Thôn trưởng tiếp nhận tờ chi phiếu trong tay đã có chút run rẩy “Cám ơn, tôi thay mặt cho người dân trong mười sáu thôn cảm tạ các vị.”
“Tiền này không phải của tôi, thôn trưởng nếu muốn cảm tạ, thì nhớ kĩ hai cái tên Lãnh Tử Mặc cùng Tiêu Dương này đi.” Lạc Tiểu Thiến cười nói.
“Xây bệnh viện, đến lúc đó mẹ em cũng có thể đi khám bệnh sao?” Tiểu Mỹ ở trên giường bệnh hưng phấn bừng bừng hỏi.
“Đúng vậy!” Lạc Tiểu Thiến trịnh trọng gật đầu “không riêng gì mẹ em, tất cả ai có bệnh đều có thể đikhám!”
Bên cạnh, Eileen nhìn Lạc Tiểu Thiến thân mật xoa xoa đầu Tiểu Mỹ, trong mắt cũng lộ ra vẻ tán thưởng.
Lần này một trăm vạn quyên ra, Eileen là người rõ nhất, tiền này do cô toàn quyền quyết định, nhưng cô lại một chữ cũng không nói điểm này Eileen rất là tán thưởng!
Bồi Tiểu Mỹ một hồi, lại cùng thôn trưởng nói chuyện kế hoạch xây dựng nhà vệ sinh, còn đặc biệt trao đổi số điện thoại.
Đảo mắt đã tới hoàng hôn, mấy người thu thập hành trang, cùng nhau đi tới sân bây trở về Bắc Kinh.
Tới sân bay Bắc Kinh, vừa xuống máy bay, Tiểu Đinh lái xe Mercedes tới đón sớm đã đậu ngoài của liền hướng mọi người vấy tay.
“Tiểu Đinh, cậu đưa Lạc tiểu thư về trước, xe của chị còn ở sân bay Chu Đồng cùng Tiểu Chu chị đưa bọn họ về!” Eileen mở miệng nói trước.
“Đúng đúng, tôi cùng Tiểu Chu cùng đường chị Eileen đưa về cũng được!” Chu Đồng cũng ở một bên phụ họa.
Lạc Tiểu Thiến cũng không nói được gì nữa, cùng mấy người tạm biệt, liền theo Tiểu Đinh lên xe trở về.
Lạc Tiểu Thiến ngồi ở ghế sau, một lúc nữa thôi là có thể gặp được Lãnh Tử Mặc, trong lòng liền có chút hưng phấn
Ô tô khởi động, lập tức có tiếng nhạc vang lên, Tiểu Đinh vội đưa tay tắt đi.
Bởi vì lái xe, trên xe có người cậu cũng không thể tùy tiện bật nhạc để nghe được!
“không sao!” Lạc Tiểu Thiến ở ghế sau mở miệng cười “Mở lên đi, tôi cũng muốn nghe.”
“Được!” Tiểu Đinh một lần nữa bật nhạc lên.
Tiếng nhạc tiếp tục được cất lên âm điệu du dương, ô tô chạy thẳng phía nội thành.
“Chúng ta đều có những tiếc nuối, có thể cùng nhau phiêu lưu giữa biển người.
Hãy quên đi những lo lắng, để cho thời gian vùi lấp.
…
…
Ánh trăng ở dưới đường, đơn thuần giống cô bé con, có người hỏi tôi đó là gì?
Đây là yêu….”
(Ca khúc tuyển chọn từ Trương Kiệt ‘Đây là yêu’)
Giai điệu kia, ca từ kia…
Lập tức thức tỉnh tâm tư của Lạc Tiểu Thiến!
Ca sĩ hát lặp đi lặp lại “Đây là yêu!” chỉ ba chữ khiến cho cô rạo rực tràn đầy.
“Tôi có thể nghe thêm một lần nữa không?”
Ca khúc kết thúc, cô ngây ngốc hỏi Tiểu Đinh.
Tiểu Đinh đưa tay lên, ấn xuống nút lặp lại.
Từ sân bay chạy thẳng tới nội thành, trong ô tô nhạc vẫn tiếp tục hát lại bài đó. Lúc tài xế dừng xe, Lạc Tiểu Thiến vẫn còn đắm chìm trong những ca từ của bài hát giống như tâm tình của cô vậy!
không đợi Tiểu Đinh lấy hành lý, cô đã chạy vọt lên lầu tới chỗ thang máy, ấn thang máy thật lâu cũng chưa tới, cô dứt khoát xoay người chạy cầu thang bộ!
một đường leo thẳng tới tầng 19, vọt tới trước cửa, không suy nghĩ liền đưa tay ấn một dãy số mà cô đãthuộc lòng, cửa mở ra, cô thở hổn hển cúi người gọi to.
“Lãnh Tử Mặc!”
đang ở trong bếp chuẩn bị thức ăn khuya cho Lạc Tiểu Thiến, Lãnh Tử Mặc nghe thấy giọng nói dồn dập của cô, liền hoảng sợ vội vàng từ trong phòng bếp chạy ra “Tiểu Thiến, có chuyện gì vậy?”
“không có anh sẽ bất an, bởi vì nhớ anh không giống bất kì ai khác, tịch mịch đó chính là cô đơn. Vì yêuanh nên trời đầy mây cũng giống như trời nắng, trong lòng em, đó chính là yêu, Tử Mặc đấy là yêu…”