Đường Lên Đỉnh Vinh Quang

Chương 54: Em là của tôi



Cô rất tự nhiên cho rằng Lạc Tiểu Thiến là loại người vì tiền mà bán mình, là một người phụ nữ phóng đãng, trong lòng vốn có sự đồng cảm giờ hầu như không còn.

……

……

Trong xe Rolls-Royce

Lạc Tiểu Thiến ngồi ở một góc, nhìn chăm chú vào ánh đèn lướt qua bên ngoài cửa xe, cắn chặt môi, không nói một lời.

“Tới đây!”

Lãnh Tử Mặc ngồi đối diện nhẹ nói.

Cô vẫn thờ ơ, giờ phút này, trong lòng Lạc Tiểu Thiến rối như một mớ bòng bong, căn bản không nghe thấy giọng nói của anh.

Bây giờ, đầu óc cô chỉ toàn la Lục Hạo.

Mười năm, cô yêu mười năm, làm sao có thể nói quên liền quên.

Nỗi đau lớn nhất trên đời là không phải cầu không được, cũng không phải có rồi lại mất, mà là phản bội.

Cha mất đi, cô và mẹ nương tựa nhau mà sống, sau đó mẹ cô bệnh mà qua đời, sự tồn tại của Lục Hạo đã trở thành chỗ dựa cho Lạc Tiểu Thiến, hắn phản bội cô không khác nào cả thế giới của cô ầm ầm sụp đổ.

“Tới đây!”

Ngữ khí của Lãnh Tử Mặc có thêm mấy phần tức giận.

Lãnh Tử Mặc là ai chứ, đã tiếp xúc với bao nhiêu người, dùng một mắt cũng có thể nhìn thấu Lạc Tiểu Thiến, từ khi cô trở về phòng bao, anh đã phát hiện cô có điểm không thích hợp, rõ ràng chưa đàm phán xong với Anderson, liền vội vàng kết thúc mà đưa cô về.

Ở trong thang máy, anh thậm chí còn phối hợp với cô hôn nhau.

Cô thì sao?

Vừa mới cầu xin anh, bây giờ, lợi dụng được rồi, liền coi thường, cô coi anh là cái gì?

“Để làm gì?”

Lần này, Lạc Tiểu Thiến rốt cục nghe được anh nói.

Quay sang, ánh mắt ướt át nhìn anh.

“Tên đó là ai?” Anh trầm giọng hỏi.

“Tên nào?Làm gì có tên nào!”

Lạc Tiểu Thiến nghiêng đầu đên trước mặt anh, gần trong gang tấc nhìn anh, nghiêm túc như muốn nhận ra anh là ai.

Chính là, càng xem càng không ra.

Cảm giác như say rượu, giờ đây, là say thật.

Xe đột ngột giảm tốc, thân thể cô cũng hơi mất thăng bằng, mặt liền áp vào mặt anh.

Mặt anh, trơn nhẵn mà hơi lạnh, kề sát vào thật thoải mái.

Cô cười hì hì, “Cái gì mà tên này với tên kia, anh chẳng phải cũng là đàn ông sao…Mặt anh…thật mịn……như con gái vậy……”

“Tôi đang nói..”Lãnh Tử Mặc bắt lấy bàn tay nhỏ của cô đang sờ soạn trên mặt anh, cắn răng nói ra cái tên, “Lục Hạo!”

“Lục Hạo?” Lạc Tiểu Thiến giật mình, “Hắn là tên khốn kiếp, tên cạn bã…”

Cô mơ hồ mắng, đem tất cả những từ có thể mắng mà cô nghĩ được nói ra.

Đột nhiên, lại cười hì hì tiến đến bên tai anh.

“Tôi nói cho anh biết một bí mật, Lục Hạo bán thân….mười vạn…Biết không….hắn mẹ nó vì mười vạn liền bán thân…..Cho nên tôi cũng bán thân, một tháng ba trăm vạn, tôi so với hắn quý hơn……”

Trên môi cô đang cười, nhưng không biết từ khi nào đã có nước mắt, theo gò má chảy xuống, ánh đèn ngoài cửa chiếu vào lấp lánh như sao băng.

Cô vậy mà khóc vì một người đàn ông, vì hắn uống say như vậy, vì hắn mà cầu xin anh, ngay cả làm tình nhân của anh cũng đáp ứng vì tên đàn ông đó…..

Vừa nghĩ đến đây, Lãnh Tử Mặc giận đến nghiến răng.

Bắt lấy cánh tay cô, anh gầm nhẹ, “Em là của tôi, về sau không cho nhắc tên hắn trước mặt tôi!”

“Hắn từng nói với tôi, hát cho tôi hàng ngàn bản tình ca, còn muốn đưa tôi đi khắp thiên hạ nhìn ngắm, Lục Hạo, là tên đại lừa đảo…..” Lạc Tiểu Thiến hàm hồ khóc mắng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.