Đường Lên Đỉnh Vinh Quang

Chương 50: Cuộc sống thật luẩn quẩn



Bước chân của cô vừa mới bước gần ra ngoài cửa, phía sau đã truyền tới thanh âm thở gấp thâm tình của đôi nam nữ.

“Thật tuyệt, kì thật anh….anh đã muốn em từ lâu!”

Nghe thấy thanh âm quen thuộc, động tác của Lạc Tiểu Thiến cứng đờ, chân đang bước ra lại đưa về chỗ cũ, cô đột nhiên quay mặt, nhìn người phía sau.

Áo trắng trang nhã, tóc dài được cắt gọn gàng, ánh mặt trời chiếu qua sườn mặt tinh xảo, con ngươi sáng ngời tràn đầy tình ý.

Người đàn ông này, không phải là Lục Hạo sao?!

Cuộc sống thật luẩn quẩn, thế nhưng lại gặp hắn ở chỗ này.

“Thật sao?!”

Cô gái trẻ bị Lục Hạo áp ở trên tường, khuôn mặt đoan trang nhất thời hơi xấu hổ, nhưng cũng rất thích thú.

Như vậy, có khi nào cô gái này sẽ bị hủy trong tay tên cầm thú này.

“Làm sao có thể là thật?!” Lạc Tiểu Thiến hừ lạnh, “Tên đàn ông này, sẽ không yêu bất cứ ai ngoại trừ bản thân hắn!”

Lục Hạo xoay mặt, thấy Lạc Tiểu Thiến đứng bên cửa, hắn đầu tiên là cả kinh, sau đó trong mắt tràn ra vài phần chán nản.

Thật là không may, hôm nay không dễ mà hẹn gặp được vị thiên kim tiểu thư gia thế Đàm Tinh Tinh này, vậy mà lại ở chỗ này gặp được cô.

“Tiểu thư, cô nhận nhầm người rồi!” Hắn cố tình làm như xa lạ.

“Nhận sai?” Lạc Tiểu Thiến nâng cằm, đưa mắt nhìn hắn, “Lục Hạo, hai mưới năm tuổi, sinh ngày 27 tháng 12, cao 1m83, size áo 105, giày là 43, không thích ăn đồ cay, trước khi ăn cơm thường thích uống một cốc nước….Tôi nói có sai không?”

“Lục Hạo?” Đàm Tinh Tinh nghi ngờ nhướng mi, điều Lạc Tiểu Thiến nói người đần độn cũng hiểu, cô quả nhiên nói đúng Lục Hạo, “Chuyện này là thế nào, cô ấy là ai?”

“Không có gì, em đợi một lát, anh lập tức xử lý!”

Mắt nhìn thấy giai nhân nghi ngờ, Lục Hạo trong lòng nháy mắt nổi giận, hướng Đàm Tinh Tinh cười ôn nhu, hắn xoay người, bước đến trước mặt Lạc Tiểu Thiến.

Từ trên cao nhìn xuống cô, hắn chuyển giọng cùng làm vẻ mặt khác, có chán ghét, có vô nại, có giả dối.

“Lạc tiểu thư, tôi biết cô thích tôi, tôi rất cảm kích tình cảm đó, cũng rất cảm kích cô đã ủng hộ tôi, nhưng mà, thật xin lỗi, tôi chỉ yêu có một người, cô đi đi, không cần phải đi theo tôi, như vậy chỉ lãng phí thời gian của cô.”

Lạc tiểu thư?

Hắn gọi cô là Lạc tiểu thư.

Không phải gọi cô Thiến Thiến, không phải hắn đã từng gọi cô thân thiết Tiểu Thiến sao?

Lạc Tiểu Thiến nhìn khuôn mặt vô cùng quen thuộc trước mặt, giờ phút này lại cảm thấy xa lạ như vậy, lòng đau như cắt.

Tên đàn ông này, đã từng yêu cô, vì cô hát một ngàn bản tình ca, nói muốn lỗ lực kiếm tiền, mua một chiếc xe, đưa cô đi khắp thiên hạ.

Mười năm, chính là mười năm!

Hắn vậy mà tuyệt tình!?

“Lục Hạo, tên khốn kiếp!”

Cô giơ tay hướng mặt hắn đánh tới.

Lục Hạo nâng tay, bắt lấy cổ tay cô, đem cô đẩy ngã xuống đất, “Lạc tiểu thư, sự nhẫn lại của tôi chỉ có giới hạn!”

“Lục Hạo, bỏ đi!” Đàm Tinh Tinh tiến lên, nắm lấy bờ vai Lục Hạo khuyên can.

“Thực xin lỗi, tôi thất lễ!” Buông Lạc Tiểu Thiến, ôm lấy Đàm Tinh Tinh đi sang một bên, Lục Hạo hướng cô ta cười áy náy, “Có thể cho anh hai phút không, anh lập tức quay lại!”

“Vậy em đến phòng bao chờ anh!” Đàm Tinh Tinh gật gật đầu, nhìn Lạc Tiểu Thiến ở một bên, cô thấp giọng dặn dò, “An ủi cô ấy, xem bộ dáng cô ấy, có vẻ rất thích anh!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.