Dưỡng Long Hóa Thần - Mạc Ca

Chương 194: Chẳng phải là đi chịu chết hay sao?”







“Ngươi là chưa ăn cơm hay sao? Sức lực làm sao lại yếu như vậy?”



Vừa đánh lui vua Arthur, trong miệng của Triệu Vũ vừa liên tục gào thét, khiến cho sắc mặt của nhà vua càng thêm khó coi vô cùng.



Nhưng lúc này, ông ta không có được cơ hội hoàn thủ, chỉ có thể miễn cưỡng chống đỡ, hy vọng dựa vào khả năng cứng rắn của Hắc Thạch Kiếm để có thể chống đỡ được lực lượng của Triệu Vũ.



Bất quá, đánh qua một lúc thật lâu, vẻ mặt của vua Arthur cũng bắt đầu hiện lên một sự kinh hãi. Không biết kẻ ở trước mặt được làm bằng thứ gì, mặc dù nắm tay của hắn đã bị đánh nát đến mức lộ ra xương trắng, nhưng hắn vẫn một mực không ngừng đánh tới.



Đánh đến mức mà khí huyết trên người của nhà vua cũng cảm thấy nhộn nhạo khó chịu. Cánh tay cầm lấy Hắc Thạch Kiếm của ông ta, lúc này cũng tê dại đến mức không còn một chút cảm giác nào cả.



Bang!



Lại một tiếng đập mạnh mẽ nữa vang lên. Rốt cuộc, thanh Hắc Thạch Kiếm ở trên tay của nhà vua cũng bị đánh bay ra ngoài. Mà thân hình của nhà vua cũng vì thế đập ngã xuống đất, trong miệng nặng nề phun ra một ngụm máu tươi.



Nhìn thấy một màn này, tất cả binh sĩ và quý tộc đứng ở trên tường thành đều hai mắt trợn trừng. Nhà vua mà bọn họ tôn sùng, kính trọng, lúc này chật vật đến mức không thể nào đứng lên được nữa. Ngay sau đó, thân hình của Triệu Vũ đột nhiên lóe lên, hướng về phía đỉnh đầu của nhà vua đập xuống.



Thấy được một màn này, cho dù là Đại hoàng tử cũng sợ hãi kêu lên một tiếng: “Không được, dừng tay!”



Thế nhưng, một quyền này của Triệu Vũ không có đập xuống, mà cứng rắn bị một bàn tay bắt được. Sau khi nhìn lại, mọi người mới phát hiện ra rằng, người cận vệ vẫn luôn tục trực ở bên cạnh nhà vua, không biết từ lúc nào đã lao tới, đem một quyền này của Triệu Vũ ngăn chặn được.



Chỉ có điều, trên mặt của Triệu Vũ lại không có một chút biểu hiện kinh ngạc nào, ánh mắt gắt gao nhìn về phía thân ảnh to lớn của tên cận vệ, khóe môi nhếch lên, lộ ra một nụ cười vô cùng tà dị.



“Rốt cuộc, ngươi cũng chịu ra tay rồi sao?”



Nhìn thấy nụ cười này của Triệu Vũ, trên khuôn mặt đã bị che kín bởi một tầng khôi giáp, dường như không có một chút biểu hiện khác thường nào.



Thông qua linh hồn của Hỏa Nhi dò xét, Triệu Vũ biết được kẻ này là một tên chiến sĩ đã trải qua cải tạo. Hay nói đúng hơn, bản thân hắn ngoại trừ suy nghĩ trong đầu, thì hầu như chỉ là một cái khôi lỗi mà thôi.



Thứ này, thật sự Triệu Vũ cũng không biết nên gọi hắn là người, vẫn nên gọi là đồ vật nữa đây?



Nhưng dẫu sao, thực lực của tên này quả thật rất mạnh. Vừa rồi một kích của Triệu Vũ hoàn toàn không có lưu tay, nhưng vẫn bị kẻ này tay không bắt được. Có thể thấy, cho dù kẻ này chỉ là một cái khôi lỗi, nhưng thực lực so với nhà vua còn muốn mạnh hơn rất nhiều.



Không ngoài dự liệu của Triệu Vũ, sau khi kẻ này xuất hiện, liền không nói nhiều một câu, trực tiếp vung quyền đấm thẳng về phía đầu lâu của hắn. Triệu Vũ hiển nhiên không dễ dàng chịu trận như vậy. Hắn nhanh chóng chuyển tay, vung ra một quyền ngăn lại.



Ầm!



Truyện đăng độc quyền tại Readme và Findnovel, các bạn nhớ theo dõi tại Readme và Findnovel để ủng hộ tác giả!



Nhưng mà, lực lượng của kẻ này thật sự quá mạnh. Thân hình của Triệu Vũ chỉ ngừng lại một lúc, liền bị đánh bay ra ngoài. Phần cánh tay của hắn, đã vang lên tiếng xương khớp gãy nứt. Rõ ràng, cánh tay này của hắn tạm thời khó có thể mà vận lực được.



“Kẻ này, thật sự rất mạnh!”



Cho đến lúc này, ánh mắt của Triệu Vũ không khỏi nghiêm túc mà nhìn lại tên khôi lỗi đứng ở bên cạnh của nhà vua. Kẻ này, so với dự tính của hắn còn muốn mạnh hơn mấy phần.



Lúc này, nhà vua sau một trận thoát chết, ông ta rốt cuộc cũng gặng gượng chống người đứng dậy. Chỉ có điều, lần này ông ta không có ý định đi lên cùng với Triệu Vũ liều mạng, mà dùng ánh mắt vô cùng phức tạp nhìn lấy tên cận vệ đứng ở bên cạnh của mình.



“Hắc Tháp, vốn dĩ ta cứ nghĩ cả đời này sẽ không bao giờ vận dụng đến lực lượng của ngươi nữa. Nhưng cuối cùng, cái mạng này của ta vẫn phải nhờ đến ngươi cứu.”



Không biết lời nói này của nhà vua một cái khôi lỗi có thể nghe hiểu hay không. Nhưng bên trong ánh mắt vô cảm của nó, giống như là có một chút ba động nào đó.



“Được rồi, nếu như ngươi đã thay ta đứng ra chiến đấu. Vậy thì giúp ta, đem kẻ đó giết chết đi! Kẻ dám cướp đoạt nữ nhân của ta, dám đem Hắc Thạch Kiếm của ta tổn hại. Kết cục của hắn, chỉ có một con đường duy nhất, đó chính là chết!”



Lời này của vua Arthur dường như không phải chỉ muốn nói cho một mình Triệu Vũ nghe, mà âm thanh của ông ta còn vang vọng đến toàn bộ thành trì, khiến cho dân chúng đều có thể nghe được rõ ràng.



“Chuyện này là như thế nào? Tên đó làm sao lại to gan đến như vậy? Còn dám cướp đoạt hoàng hậu của đức vua?”



“Haizz, ta xem ra, kẻ này là tự tìm đường chết. Ngay cả Hắc Tháp đại nhân cũng đứng ra, ra rận cho nhà vua. Sợ rằng, hắn còn không nhịn được một chiêu, đã bị Hắc Tháp đại nhân đập chết rồi?”



“Không thể nào, Hắc Tháp đại nhân có thật sự lợi hại đến như vậy sao?”



“Ngươi thì biết cai gì? Nhớ năm đó, khi đức vua của chúng ta vừa mới lên ngôi, bên ngoài lãnh thổ có một bầy ma thú tập kích. Lúc đó, ta nghe nói dẫn đầu nhóm ma thú này, còn là một con ma thú cấp SS, thực lực cực kỳ cường đại. Thế nhưng, Hắc Tháp đại nhân chỉ cần một quyền, liền đem con ma thú này đập chết! Các ngươi cũng biết, một con ma thú cấp SS có thể lợi hại đến cỡ nào, ngay cả cường giả Thánh Vực còn bị nó nuốt sống. Thế nhưng, đối mặt với Hắc Tháp đại nhân không có một chút uy hiếp nào. Thế nên, các ngươi cho rằng kẻ này có thể lợi hại hơn ma thú cấp SS hay sao?”



Lời này vừa được nói ra, tất cả mọi người đều không nhịn được hít vào một hơi thật sâu. Thật sự, đối với dân chúng bình thường mà nói, cường giả cấp bậc Thánh Vực, đều là một loại tồn tại cao không thể nào với tới. Nếu như lúc bình thường, dù là hình bóng của bọn họ, những dân chúng này cũng không cách nào có thể thấy được.



Nhưng bọn họ không biết rằng, trong số những người trộn lẫn trong đám đông lúc này, còn có một tên cường giả như vậy.



“Đáng ghét, tên này vì sao lại ngu ngốc như vậy? Còn xông loạn vào trong cung điện, chẳng phải là đi chịu chết hay sao?”



Nhìn thấy Triệu Vũ liên tục bị cận vệ của nhà vua đánh cho trọng thương, trên mặt của Dina Tali không khỏi gấp gáp kêu lên. Mấy thiếu nữ đứng ở bên cạnh, lúc này cũng sốt ruột vô cùng.



Nhưng hiện tại, toàn bộ cầu gỗ đã bị binh sĩ vây kín, phía trên tường thành cũng đứng đông đảo hộ vệ. Cho dù thiếu nữ tóc bạc là một nữ vu có cấp bậc Thánh Vực, mấy thiếu nữ đi cùng với nàng cũng đạt đến đại tông sư. Nhưng nếu muốn lao đến cứu viện. Các nàng sợ rằng còn chưa đi tới được tường thành, đã bị người ta đánh chết rồi.



Dù sao, thực lực của các nàng còn không biến thái như Triệu Vũ, có thể dựa vào cấp bậc Thánh Vực sơ kỳ, ngang nhiên tung hành giữa đám đông quân lính bao vậy.



“Ngươi là chưa ăn cơm hay sao? Sức lực làm sao lại yếu như vậy?”



Vừa đánh lui vua Arthur, trong miệng của Triệu Vũ vừa liên tục gào thét, khiến cho sắc mặt của nhà vua càng thêm khó coi vô cùng.



Nhưng lúc này, ông ta không có được cơ hội hoàn thủ, chỉ có thể miễn cưỡng chống đỡ, hy vọng dựa vào khả năng cứng rắn của Hắc Thạch Kiếm để có thể chống đỡ được lực lượng của Triệu Vũ.



Bất quá, đánh qua một lúc thật lâu, vẻ mặt của vua Arthur cũng bắt đầu hiện lên một sự kinh hãi. Không biết kẻ ở trước mặt được làm bằng thứ gì, mặc dù nắm tay của hắn đã bị đánh nát đến mức lộ ra xương trắng, nhưng hắn vẫn một mực không ngừng đánh tới.



Đánh đến mức mà khí huyết trên người của nhà vua cũng cảm thấy nhộn nhạo khó chịu. Cánh tay cầm lấy Hắc Thạch Kiếm của ông ta, lúc này cũng tê dại đến mức không còn một chút cảm giác nào cả.



Bang!



Lại một tiếng đập mạnh mẽ nữa vang lên. Rốt cuộc, thanh Hắc Thạch Kiếm ở trên tay của nhà vua cũng bị đánh bay ra ngoài. Mà thân hình của nhà vua cũng vì thế đập ngã xuống đất, trong miệng nặng nề phun ra một ngụm máu tươi.



Nhìn thấy một màn này, tất cả binh sĩ và quý tộc đứng ở trên tường thành đều hai mắt trợn trừng. Nhà vua mà bọn họ tôn sùng, kính trọng, lúc này chật vật đến mức không thể nào đứng lên được nữa. Ngay sau đó, thân hình của Triệu Vũ đột nhiên lóe lên, hướng về phía đỉnh đầu của nhà vua đập xuống.



Thấy được một màn này, cho dù là Đại hoàng tử cũng sợ hãi kêu lên một tiếng: “Không được, dừng tay!”



Thế nhưng, một quyền này của Triệu Vũ không có đập xuống, mà cứng rắn bị một bàn tay bắt được. Sau khi nhìn lại, mọi người mới phát hiện ra rằng, người cận vệ vẫn luôn tục trực ở bên cạnh nhà vua, không biết từ lúc nào đã lao tới, đem một quyền này của Triệu Vũ ngăn chặn được.



Chỉ có điều, trên mặt của Triệu Vũ lại không có một chút biểu hiện kinh ngạc nào, ánh mắt gắt gao nhìn về phía thân ảnh to lớn của tên cận vệ, khóe môi nhếch lên, lộ ra một nụ cười vô cùng tà dị.



“Rốt cuộc, ngươi cũng chịu ra tay rồi sao?”



Nhìn thấy nụ cười này của Triệu Vũ, trên khuôn mặt đã bị che kín bởi một tầng khôi giáp, dường như không có một chút biểu hiện khác thường nào.



Thông qua linh hồn của Hỏa Nhi dò xét, Triệu Vũ biết được kẻ này là một tên chiến sĩ đã trải qua cải tạo. Hay nói đúng hơn, bản thân hắn ngoại trừ suy nghĩ trong đầu, thì hầu như chỉ là một cái khôi lỗi mà thôi.



Thứ này, thật sự Triệu Vũ cũng không biết nên gọi hắn là người, vẫn nên gọi là đồ vật nữa đây?



Nhưng dẫu sao, thực lực của tên này quả thật rất mạnh. Vừa rồi một kích của Triệu Vũ hoàn toàn không có lưu tay, nhưng vẫn bị kẻ này tay không bắt được. Có thể thấy, cho dù kẻ này chỉ là một cái khôi lỗi, nhưng thực lực so với nhà vua còn muốn mạnh hơn rất nhiều.



Không ngoài dự liệu của Triệu Vũ, sau khi kẻ này xuất hiện, liền không nói nhiều một câu, trực tiếp vung quyền đấm thẳng về phía đầu lâu của hắn. Triệu Vũ hiển nhiên không dễ dàng chịu trận như vậy. Hắn nhanh chóng chuyển tay, vung ra một quyền ngăn lại.



Ầm!



Truyện đăng độc quyền tại Readme và Findnovel, các bạn nhớ theo dõi tại Readme và Findnovel để ủng hộ tác giả!



Nhưng mà, lực lượng của kẻ này thật sự quá mạnh. Thân hình của Triệu Vũ chỉ ngừng lại một lúc, liền bị đánh bay ra ngoài. Phần cánh tay của hắn, đã vang lên tiếng xương khớp gãy nứt. Rõ ràng, cánh tay này của hắn tạm thời khó có thể mà vận lực được.



“Kẻ này, thật sự rất mạnh!”



Cho đến lúc này, ánh mắt của Triệu Vũ không khỏi nghiêm túc mà nhìn lại tên khôi lỗi đứng ở bên cạnh của nhà vua. Kẻ này, so với dự tính của hắn còn muốn mạnh hơn mấy phần.



Lúc này, nhà vua sau một trận thoát chết, ông ta rốt cuộc cũng gặng gượng chống người đứng dậy. Chỉ có điều, lần này ông ta không có ý định đi lên cùng với Triệu Vũ liều mạng, mà dùng ánh mắt vô cùng phức tạp nhìn lấy tên cận vệ đứng ở bên cạnh của mình.



“Hắc Tháp, vốn dĩ ta cứ nghĩ cả đời này sẽ không bao giờ vận dụng đến lực lượng của ngươi nữa. Nhưng cuối cùng, cái mạng này của ta vẫn phải nhờ đến ngươi cứu.”



Không biết lời nói này của nhà vua một cái khôi lỗi có thể nghe hiểu hay không. Nhưng bên trong ánh mắt vô cảm của nó, giống như là có một chút ba động nào đó.



“Được rồi, nếu như ngươi đã thay ta đứng ra chiến đấu. Vậy thì giúp ta, đem kẻ đó giết chết đi! Kẻ dám cướp đoạt nữ nhân của ta, dám đem Hắc Thạch Kiếm của ta tổn hại. Kết cục của hắn, chỉ có một con đường duy nhất, đó chính là chết!”



Lời này của vua Arthur dường như không phải chỉ muốn nói cho một mình Triệu Vũ nghe, mà âm thanh của ông ta còn vang vọng đến toàn bộ thành trì, khiến cho dân chúng đều có thể nghe được rõ ràng.



“Chuyện này là như thế nào? Tên đó làm sao lại to gan đến như vậy? Còn dám cướp đoạt hoàng hậu của đức vua?”



“Haizz, ta xem ra, kẻ này là tự tìm đường chết. Ngay cả Hắc Tháp đại nhân cũng đứng ra, ra rận cho nhà vua. Sợ rằng, hắn còn không nhịn được một chiêu, đã bị Hắc Tháp đại nhân đập chết rồi?”



“Không thể nào, Hắc Tháp đại nhân có thật sự lợi hại đến như vậy sao?”



“Ngươi thì biết cai gì? Nhớ năm đó, khi đức vua của chúng ta vừa mới lên ngôi, bên ngoài lãnh thổ có một bầy ma thú tập kích. Lúc đó, ta nghe nói dẫn đầu nhóm ma thú này, còn là một con ma thú cấp SS, thực lực cực kỳ cường đại. Thế nhưng, Hắc Tháp đại nhân chỉ cần một quyền, liền đem con ma thú này đập chết! Các ngươi cũng biết, một con ma thú cấp SS có thể lợi hại đến cỡ nào, ngay cả cường giả Thánh Vực còn bị nó nuốt sống. Thế nhưng, đối mặt với Hắc Tháp đại nhân không có một chút uy hiếp nào. Thế nên, các ngươi cho rằng kẻ này có thể lợi hại hơn ma thú cấp SS hay sao?”



Lời này vừa được nói ra, tất cả mọi người đều không nhịn được hít vào một hơi thật sâu. Thật sự, đối với dân chúng bình thường mà nói, cường giả cấp bậc Thánh Vực, đều là một loại tồn tại cao không thể nào với tới. Nếu như lúc bình thường, dù là hình bóng của bọn họ, những dân chúng này cũng không cách nào có thể thấy được.



Nhưng bọn họ không biết rằng, trong số những người trộn lẫn trong đám đông lúc này, còn có một tên cường giả như vậy.




Nhưng hiện tại, toàn bộ cầu gỗ đã bị binh sĩ vây kín, phía trên tường thành cũng đứng đông đảo hộ vệ. Cho dù thiếu nữ tóc bạc là một nữ vu có cấp bậc Thánh Vực, mấy thiếu nữ đi cùng với nàng cũng đạt đến đại tông sư. Nhưng nếu muốn lao đến cứu viện. Các nàng sợ rằng còn chưa đi tới được tường thành, đã bị người ta đánh chết rồi.



Dù sao, thực lực của các nàng còn không biến thái như Triệu Vũ, có thể dựa vào cấp bậc Thánh Vực sơ kỳ, ngang nhiên tung hành giữa đám đông quân lính bao vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.