Dưỡng Long Hóa Thần - Mạc Ca

Chương 4: “Thật sao?”



Bịch...  

             Khi ý thức lần nữa quay trở về, Triệu Vũ chỉ cảm thấy toàn thân trở nên đau nhức, không khí xung quanh cũng khô nóng đến dị thường.  

             “Uy, tỉnh!”  

             Trong ý thức mơ màng của Triệu Vũ, một giọng nói trong trẻo, ấm áp của thiếu nữ vang lên bên tai. Đợi đến lúc mở mắt ra nhìn thẳng, Triệu Vũ mới phát hiện không biết từ lúc nào ở trước mặt mình, có một thân hình trong suốt, gợi cảm phiêu phù giữa không trung.  

             Mặc dù thân thể của nàng không phải thực chất, nhưng lại khiến Triệu Vũ không nhịn được mà trừng to hai mắt. Bởi vì, nàng thật sự quá đẹp. Mái tóc màu đỏ phiêu bồng trong gió, mày ngài, mắt ngọc, môi hồng, răng trắng, giống như một bức phù điêu hoàn chỉnh được thần linh tạo thành, có thể dễ dàng hút lấy toàn bộ tinh quang của vũ trụ này.   

             Vừa nhìn thấy nàng, trái tim của Triệu Vũ đã nhịn không được mà bắt đầu đập lên thình thịch.  

             “Uy, ngươi nhìn gì nha? Là ta triệu hồi ngươi đến đây, ngươi làm sao lại yếu như vậy?”  

             Thiếu nữ hai mắt trong suốt mở to nhìn lấy Triệu Vũ, bộ dáng dường như vô cùng ủy khuất khi trông thấy người xuất hiện trước mặt mình chỉ là một tên nhân loại thấp kém.  

             Triệu Vũ nghe nàng nói chuyện, lúc này hắn cũng giật mình nhìn lại hoàn cảnh xung quanh.  

             Lúc này, thân thể Triệu Vũ đang nằm trên một cái tế đàn hình tròn. Bốn phía xung quanh đều vẽ lên rất nhiều phù văn kỳ lạ, nó giống như một loại chữ tượng hình nào đó cực kỳ cổ xưa.  

             Trên tế đàn, ánh sáng của phù văn lúc này vẫn chưa tắt đi. Triệu Vũ có thể dễ dàng cảm nhận được một loại lực lượng thần bí xuất hiện trên các phù văn, rất giống với thứ lực lượng đã đem Triệu Vũ cuốn vào bên trong lỗ đen vũ trụ.  

             Dường như nghĩ ra được điều gì đó, lúc này Triệu Vũ mới giật mình, đưa mắt nhìn sang bên cạnh mình, không thấy thân hình của Tiêu Nhược Lan, trong lòng Triệu Vũ nhất thời trầm xuống.  

             “Này này, ngươi có nghe ta hỏi gì không? Tại sao ngươi lại không trả lời câu hỏi của ta?”  

             Sau khi nhìn thấy Triệu Vũ chăm chú nhìn về phía mình, trong lòng thiếu nữ không khỏi trở nên tức giận. Nhưng một lúc sau, nàng thấy hắn lại không thèm để ý đến mình, chỉ lo nhìn ngó xung quanh như tìm kiếm một thứ gì đó. Chuyện này, càng làm nàng thêm tức giận hơn.  

             Nhất thời, nàng mới nhịn không được, đưa hai tay lên chống eo, hai má phụng phịu phình to, bộ dáng vô cùng đáng yêu.  

             Đến lúc này, Triệu Vũ mới kịp phản ứng lại, hắn giật mình nhìn lấy thiếu nữ trước mặt, trong đầu rất nhiều nghi hoặc, nói: “Ngươi… ngươi vừa nói là, ngươi đã triệu hồi ta đến đây?”  

             Lúc này, linh hồn thiếu nữ thấy Triệu Vũ rốt cuộc cũng phản ứng đến mình, nàng tức thì nổi giận, hừ lên một tiếng: “Hừ, nếu không phải do bản thánh nữ triệu hồi ngươi đến đây, ngươi nghĩ là ngươi có thể đến được nơi này hay sao?”  

             Đang lúc nói chuyện, ánh mắt thiếu nữ bất chợt dừng lại vị trí chính giữa hai chân của Triệu Vũ, trong sự hiếu kỳ cùng nghi hoặc, nàng trừng to hai mắt nói: “Uy, trên người ngươi làm sao có vật gì kỳ lạ như vậy? Nó làm sao tự mình lớn lên được? Đồ vật này, thật là kỳ quái?”  

             Thiếu nữ vừa nói, vừa phiêu phù đi tới gần vị trí hai chân của Triệu Vũ, cánh tay ngó sen của nàng còn hướng tới vật “kỳ quái” trên người Triệu Vũ sờ mó một hồi.  

             Hít…  

             Triệu Vũ hoàn toàn không nghĩ đến thiếu nữ này sẽ làm ra hành động kinh người đến như vậy. Với lại, hắn cũng không ngờ đến một vật thể trong suốt như nàng, lại có thể chạm được vào người hắn, cảm giác còn vô cùng chân thật, chẳng khác nào hắn lần đầu tiên tiếp xúc với thân thể của Tiêu Nhược Lan.  

             Tê dại!  

             Toàn thân Triệu Vũ lúc này hoàn toàn cứng đờ, cảm giác sảng khoái đến mức cả người cứ phát run lên. Mặc dù không biết thiếu nữ này làm sao làm được chuyện như vậy, nhưng động tác của nàng thật sự rất dịu dàng, như đang sờ nắn lấy một vật gì đó cực kỳ mới mẻ, cực kỳ yêu thích.  

             “Hì hì, thứ này thật sự là rất thú vị, không ngờ đến một tên nhân loại thấp kém như ngươi lại có đồ chơi vui như vậy.”  

             Mặc dù lúc này tinh thần của Triệu Vũ bị động tác của thiếu nữ làm cho mê hoặc, nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt trong suốt của nàng nhìn lấy vật “kỳ quái” trên người. Hắn cũng rất rõ ràng, thiếu nữ này hoàn toàn không biết vật mà nàng đang cầm là mệnh căn của đàn ông, cũng không hiểu rõ nàng làm sao lại ngây thơ đến như vậy.  

             Cố đè nén lại xúc động trong lòng, Triệu Vũ nhanh chóng gạt lấy bàn tay thiếu nữ, đem bộ phân giữa hai chân của mình bảo vệ. Sau đó, hắn mới nghiêm túc nhìn lấy nàng, nói: “Ngươi vừa rồi nói là chính ngươi triệu hồi ta đến đây? Vậy nơi này là nơi nào, vì sao lại muốn triệu hồi ta đến?”  

             Thiếu nữ dường như có chút bất mãn khi nhìn thấy Triệu Vũ cố ý cất giấu đi đồ vật “kỳ quái” ở trên người của mình, không cho nàng được phép sờ nắn. Nhất thời, cái mũi xinh xắn của nàng hếch lên, trong miệng lẩm nhẩm lấy, bộ dáng đáng yêu vô cùng.  

             “Hừ, chỉ chơi một chút thôi mà, làm gì lại cất giấu đi như vậy chứ?”  

             Mặc dù nàng rất bất mãn với hành vi của Triệu Vũ, nhưng nghe hắn hỏi đến chuyện quan trọng, nàng vẫn cẩn thận trả lời.  

             “Nơi này là Thiên Long tinh, trước đây từng là vùng đất được Long tộc chúng ta bảo hộ. Nhưng mấy vạn năm trước, Thiên Long tinh bị Ma tộc xâm lấn, Long tộc chúng ta vì bảo vệ hành tinh này, vì thế mới bị tổn thương nghiêm trọng, toàn bộ truyền thừa đều bị mất đi. Lúc này, ta triệu hồi ngươi đến đây, là muốn ngươi thay Long tộc chúng ta làm một việc, bảo hộ lấy thành viên cuối cùng của Long tộc chúng ta!”  

             Nghe thiếu nữ nói đến đây, ánh mắt của Triệu Vũ càng thêm nghi hoặc. Hắn không ngờ đến, mình vậy mà bị đưa đến một cái tinh cầu hoàn toàn xa lạ, không biết khoảng cách xa đến bao nhiêu, có còn cơ hội để lần nữa trở về địa phương trước đây hắn từng sinh sống hay không.  

             Thế nhưng, lời nói tiếp theo của thiếu nữ, càng khiến cho trái tim Triệu Vũ như muốn vỡ tan.  

             “Chỉ có điều, ta không nghĩ đến người ta triệu hoán đến lại yếu như vậy. Nhìn vào thân thể của ngươi, không biết có thể giúp ta trông nom thành viên cuối cùng của Long tộc hay không? Ài, nhưng mà hết cách rồi, hiện tại năng lượng trong truyền tống trận đã tiêu hao hết, linh hồn lực trên người ta cũng tiêu tán không còn, muốn lần nữa triệu hoán người khác cũng không thể làm được rồi.”  

             Nhìn vẻ mặt thất vọng của thiếu nữ, trong lòng Triệu Vũ cảm thấy khó chịu vô cùng. Hắn không biết, sau khi nhìn thấy thiếu nữ này, trong lòng của hắn tại sao lại có một cảm giác phức tạp như vậy. Giống như, nàng đối với hắn có một cảm giác rất quen thuộc, rất thân thiết.  

             Cắn răng nhìn lấy thiếu nữ trước mặt, Triệu Vũ quyết tâm đứng lên, nhìn thẳng vào mắt nàng, nói: “Ngươi cứ yên tâm, có ta ở đây rồi, cho dù là ai, cũng không thể uy hiếp được Long tộc các ngươi nữa!”  

             “Chỉ bằng ngươi…”  

             Thiếu nữ đang muốn lên tiếng phản bác mấy câu, nhưng sau khi nhìn thấy trên người Triệu Vũ bỗng dưng xuất hiện một luồng khí thế khổng lồ, mang theo hơi thở tà ác, âm trầm của tử vong. Nhất thời, cả linh hồn thiếu nữ đều run lên bần bật, ánh mắt dại ra nhìn lấy hư ảnh ở phía sau lưng của hắn.  

             Luồng khí tức này, chính là khí tức tà ác của Tà Thần lưu lại trên người của Triệu Vũ. Đồng thời, trong huyết mạch của Triệu Vũ, dường như vừa mới thức tỉnh một thứ gì đó, so với khí tức của Tà Thần còn muốn hung bạo, dữ tợn hơn gấp trăm, ngàn lần.  

       “Làm… làm sao có thể…”  

             Nhìn vẻ mặt sợ hãi của thiếu nữ, Triệu Vũ nhanh chóng đem khí thế trên người của mình thu lại. Mà ánh mắt của nàng lúc nhìn về phía Triệu Vũ như bắn ra tinh quang.  

             “Nàng, không sao chứ?”  

             Triệu Vũ dùng giọng nói ôn nhu nhìn lấy thiếu nữ trước mặt. Bất quá, khi cánh tay của Triệu Vũ muốn tiếp xúc với thân thể nàng, hắn lại phát hiện ra mình không có cách chạm được vào người nàng, mà chỉ có thể xuyên thấu đi qua, hoàn toàn không có thực chất.  

             Thấy vẻ mặt ngạc nhiên của Triệu Vũ, nụ cười trên khuôn mặt thiếu nữ hơi có phần ngượng ngùng.  

             “Ngươi không cần phải kinh ngạc, linh hồn của ta đang dần dần tiêu hao. Đợi đến lúc tiêu hao hết, ta sẽ không còn tồn tại trên thế gian này nữa!”  

             Vừa nghe nàng nói như vậy, trên khuôn mặt Triệu Vũ nhất thời lộ ra vẻ sợ hãi.  


             Chắc có lẽ, đã lâu, thật sự rất lâu rồi nàng mới có được cảm giác ấm áp như vậy. Từ lúc Long tộc bị hủy diệt, ở bên cạnh nàng không có lấy một người thân. Nàng phải dùng đến hình thức linh hồn, mới có thể bảo vệ được huyết mạch cuối cùng của Long tộc cho đến hôm nay.  

             Qua hôm nay, nàng cũng không biết mình có còn cơ hội nhìn thấy Long tộc lần nữa quật khởi, trở về Thiên Long tinh hay không.  

             Bất chợt, chính giữa mi tâm của Triệu Vũ lóe lên một vệt tinh quang, đầu ngón tay của thiếu nữ chạm nhẹ vào vầng trán của hắn, trên môi của nàng bắt đầu lẩm nhẩm đọc lấy chú ngữ.  

             Nếu như có cường giả Long tộc ở đây, bọn họ nhất định sẽ vô cùng kinh ngạc, vì đây là loại chú ngữ vô cùng thần bí của Long tộc, chỉ có những người kế thừa huyết mạch tối cao của Long tộc mới có thể sử dụng được. Nhưng thiếu nữ này, chỉ là linh hồn yếu đuối, làm sao có thể làm được?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.