Dưỡng Long Hóa Thần - Mạc Ca

Chương 177: “Những thứ này, làm sao lại nhiều như vậy?”



 

 

Sau khi đem chất độc cùng với ma khí ở trên chân của Nạc Nạc hấp thu, Triệu Vũ mới đứng dậy phủi lấy bụi đất trên người, hướng về phía nàng mỉm cười.

 

Nhưng vừa nhìn thấy nụ cười này của hắn, sắc mặt của Nạc Nạc không khỏi đỏ lên. Nàng nhanh chóng cúi thấp đầu xuống, ấp úng nói ra: “Cảm… cảm ơn…”

 

Thực chất, nàng cùng biết vừa rồi là Triệu Vũ cố ý nói dọa mình. Nhưng nhìn hắn chăm chú giúp nàng hút ra máu độc, lại đem vết thương băng bó một cách kỹ lưỡng, trong lúc nhất thời, nàng nhịn không được mà cảm động không ngừng, trái tim đập lên thình thịch một trân liên hồi.

 

“Ha ha ha, nếu như muốn cảm ơn tạ, vậy bây giờ lấy thân báo đáp đi, ta nhất định sẽ rất hoan nghênh!”

 

Nhưng ngay lúc này, bỗng dưng Triệu Vũ lại cười to một tiếng, làm cho toàn bộ tâm tình vừa mới cảm động đới với hắn của nàng mất đi sạch sẽ.

 

“Đáng ghét!”

 

Nhìn thấy hai người bọn họ ở một bên trêu chọc lẫn nhau, thiếu nữ tóc bạc rốt cuộc cũng nhịn không được, đứng ra ngăn lại: “Được rồi, hiện tại ta thấy mọi người vẫn nên xem lại tình huống của mình trước đi. Nơi này không thể nào ở lâu, các ngươi nghĩ thử xem, có phương pháp nào rời khỏi đây được không?”

 

Nghe nàng nói chuyện, ánh mắt của đám thiếu nữ không khỏi nhìn thẳng về phía Triệu Vũ. Mà hắn lúc này, cũng không để ý đến con bọ cạp vừa mới giết chết, cái xác của nó đã biến mất không thấy.

 

“Các ngươi nhìn ta như vậy làm gì? Không phải là ta không có cách rời đi, nhưng phương pháp này cần phải có thời gian. Hơn nữa, đồ vật mà ta muốn kiếm, lúc này cũng chưa tìm thấy được. Vậy nên, mọi người cứ tiếp tục kiên nhẫn mà chờ đợi đi, ta tự sẽ có cách để đưa các người rời đi!”

 

Mặc dù ngoài miệng hắn nói như vậy, nhưng trong lòng của hắn bất chợt có một cỗ cảm giác vô cùng bất an. Thứ cảm giác này, trừ phi rời khỏi Ma giới đến nay, hắn mới lần nữa có thể cảm nhận được.

 

Thùng… thùng… thùng…

 

Lúc này, phía dưới chân mọi người bất ngờ vang lên một tiếng động mạnh, như có đồ vật gì đó gõ vào mặt đất, muốn từ bên dưới chui ra.

 

Nghe được tiếng động này, trong lòng của Triệu Vũ tức thì cảm thấy không ổn. Hắn nhanh chóng đem Nạc Nạc lui về phía sau, sau đó gấp gáp hô lên: “Lui lại, hướng về phía ta tập trung lại, nhanh lên!”

 

Rốt cuộc, đến lúc này Triệu Vũ cũng biết được, cỗ cảm giác bất an vừa rồi là từ đâu xuất hiện.

 

Thùng… thùng… thùng…

 

Lách cách… lách cách…

 

Từ bên trong lòng đất, lúc này một đầu quái vật có hình dạng như một con giun đất khổng lồ chui ra ngoài. Từ hình thể của nó, mấy người Triệu Vũ cảm thấy bản thân trở nên vô cùng nhỏ bé đến đáng thương.

 

Thế nhưng, điều làm cho mọi người chú ý nhất là, từ trên đỉnh đầu hiện đầy răng nhọn của con giun đất này, bọn họ vậy mà phát hiện ra được, có một người đàn ông mặc chiến giáp, để ngực trần đứng ở trên đó. Trên tay của hắn còn cầm lấy một cây cốt trượng, gắn đầu lâu, phía trong hốc mắt của đầu lâu còn hiện lên ánh sáng màu xanh, lập lòe, quỷ dị vô cùng.

 

“Những kẻ xâm nhập, đều phải chết!”

 

Giống như tuyên phán một bản án tử hình, lời của tên nam nhân cưỡi trên đầu của con giun đất vừa mới nói xong. Từ dưới mặt đất, vô số độc trùng như rắn độc, bọ cạp, nhện lông, còn có cả loài thằn lằn gai nhọn vô cùng hung hãn, cũng cùng nhau lao tới, đem không gian bốn phía xung quanh nhóm người Triệu Vũ vây chặt lại.

 

“Những thứ này, làm sao lại nhiều như vậy?”

 

Nhìn bầy trùng lít nha lít nhít xuất hiện ở xung quanh, đám thiếu nữ đều mặt mày tái xanh mà bám chặt về phía Triệu Vũ.

 

Cho dù thực lực của các nàng thật sự không thấp, nhưng đối mắt với những thứ độc trùng kinh khủng như vậy, các nàng thật sự không có một chút can đảm nào để đối mặt với chúng.

 

Hơn nữa, phía trước mặt còn có một đầu quái vật khổng lồ nhìn xuống chằm chằm. Cho dù các nàng có thể đánh thắng được những con độc trùng này, không ai có thể đảm bảo rằng các nàng có thể thoát được kiếp nạn, trở thành thực ăn cho giun đất khổng lồ.


 

“Hỡi những nhưng đứa con tội nghiệp của ta, đây chính là bữa tiệc trăng máu mà ta dành tặng cho các ngươi, bọn chúng chính là huyết thực của các ngươi. Các ngươi hãy tận hưởng lấy bữa tiệc thịnh soạn này đi, và hãy chờ đợi đến ngày tộc nhân của chúng ta hiện thế, đem mảnh đất giàu có và những sinh linh ngu muội này, hiến dâng cho các dũng sĩ vĩ đại của chúng ta!”

 

Tên nam nhân cưỡi trên đầu của con giun đất khổng lồ, lúc này giang rộng ra hai cánh tay, vung lên cốt trượng đầu lâu của hắn, niệm lấy những âm thanh như lời kêu gọi của tử thần, để cho đám độc trùng trở nên hưng phấn và hung lệ, hướng về phía nhóm người Triệu Vũ điên cuồng tấn công.

Rít… rít…

 

Khè… khè…

 

Nhìn những con trùng độc này giống như không cần mạng lao tới, thiếu nữ tóc bạc không khỏi đưa tay nâng lên cốt trượng, cấp tốc niệm lấy một đống chú ngữ phức tạp, để cho cốt trượng phát ra một tầng ánh sáng màu xanh, đem phạm vi xung quanh mấy chục trượng của mọi người bao trùm lại, tạo thành một cái lồng ánh sáng trong suốt.

 

Đùng… đùng…

 

Ầm… ầm…

Lạch cạch…

 

Sau khi đem chất độc cùng với ma khí ở trên chân của Nạc Nạc hấp thu, Triệu Vũ mới đứng dậy phủi lấy bụi đất trên người, hướng về phía nàng mỉm cười.

 

Nhưng vừa nhìn thấy nụ cười này của hắn, sắc mặt của Nạc Nạc không khỏi đỏ lên. Nàng nhanh chóng cúi thấp đầu xuống, ấp úng nói ra: “Cảm… cảm ơn…”

 

Thực chất, nàng cùng biết vừa rồi là Triệu Vũ cố ý nói dọa mình. Nhưng nhìn hắn chăm chú giúp nàng hút ra máu độc, lại đem vết thương băng bó một cách kỹ lưỡng, trong lúc nhất thời, nàng nhịn không được mà cảm động không ngừng, trái tim đập lên thình thịch một trân liên hồi.

 

“Ha ha ha, nếu như muốn cảm ơn tạ, vậy bây giờ lấy thân báo đáp đi, ta nhất định sẽ rất hoan nghênh!”

 

Nhưng ngay lúc này, bỗng dưng Triệu Vũ lại cười to một tiếng, làm cho toàn bộ tâm tình vừa mới cảm động đới với hắn của nàng mất đi sạch sẽ.

 

“Đáng ghét!”

 

Nhìn thấy hai người bọn họ ở một bên trêu chọc lẫn nhau, thiếu nữ tóc bạc rốt cuộc cũng nhịn không được, đứng ra ngăn lại: “Được rồi, hiện tại ta thấy mọi người vẫn nên xem lại tình huống của mình trước đi. Nơi này không thể nào ở lâu, các ngươi nghĩ thử xem, có phương pháp nào rời khỏi đây được không?”

 

Nghe nàng nói chuyện, ánh mắt của đám thiếu nữ không khỏi nhìn thẳng về phía Triệu Vũ. Mà hắn lúc này, cũng không để ý đến con bọ cạp vừa mới giết chết, cái xác của nó đã biến mất không thấy.

 

“Các ngươi nhìn ta như vậy làm gì? Không phải là ta không có cách rời đi, nhưng phương pháp này cần phải có thời gian. Hơn nữa, đồ vật mà ta muốn kiếm, lúc này cũng chưa tìm thấy được. Vậy nên, mọi người cứ tiếp tục kiên nhẫn mà chờ đợi đi, ta tự sẽ có cách để đưa các người rời đi!”

 

Mặc dù ngoài miệng hắn nói như vậy, nhưng trong lòng của hắn bất chợt có một cỗ cảm giác vô cùng bất an. Thứ cảm giác này, trừ phi rời khỏi Ma giới đến nay, hắn mới lần nữa có thể cảm nhận được.

 

Thùng… thùng… thùng…

 

Lúc này, phía dưới chân mọi người bất ngờ vang lên một tiếng động mạnh, như có đồ vật gì đó gõ vào mặt đất, muốn từ bên dưới chui ra.

 

Nghe được tiếng động này, trong lòng của Triệu Vũ tức thì cảm thấy không ổn. Hắn nhanh chóng đem Nạc Nạc lui về phía sau, sau đó gấp gáp hô lên: “Lui lại, hướng về phía ta tập trung lại, nhanh lên!”

 

Rốt cuộc, đến lúc này Triệu Vũ cũng biết được, cỗ cảm giác bất an vừa rồi là từ đâu xuất hiện.

 

Thùng… thùng… thùng…

 

Lách cách… lách cách…

 

Từ bên trong lòng đất, lúc này một đầu quái vật có hình dạng như một con giun đất khổng lồ chui ra ngoài. Từ hình thể của nó, mấy người Triệu Vũ cảm thấy bản thân trở nên vô cùng nhỏ bé đến đáng thương.

 

Thế nhưng, điều làm cho mọi người chú ý nhất là, từ trên đỉnh đầu hiện đầy răng nhọn của con giun đất này, bọn họ vậy mà phát hiện ra được, có một người đàn ông mặc chiến giáp, để ngực trần đứng ở trên đó. Trên tay của hắn còn cầm lấy một cây cốt trượng, gắn đầu lâu, phía trong hốc mắt của đầu lâu còn hiện lên ánh sáng màu xanh, lập lòe, quỷ dị vô cùng.

 

“Những kẻ xâm nhập, đều phải chết!”

 

Giống như tuyên phán một bản án tử hình, lời của tên nam nhân cưỡi trên đầu của con giun đất vừa mới nói xong. Từ dưới mặt đất, vô số độc trùng như rắn độc, bọ cạp, nhện lông, còn có cả loài thằn lằn gai nhọn vô cùng hung hãn, cũng cùng nhau lao tới, đem không gian bốn phía xung quanh nhóm người Triệu Vũ vây chặt lại.

 

“Những thứ này, làm sao lại nhiều như vậy?”

 

Nhìn bầy trùng lít nha lít nhít xuất hiện ở xung quanh, đám thiếu nữ đều mặt mày tái xanh mà bám chặt về phía Triệu Vũ.

 

Cho dù thực lực của các nàng thật sự không thấp, nhưng đối mắt với những thứ độc trùng kinh khủng như vậy, các nàng thật sự không có một chút can đảm nào để đối mặt với chúng.

 

Hơn nữa, phía trước mặt còn có một đầu quái vật khổng lồ nhìn xuống chằm chằm. Cho dù các nàng có thể đánh thắng được những con độc trùng này, không ai có thể đảm bảo rằng các nàng có thể thoát được kiếp nạn, trở thành thực ăn cho giun đất khổng lồ.

 

“Hỡi những nhưng đứa con tội nghiệp của ta, đây chính là bữa tiệc trăng máu mà ta dành tặng cho các ngươi, bọn chúng chính là huyết thực của các ngươi. Các ngươi hãy tận hưởng lấy bữa tiệc thịnh soạn này đi, và hãy chờ đợi đến ngày tộc nhân của chúng ta hiện thế, đem mảnh đất giàu có và những sinh linh ngu muội này, hiến dâng cho các dũng sĩ vĩ đại của chúng ta!”

 

Tên nam nhân cưỡi trên đầu của con giun đất khổng lồ, lúc này giang rộng ra hai cánh tay, vung lên cốt trượng đầu lâu của hắn, niệm lấy những âm thanh như lời kêu gọi của tử thần, để cho đám độc trùng trở nên hưng phấn và hung lệ, hướng về phía nhóm người Triệu Vũ điên cuồng tấn công.

Rít… rít…

 

Đùng… đùng…

 

Ầm… ầm…

Lạch cạch…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.