Đường Lên Đỉnh Vinh Quang

Chương 334: Chẳng lẽ bọn họ ở cùng với nhau



“Nhưng mà chúng ta bây giờ còn không liên hệ được với Lạc Tiểu Thiến!’ vẻ mặt Vu Đồng bất đắc dĩ.

“Lãnh tổng nói, xế chiều ngày mai ngài ấy sẽ sắp xếp cho Lạc Tiểu Thiến bay thẳng đến Tứ Xuyên.” Trác Á Nam nói.

Mấy người, đều rất kinh ngạc quay sang nhìn hắn.

Bọ họ đều không tìm được Lạc Tiểu Thiến, Lãnh Tử Mặc lại nói hắn sẽ sắp xếp cho Lạc Tiểu Thiến bay thẳng đến Tứ Xuyên.

Câu nói này, hàm chứa một lượng thông tin khá lớn.

“Chẳng lẽ bọn họ ở cùng với nhau?” Người đầu tiên Tiểu Chu buột miệng hỏi một câu.

Trác Á Nam nghiêng mắt nhìn cô, giọng nói nghiêm túc, “Nhớ kỹ, quy tắc trong giới giải trí, không nên hỏi đừng hỏi nhiều, không nên nói đừng nói nhiều!”

...

...

Trung tâm Hồng Kông.

Landmark, khách hàng đông như dệt cửi.

Tại cửa hàng trang thiết bị dã ngoại, Lãnh Tử Mặc giơ tay lên lấy từ trên giá xuống một bộ quần áo dã ngoại dành cho nữ.

“Còn cả cái này…Đóng gói toàn bộ lại.”

“Chờ một chút!” Lạc Tiểu Thiến đang đứng xem lều vải vội vàng chạy tới, “Em không chuẩn bị đi leo núi, mua những thứ này làm gì?”

Lúc đầu thấy anh tiến vào cửa hàng trang thiết bị dã ngoại này, cô chỉ nghĩ rằng anh chỉ tùy tiện vào xem một chút, nào ngờ, anh thế nhưng lại chọn một gói lớn, hơn nữa mua toàn đồ dùng cho nữ giới, cô có chút không hiểu nổi.

Đem thẻ tín dụng đưa cho nhân viên bán hàng, Lãnh Tử Mặc quay mặt cười với cô, không giải thích gì.

Vừa thanh toán xong, lái xe đã từ bên ngoài cửa đi vào, vừa nhận những túi đồ vừa nói với Lãnh Tử Mặc, “Vé máy bay đã đặt xong, hai giờ sau sẽ bay đi Thành Đô, Tứ Xuyên.”

Lãnh Tử Mặc nhẹ nhàng gật đầu.

“Anh không về Bắc Kinh sao?” Lạc Tiểu Thiến nghi ngờ hỏi.

“Đi ăn cơm trước.” Lãnh Tử Mặc bước đi ra ngoài cửa hàng.

Hai người cùng nhau đi lên nhà hàng Thái Lan ở trên lầu ăn cơm, trong thời gian chờ đồ ăn, Lạc Tiểu Thiến nâng tay lên nhìn đồng hồ, “Anh đi Tứ Xuyên, đêm nay em cũng sẽ về Bắc Kinh, ngày mai đã là trận chung kết của Hứa Hạ, tối nay em phải tham gia diễn tập cùng cô ấy.”

“Em không cần đi.” Lãnh Tử Mặc nói.

“Hả?” Lạc Tiểu Thiến ngửa mặt lên, “Anh nói cái gì?”

“Anh đã sắp xếp cho người khác thay thế em, ăn com xong, anh đưa em đi ra sân bay, em sẽ bay thẳng đến Thành Đô, tham gia hoạt động công ích ‘Đưa thư lên núi’”

“Vì sao ạ?” Lạc Tiểu Thiến khó hiểu hỏi.

“Đây là sắp xếp của công ty.”

“Nhưng…” Lạc Tiểu Thiến nhíu mày, “Em đã nhận lời Hứa Hạ, Vu Dồng lúc ấy cũng đồng ý, cô ấy cũng không có nói đến hoạt động công ích gì.”

“Em chớ quên, em đã là một nghệ sĩ, công ty có quyền sắp xếp công tác cho em…” Thấy nhân viên phục vụ bưng đồ ăn tới, Lãnh Tử Mặc ở đối diện bàn cười với cô, “Được rồi, ăn cơm đi, không lại chậm giờ lên máy bay.”

Lạc Tiểu Thiến bất đắc dĩ cầm bộ đồ ăn, bỗng nhiên lại để bộ đồ ăn xuống, đứng lên hỏi nhân viên đưa đồ ăn, “Tôi có thể mượn điện thoại của anh một chút được không?”

“Không thể!” Lời nói này không phải của nhân viên phục vụ, mà là của Lãnh Tử Mặc.

“Dùng điện thoại của anh rất bất tiện, em chỉ muốn gọi điện thoại giải thích cho Hứa Hạ một chút.” Lạc Tiểu Thiến giải thích nói.

“Thời gian đã muộn rồi, em yên tâm đi Tứ Xuyên, chuyện này, anh sẽ sắp xếp cho người giải thích với Hứa Hạ.”

Anh đương nhiên biết suy nghĩ của cô, chính bởi vì thế, anh không thể cho cô gọi điện thoại.

Miệng Hứa Hạ rất rộng, sẽ làm cho tất cả những sắp đặt của anh thành kiếm củi ba năm bị đốt một giờ.

“Chỉ là một cuộc điện thoại, sẽ không mất nhiều thời gian đâu, em cam đoan, sẽ rất nhanh.” Lạc Tiểu Thiến lại hỏi nhân viên phục vụ, “Xin hỏi...”

“Lạc Tiểu Thiến!” Đầu bàn ăn bên kia, Lãnh Tử Mặc đã đứng dậy, “Anh nói không thể, em không nghe thấy sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.