Dưỡng Long

Chương 37: Bắc thiên ma vực



Bắc thiên Ma vực là nơi yêu ma sống.

Lăng Hoa híp mắt, trước mặt gã là một tòa thành trì lơ lửng được vây trong mê chướng hắc sắc. Trong màn yêu chướng, có thể nhìn thấy hai đầu yêu thú thật lớn trước cửa thành, lưng có hai cánh, răng nanh thật dài, bộ mặt dữ tợn.

“Chậc chậc.” Lăng Hoa chép miệng, quay đầu nói, “Lần trước vì đi mượn Tụ Hồn châu của sư đệ ta mà xông đại vào, kết quả lạc tới sào huyệt của Viêm Ma, thiếu chút nữa bị chúng nó đốt thành than. Lần này hy vọng vận khí tốt hơn, nếu lạc đường nữa thì sẽ không tìm được chỗ sư đệ ta ở.”

Nam tử ở đằng sau, một đầu tóc bạc buộc vào khăn, lộ ra khuôn mặt không huyết sắc, tái nhợt như quỷ. Nghe xong chỉ cười cười, xin lỗi nói: “Làm khó ngươi, Lăng Hoa.”

Nơi này ma khí ngút trời, yêu ma tụ tập không đếm xuể, nguyên bản chính là cấm địa của chư thần. Ngày đó Lăng Hoa vì thay hắn mượn Tụ Hồn châu, một mình đi vào, một đường cũng không biết đã ăn bao nhiêu đau khổ mới xem như mượn được khỏa Tụ Hồn châu kia. Nay khỏa Tụ Hồn châu kia đã ở trong cơ thể hắn, nếu lấy ra thì hắn sẽ hồn phi phách tán trong nháy mắt. Theo ý Lăng Hoa thì không trả cũng được, dù sao sư đệ cũng không thể lên Thiên đình tìm gã gây phiền toái. Nhưng Yến Chỉ Hoài biết được Dung Sâm nhập ma xong đã đi Bắc thiên Ma vực, liền cố ý muốn tới.

Hắn vốn không muốn làm phiền Lăng Hoa, định tự mình tiến vào Ma Vực. Lăng Hoa cười lạnh: “Ngươi đi một mình? Chỉ sợ còn chưa đi tới cửa thì đã bị yêu thú trông cửa xé thành mảnh nhỏ, chẳng phải ta đã cực khổ vô ích sao? Thôi đi, sư đệ ta thật sự rất keo kiệt, nếu không cho hắn một cái công đạo, sau này liền gặp phiền toái. Ta sẽ đi cùng ngươi một chuyến.”

Yến Chỉ Hoài muốn nói lại thôi, Lăng Hoa cười chụp vai hắn: “Mạng của ngươi là ta đổi trở về, không cho phép ngươi tùy tiện đạp hư nó. Về phần sư đệ ta sao…. Tuy rằng hắn ta keo kiệt lại không được tự nhiên, nhưng ở trước mặt ta cũng không dám làm càn. Không phải là một hạt châu sao, không trả thì hắn có năng lực làm gì ta nào? Yên tâm, không có việc gì.”

Gã nói rất nhẹ nhàng, giống như chỉ đi tìm sư đệ gã ăn ké bữa cơm. Nhưng tia bất đắc dĩ ẩn chứa trong mắt lại không thể tránh được nhãn lực của Yến Chỉ Hoài.

Tam đại ma chủ trong Bắc thiên Ma vực, Huyễn Ma của Vạn Hư cung, Thủy Ma của Kính Tượng thành, Viêm Ma của Viêm Thiên điện, mấy ngàn năm tự tạo thành thế lực chiếm cứ một phương, không ai nhường ai. Vị sư đệ này của Lăng Hoa, Yến Chỉ Hoài cũng nghe thấy kỳ danh từ lâu, Huyễn Ma trong truyền thuyết tối am hiểu huyễn hoặc lòng người, phóng đãng dâm dật, cũng không biết đã mị hoặc bao nhiêu yêu ma, thu vào trong Vạn Hư cung của hắn. Nghe nói cả thần tiên thiên giới khi thấy hắn, nếu định lực kém sẽ không chống đỡ mà bị hắn dụ dỗ sa vào ma đạo.

Yêu ma như vậy tại sao lại là sư đệ Lăng Hoa. Điểm này, Yến Chỉ Hoài như thế nào cũng nghĩ không thông. Hắn cũng từng hỏi qua Lăng Hoa, Lăng Hoa cười nói: “Chúng ta từng là đồng môn cùng tu hành, sau này sự đời thay đổi, hắn nhập ma đạo, ta tu tiên lộ, không hơn.”

Nếu không phải vì thay Yến Chỉ Hoài mượn Tụ Hồn châu, gã vĩnh viễn cũng không bước vào Bắc thiên Ma vực, lại càng không đi gặp tiểu sư đệ.

Yến Chỉ Hoài thấy gã không muốn nói rõ, nên cũng không hỏi nữa. Đối với Lăng Hoa, lòng hắn vẫn luôn thấy áy náy. Ngày đó Lăng Hoa đã khuyên hắn không thể chạm vào tâm ma, quá mức chấp nhất đối với yêu giao kia. Mà hắn lại khư khư cố chấp, chẳng những cố ý thay Dung Sâm chắn Thiên kiếp, trên Thiên đình còn không chịu nhận tội vào Mạch Lạc trì, thà rằng chịu Thiên kiếp ‘thiên nhân ngũ suy’. Lăng Hoa vì hắn, mấy trăm năm qua luôn lo lắng sợ hãi, bây giờ còn vì hắn nghịch thiên, cường ngạnh thay đổi mệnh trời, cứu hắn một mạng – nếu bị Thiên đế biết được, không biết Lăng Hoa sẽ phải chịu hình phạt gì.

Lăng Hoa cũng không quan tâm, chỉ nói: “Ta chỉ là một thần tiên thanh nhàn, xưa nay mặc kệ sự đời, ai sẽ tới trước mặt Thiên đế tố cáo ta? Còn nữa, hồn phách của ngươi đã chịu thiên lôi, Thiên kiếp ‘thiên nhân ngũ suy’ đã qua, Thiên đế còn có thể thu hồi mệnh lệnh đã ban mà làm khó dễ ngươi một lần nữa sao?” Dứt lời liền thở dài, xem xét Yến Chỉ Hoài, nói, “Từ ngày đầu tiên quen biết ngươi, liền biết sau này ta khẳng định sẽ không thể bớt lo lắng cho ngươi.”

Sắc mặt Yến Chỉ Hoài hơi hơi đỏ lên, quả thật là từ khi hắn mới vào Thiên đình thì  Lăng Hoa đã hết sức thân cận với hắn. Có việc hay không cũng tới Lâm Hư cung nhàn nhã uống trà, lại không hề thấy gã quan tâm tiên quân khác như thế, cũng vì hắn hao tổn bao nhiêu tâm huyết. Có được bằng hữu thế này, Yến Chỉ Hoài cũng hiểu được đời này bản thân sống không uổng phí.

Lăng Hoa nghỉ chân trước Ma Vực, thoáng chần chờ một chút, rốt cục vẫn cười cười, quay đầu nói với Yến Chỉ Hoài: “Theo sát ta, bây giờ ngươi nửa điểm pháp lực cũng không có.”

Yến Chỉ Hoài gật gật đầu, theo sát phía sau Lăng Hoa, từ từ bước vào Bắc thiên Ma vực.

Trong Vạn Hư cung, nam tử bán nằm trên nhuyễn tháp, dung nhan yêu dã, mái tóc dài đen như mực, hai mắt hoàng kim hơi hơi nheo lại, chậm rãi lộ ra nụ cười.

Một ma cơ dựa vào đầu gối hắn ngẩng mặt, nũng nịu cười nói: “Ma tôn, có tiên gia khí xâm nhập ma vực.”

Huyễn Ma gật đầu, lại cười nói: “Kẻ không sợ chết như thế, trừ vị sư huynh kia của ta tất nhiên không có người thứ hai.”

Vừa dứt lời, liền có ma tốt tiến vào bẩm báo, nói có một tiên nhân mang theo một nam tử phi tiên phi ma, cường ngạnh xâm nhập kết giới Ma Vực.

Huyễn Ma quay đầu, nhìn về phía người bên cạnh, cười nói: “Long quân, xem ra ngay cả cố nhân của ngươi cũng đến đây rồi.”

Nam tử ngồi ở cách hắn không xa, sắc mặt lạnh lùng, vẫn chưa trả lời.

“Sư huynh ta trước kia ghét nhất là xen vào việc của người khác. Năm xưa ta và hắn cùng sư môn, chư vị sư huynh đệ đều tranh nhau thân cận với ta. Chỉ cần ta không cẩn thận rách da một chút, cũng có người người đến thượng dược cho ta. Chỉ mình hắn là không thèm liếc ta một cái.” Mím môi cười, Huyễn Ma chậm rãi nói, “Vì sao lại quan tâm đến vị cố nhân kia của ngươi như thế… Ta quả thật rất tò mò a.”

Mặc dù trên mặt mang theo ý cười, nhưng đáy mắt lại một mảnh lạnh như băng.

Dung Sâm lạnh lùng nói: “Ngươi tự hỏi sư huynh ngươi.”

Huyễn Ma phì cười, ngồi dậy, vươn tay ôm thắt lưng Dung Sâm: “Đừng lãnh đạm như thế, Long quân là mỹ nhân, nếu chịu cười với ta một cái, ta đây sẽ vui vẻ muốn chết…. Chán ghét, câu nói vừa rồi của ngươi sẽ làm ta nghĩ là ngươi đang ghen nha.” (zoe: =”= cái quới gì…)

Dung Sâm cũng không tránh đi, tùy ý Huyễn Ma dán lại đây, mắt thấy trên điện vài ma cơ đang đố kị, cũng chỉ lộ ra nụ cười lạnh.

“Vì sao không chịu theo ta?” Huyễn Ma thổi khí vào lỗ tai hắn, trong thanh âm mang theo mị hoặc dâm mĩ, “Ngươi xem, trong Vạn Hư cung, ngươi muốn cái gì ta đều có thể cho ngươi. Đã thành ma vật thì nên tận tình miệt mài, hưởng thụ cực lạc mới đúng, chẳng lẽ còn cái gì không vứt bỏ được?”

Gặp Dung Sâm vẫn không nói một câu, Huyễn Ma cười càng thêm phóng đãng, sờ soạng khuôn mặt nam tử, dụ hoặc cười nói: “Coi như cho vị cố nhân kia đại khai nhãn giới, nhìn xem bây giờ ngươi đã thay đổi như thế nào, không tốt sao?”

Sóng mắt hắn vừa chuyển, lập tức có một ma cơ tiến lên ôm Dung Sâm, cười quyến rũ rồi dâng môi lên. Sắc mặt Dung Sâm khẽ biến, đẩy nàng ra, lạnh lùng hướng về Huyễn Ma nói: “Ta không có hứng thú với các nàng.”

“Ai nha, chẳng lẽ là có hứng thú với ta?” Huyễn Ma cười đến vạn phần mị hoặc, nhưng ánh mắt Dung Sâm vẫn lạnh băng như cũ.

“Thực không thú vị.” Huyễn Ma thu lại ý cười, lười biếng nằm xuống, sau một lúc lâu, nhẹ giọng cười, “Được rồi, xem phân thượng đại lễ mà mấy trăm năm ta tặng ngươi, lát nữa sư huynh ta đến thì ngươi phải giúp ta hảo hảo chiêu đãi hắn a.” Sau đó lộ vẻ buồn rầu, “Ngươi nói xem, hắn mượn Tụ Hồn châu của ta, lại đưa cho vị cố nhân kia của ngươi – ta phải phạt hắn như thế nào mới được đây?”

Ánh mắt Dung Sâm dừng ngoài đại điện, y đã cảm giác được tiên khí càng ngày càng tới gần.

Khí tức trong veo như nước, tinh thuần không chứa một tia tạp niệm, sung túc tràn đến, không phải là Yến Chỉ Hoài. Bên cạnh khí tức tiên gia mãnh liệt kia, còn một khí tức hỗn tạp khác.

Khí tức mà y quen thuộc.

Môi Dung Sâm rốt cục chậm rãi gợi lên nụ cười.

Vì sao còn muốn đến đây, Yến Chỉ Hoài?

Tên Dung Sâm từng chấp nhất ngươi, chỉ chấp nhất mình ngươi…. Đã không còn tồn tại nữa.

Vứt bỏ qua thân thể Long thần, cũng vứt bỏ tất cả tình cảm, trở thành ma vật.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.