Dưỡng Long Hóa Thần - Mạc Ca

Chương 186: Nguyện Quang Minh Nữ Thân che chở cho chúng con!”



 

 

Nhìn thành phố đèn hoa rực rỡ, từng dòng người qua lại tấp nập, trong lòng Triệu Vũ cảm thấy nơi này thật sự là phồn hoa và náo nhiệt. Nhưng không hiểu vì sao, từ lúc đặt chân đến đây, trong lòng của hắn lại có một chút ngột ngạt, khó chịu. Dường như, có một thứ đồ vật gì đó sắp sửa mất đi. Mà thứ này, đối với hắn cực kỳ quan trọng.

 

“Mọi người nhìn xem, bọn họ đang làm gì vậy? Là đang diễu hành sao?”

 

Lúc này, âm thanh của thiếu nữ Nạc Nạc vang lên. Từ lúc rời khỏi bộ tộc Sa Sơn, tâm tình của các thiếu nữ vẫn luôn căng thẳng, đè ép. Nhưng sau khi nhìn thấy được sự xa hoa của thành phố Hi Vọng, tâm tình của các nàng dường như đã tốt hơn rất nhiều.

 

Phía trước đoàn người của Triệu Vũ, là một đội kỵ binh hơn mấy trăm người, mũ giáp chỉnh tế, vũ khí sáng bóng, khí thế vô cùng uy nghiêm đi qua trước mặt. Theo phía sau đoàn kỵ binh, là một đội nghi lễ, ăn mặc hết sức rực rỡ, đẹp đẽ. Dẫn đầu đội nghi lễ là một người thanh niên trẻ tuổi, trên người mặc quần áo hoàng gia, tay cầm bảo kiếm, khí thế hiên ngang, lẫm liệt.

 

“Ôi thần linh của ta ơi, đây không phải là đại hoàng tử William hay sao? Ngài ấy thật sự là quá đẹp trai, ta muốn được sinh em bé cho ngài ấy!”

 

Không biết là một tên thiếu nữ nào đó, ánh mắt sáng quắc nhìn lấy người thanh niên dẫn đầu đoàn nghi lễ, hai tay ôm chặt ở trước ngực hô lớn một tiếng. Ngay sau đó, mấy tên thiếu nữ đứng bên cạnh cũng nhịn không được hô to, hai mắt tỏa ra hào quang rực rỡ, bộ dáng cực kỳ mê trai.

 

“Hừ, đồ đàn bà không biết xấu hổ! Đại hoàng tử là người mà các ngươi có thể với tới được sao?”

 

Mấy tên thanh niên trẻ tuổi, nhìn thấy một đám thiếu nữ này mê trai như vậy, tức thì tỏ ra ghen ghét, khinh bỉ cười lạnh một tiếng. Nhưng ngay sau đó, đám người lại xôn xao lên một lần nữa.

 

“Các ngươi mau nhìn, mau nhìn! Là xe của công chúa, là xe của công chúa!”

 

Tiếng hô lớn này, lập tức gây được rất nhiều sự chú ý của mọi người. So với Đại hoàng tử, công chúa dường như là người được rất nhiều dân chúng hoan nghênh. Vừa nghe được nàng xuất hiện, đám đông liền bắt đầu rục rịch, xông xao, không nhịn được mà lấn về phía trước vài bước.

 

Từ phía sau đội nghi lễ, đi bên trong hai hàng kỵ binh là một cỗ xe ngựa màu trắng cao quý và sang trọng, phía trên rũ xuống một tấm màn che mỏng, chỉ cần một cơn gió nhẹ thổi qua cũng có thể đem cuốn nó bay lên. Ngồi ở bên trong đó, rõ ràng là một thiếu nữ chỉ tầm mười lăm, mười sáu tuổi. Nhưng tướng mạo của nàng lại vô cùng xinh đẹp, đường cong cơ thể cũng cực kỳ quyến rũ, rõ nét. Chỉ có điều, từ trên người của nàng, người ta lại có một loại cảm giác vô cùng lạnh nhạt, hoàn toàn tách biệt với thế giới bên ngoài.

 

Đây không phải là một lớp ngụy trang do nàng cố ý tạo ra, mà nó giống như một loại tính cách được hình thành từ tự nhiên. Dường như, ngay từ lúc sinh ra nàng đã có dáng vẻ lạnh nhạt như vậy rồi.

 

Thế nhưng, từ bên trong đôi mắt màu xanh thăm thẳm của nàng, Triệu Vũ lại nhìn thấy được một sự cô đơn, không thể nào diễn tả bằng lời. Hơn nữa, ở trên người của nàng, hắn còn cảm nhận được một cỗ năng lượng vô cùng tinh thuần và thánh khiết.

 

Đây rõ ràng là một loại lực lượng chỉ có ở trên người của Quang Minh Nữ Thần mới có thể xuất hiện qua được. Mặc dù cỗ lực lượng này không quá mạnh, nhưng năng lượng thuần khiết như vậy, chứng tỏ linh hồn của Quang Minh Nữ Thần lưu lại ở trong người của thiếu nữ này, phải mạnh hơn rất nhiều so với hai chị em nhà Ryan, là Anna và Emily.

 

Thế nhưng, ánh mắt của Triệu Vũ cũng chỉ kịp lướt qua nhìn nàng một chút mà thôi. Đám đông ở đây thật sự là quá mức cuồng nhiệt, chẳng mấy chốc mà đem hắn lấn áp ra ngoài. Ngay cả đám thiếu nữ đứng bên cạnh, cũng bị chen lấn đến không thể nào hít thở được. May là thực lực của các nàng đủ mạnh, nên không bị bọn họ đạp ở dưới chân.

 

Bất quá, đám người này dường như có một loại ăn ý nào đó. Mặc dù bọn họ vẫn chen lấn không ngừng, nhưng tất cả đều đứng ở cách xa cỗ kiệu của thiếu nữ một đoạn rất xa. Sau đó, toàn bộ những nơi mà nàng đi qua, đám người đều vô cùng thành kính, đặt tay ở trước ngực, rồi cúi thấp đầu xuống nói ra.

 

“Nguyện Quang Minh Nữ Thân che chở cho chúng con!”

 

Đối với những người này, dường như đám kỵ binh đã nhìn đến rất quen, nên bọn họ vẫn thản nhiên để cho cỗ kiệu của công chúa đi ngang qua. Thế nhưng, khi cỗ kiệu của nàng đi tới bên cạnh một đám dân chúng có bộ dáng bệnh tật, yếu ớt, thân hình của nàng bỗng dưng đứng dậy, ra hiệu cho xe ngựa ngừng lại.

 

Ngay sau đó, từ trong miệng của nàng lẩm nhẩm lên một đoạn chú ngữ. Tay cầm pháp trượng bỗng nhiên vung lên, phát ra một đoạn ánh sáng tinh khiết, nhiễm lên trên người của những dân chúng mang bệnh kia.

Bằng mắt thường, mọi người có thể nhìn thấy được thân thể của bọn họ đột nhiên run nhẹ một cái. Tiếp theo đó, toàn bộ khí sắc ở trên người của bọn họ cũng biến đổi đến hồng nhuận, những tật bệnh trước đó giống như bị tiêu trừ không còn sót lại một chút nào.

 

Nhìn thành phố đèn hoa rực rỡ, từng dòng người qua lại tấp nập, trong lòng Triệu Vũ cảm thấy nơi này thật sự là phồn hoa và náo nhiệt. Nhưng không hiểu vì sao, từ lúc đặt chân đến đây, trong lòng của hắn lại có một chút ngột ngạt, khó chịu. Dường như, có một thứ đồ vật gì đó sắp sửa mất đi. Mà thứ này, đối với hắn cực kỳ quan trọng.

 

“Mọi người nhìn xem, bọn họ đang làm gì vậy? Là đang diễu hành sao?”

 

Lúc này, âm thanh của thiếu nữ Nạc Nạc vang lên. Từ lúc rời khỏi bộ tộc Sa Sơn, tâm tình của các thiếu nữ vẫn luôn căng thẳng, đè ép. Nhưng sau khi nhìn thấy được sự xa hoa của thành phố Hi Vọng, tâm tình của các nàng dường như đã tốt hơn rất nhiều.


 

Phía trước đoàn người của Triệu Vũ, là một đội kỵ binh hơn mấy trăm người, mũ giáp chỉnh tế, vũ khí sáng bóng, khí thế vô cùng uy nghiêm đi qua trước mặt. Theo phía sau đoàn kỵ binh, là một đội nghi lễ, ăn mặc hết sức rực rỡ, đẹp đẽ. Dẫn đầu đội nghi lễ là một người thanh niên trẻ tuổi, trên người mặc quần áo hoàng gia, tay cầm bảo kiếm, khí thế hiên ngang, lẫm liệt.

 

“Ôi thần linh của ta ơi, đây không phải là đại hoàng tử William hay sao? Ngài ấy thật sự là quá đẹp trai, ta muốn được sinh em bé cho ngài ấy!”

 

Không biết là một tên thiếu nữ nào đó, ánh mắt sáng quắc nhìn lấy người thanh niên dẫn đầu đoàn nghi lễ, hai tay ôm chặt ở trước ngực hô lớn một tiếng. Ngay sau đó, mấy tên thiếu nữ đứng bên cạnh cũng nhịn không được hô to, hai mắt tỏa ra hào quang rực rỡ, bộ dáng cực kỳ mê trai.

 

“Hừ, đồ đàn bà không biết xấu hổ! Đại hoàng tử là người mà các ngươi có thể với tới được sao?”

 

Mấy tên thanh niên trẻ tuổi, nhìn thấy một đám thiếu nữ này mê trai như vậy, tức thì tỏ ra ghen ghét, khinh bỉ cười lạnh một tiếng. Nhưng ngay sau đó, đám người lại xôn xao lên một lần nữa.

 

“Các ngươi mau nhìn, mau nhìn! Là xe của công chúa, là xe của công chúa!”

 

Tiếng hô lớn này, lập tức gây được rất nhiều sự chú ý của mọi người. So với Đại hoàng tử, công chúa dường như là người được rất nhiều dân chúng hoan nghênh. Vừa nghe được nàng xuất hiện, đám đông liền bắt đầu rục rịch, xông xao, không nhịn được mà lấn về phía trước vài bước.

 

Từ phía sau đội nghi lễ, đi bên trong hai hàng kỵ binh là một cỗ xe ngựa màu trắng cao quý và sang trọng, phía trên rũ xuống một tấm màn che mỏng, chỉ cần một cơn gió nhẹ thổi qua cũng có thể đem cuốn nó bay lên. Ngồi ở bên trong đó, rõ ràng là một thiếu nữ chỉ tầm mười lăm, mười sáu tuổi. Nhưng tướng mạo của nàng lại vô cùng xinh đẹp, đường cong cơ thể cũng cực kỳ quyến rũ, rõ nét. Chỉ có điều, từ trên người của nàng, người ta lại có một loại cảm giác vô cùng lạnh nhạt, hoàn toàn tách biệt với thế giới bên ngoài.

 

Đây không phải là một lớp ngụy trang do nàng cố ý tạo ra, mà nó giống như một loại tính cách được hình thành từ tự nhiên. Dường như, ngay từ lúc sinh ra nàng đã có dáng vẻ lạnh nhạt như vậy rồi.

 

Thế nhưng, từ bên trong đôi mắt màu xanh thăm thẳm của nàng, Triệu Vũ lại nhìn thấy được một sự cô đơn, không thể nào diễn tả bằng lời. Hơn nữa, ở trên người của nàng, hắn còn cảm nhận được một cỗ năng lượng vô cùng tinh thuần và thánh khiết.

 

Đây rõ ràng là một loại lực lượng chỉ có ở trên người của Quang Minh Nữ Thần mới có thể xuất hiện qua được. Mặc dù cỗ lực lượng này không quá mạnh, nhưng năng lượng thuần khiết như vậy, chứng tỏ linh hồn của Quang Minh Nữ Thần lưu lại ở trong người của thiếu nữ này, phải mạnh hơn rất nhiều so với hai chị em nhà Ryan, là Anna và Emily.

 

Thế nhưng, ánh mắt của Triệu Vũ cũng chỉ kịp lướt qua nhìn nàng một chút mà thôi. Đám đông ở đây thật sự là quá mức cuồng nhiệt, chẳng mấy chốc mà đem hắn lấn áp ra ngoài. Ngay cả đám thiếu nữ đứng bên cạnh, cũng bị chen lấn đến không thể nào hít thở được. May là thực lực của các nàng đủ mạnh, nên không bị bọn họ đạp ở dưới chân.

 

Đối với những người này, dường như đám kỵ binh đã nhìn đến rất quen, nên bọn họ vẫn thản nhiên để cho cỗ kiệu của công chúa đi ngang qua. Thế nhưng, khi cỗ kiệu của nàng đi tới bên cạnh một đám dân chúng có bộ dáng bệnh tật, yếu ớt, thân hình của nàng bỗng dưng đứng dậy, ra hiệu cho xe ngựa ngừng lại.

 

Ngay sau đó, từ trong miệng của nàng lẩm nhẩm lên một đoạn chú ngữ. Tay cầm pháp trượng bỗng nhiên vung lên, phát ra một đoạn ánh sáng tinh khiết, nhiễm lên trên người của những dân chúng mang bệnh kia.

Bằng mắt thường, mọi người có thể nhìn thấy được thân thể của bọn họ đột nhiên run nhẹ một cái. Tiếp theo đó, toàn bộ khí sắc ở trên người của bọn họ cũng biến đổi đến hồng nhuận, những tật bệnh trước đó giống như bị tiêu trừ không còn sót lại một chút nào.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.