Đường Lên Đỉnh Vinh Quang

Chương 349: Không thể liên lạc được



Editor: Duyenktn1

“Đúng vậy!” Vu Đồng đã từ ghế đứng lên từ lâu, “Tổng giám đốc Tiêu, thật có lỗi, vừa rồi tình huống khẩn cấp, còn chưa nói tiếng cảm ơn với ngài!”

“Chỉ là tiện tay giúp đỡ.” Tiêu Dương cười cười nhún vai.

Lúc này, liền nghe thấy tiếng bước chân dồn dập, mấy y tá đang vội vã đẩy một người toàn thân đầy máu và bùn từ trong thang máy lao ra, đẩy vào một gian phòng giải phẫu khác.

“đã xảy ra chuyện gì?” Bác sĩ Tống đứng lên, hỏi một y tá đang đi từ bên ngoài vào.

“Mấy xã lân cận đều xảy ra lở đất, bây giờ rất nhiều người bị thương, bệnh nhân này vừa mới được cứu thoát trở về!” Y tá vội vàng nói một câu, lập tức liền vội vã rời đi.

“Tiểu Chu và bọn nhỏ sẽ không sao chứ?” Lạc Tiểu Thiến lo lắng nhíu mày, “Vu Đồng, cô có mang điện thoại không, nhanh gọi điện thoại hỏi xem!”

Vu Đồng vội lấy điện thoại từ trong túi xách ra, tuy có túi bảo hộ, điện thoại không bị ngấm nước, nhưng lại không còn pin.

“Dùng điện thoại của tôi!”

Tiêu Dương đưa điện thoại của mình ra, Vu Đồng nói một tiếng cảm ơn, lập tức bấm số điện thoại của tiểu Chu, chỉ chốc lát, lại không khí lực hạ tay xuống.

“không thể liên lạc được!”

“Còn số của ai nữa không?” Bác sĩ Tống hỏi.

“Đúng, trường học chắc chắn phải có điện thoại chứ, còn có trưởng thôn, trưởng thôn có điện thoại hay không?” Lạc Tiểu Thiến ở bên cạnh nhắc nhở.

Vu Đồng lấy quyển sổ ghi công tác từ trong túi xách ra, bên trong có số điện thoại của trường học, nhưng cuối cùng kết quả đều không liên lạc được.

“Chắc là là đường truyền liên lạc bị hư hỏng, xảy ra chuyện lớn như vậy, nhân viên cứu hộ chắc chắn đã xuất phát, không cần lo lắng!” Tiêu Dương nhẹ lời an ủi.

Bác sĩ Tống ở một bên cũng mở miệng, “Đúng, toàn bộ trường học đều do Đế Thị bỏ vốn đầu tư, chất lượng có thể cam đoan, hơn nữa thời gian khi xây dựng cũng đã xét đến tình huống tỷ lệ phát sinh sụt lở đất nơi này xảy ra rất cao, kể cả quy trình xác định địa điểm, vật liệu và công nghệ xây dựng đều là chất lượng hàng đầu, chỉ cần họ không rời khỏi trường học, chắc chắn sẽ không có việc gì!”

Lạc Tiểu Thiến và Vu Đồng nghe hai người nói, cũng thoáng an tâm, dù sao cũng có chút yên lòng.

“Đúng rồi, tối nay tôi còn cùng bí thư huyện ủy ăn cơm xong, có nói qua về chuyện hợp tác, tôi gọi điện thoại cho hắn, nhờ hắn đặc biệt chú ý đến trường tiểu học!” Tiêu Dương vừa nói, vừa ấn một dãy số.

Lúc Tiêu Dương gọi điện thoại, Vu Đồng liền tìm thấy một ổ cắm ở góc tường, lấy điện thoại di động ra cắm vào sạc pin.

Chờ đến lúc Tiêu Dương gọi điện thoại xong, cô cũng khởi động được điện thoại di dộng lên, chỉ nghe thấy một hồi âm thanh báo vù vù kéo đến, lập tức nhận được hơn mười cái tin nhắn.

Vu Đồng vội vàng mở tin nhắn ra đọc, Lạc Tiểu Thiến cũng lo lắng đi tới, “Có phải tin nhắn của tiểu Chu hay không?”

“không phải!” Vu Đồng nhìn thấy tên của Trác Á Nam, liền quay điện thoại di động ra hướng khác, “Là tin nhắn riêng của tôi.”

“Rất xin lỗi!” Lạc Tiểu Thiến vội vàng quay đi.

Vu Đồng cười cười với cô, sau đó liền đọc xong các tin nhắn, biết Trác Á Nam đang tìm bọn cô, cô lập tức gọi điện thoại đến, “Á Nam, tôi là Vu Đồng!”

“Trời ơi, cuối cùng cũng có tin tức của các cô, Tiểu Thiến đâu, tình hình của các cô như thế nào, chúng tôi đang gấp muốn chết rồi!”

“Tôi và Tiểu Thiến không có việc gì, chỉ là lúc trước còn ở xã, điện thoại di động không có tín hiệu, chúng tôi cũng đang nghĩ biện pháp liên hệ với tiểu Chu bên kia.”

“Vừa rồi Lãnh Tổng vội đến sắp chết, bây giờ tôi sẽ gọi điện thoại cho anh ta trước, xong rồi sẽ gọi lại cho cô!”

Trác Á Nam cúp điện thoại, lập tức ấn dãy số của Lãnh Tử Mặc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.