Đường Lý

Chương 30: Buổi tối muốn ôm tôi ngủ?



Trình Phóng quay trở về phòng mình.

Anh tiện tay ném trái cây lên bàn.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Một quả lê lăn ra, anh nóng nảy, chìa tay nhặt lên.

Sau lưng truyền đến âm thanh.

Anh quay đầu, nhìn thấy trên giường đang có người nằm.

Là Minh Hạnh.

Cô đang mặc váy ngủ, nằm ở một bên giường, giống như vừa mới tỉnh.

Minh Hạnh còn ngái ngủ lờ mờ, cô chống tay ngồi dậy, ngây người liếc nhìn Trình Phóng, đột nhiên phản ứng lại, vội vàng giải thích.

“Tôi vừa đợi cậu, không cẩn thận ngủ quên mất.” Cô luôn có thói quen ngủ trưa, cho dù ăn muộn thế nào, ăn xong bữa thì rất dễ buồn ngủ.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Hôm nay ăn muộn, xong xuôi cô đi tìm Trình Phóng mà không thấy người đâu, thế là đợi anh một lúc.

Ai biết lại ngủ quên mất.

Trình Phóng không ngờ sẽ nhìn thấy cô ở đây.

Vừa ngủ dậy người còn lơ mơ, mái tóc buộc lỏng, đuôi tóc để sang một bên, mềm mại và bồng bềnh.

Chiếc váy ngủ nhăn nhúm đến tận bắp đùi.

Đôi chân thon dài cân xứng, trắng nõn vô cùng đẹp.

Trình Phóng nhìn một lúc lâu, Minh Hạnh mới phản ứng lại, hai má đỏ bừng.

Cô buông mắt, vội vàng từ trên giường đứng dậy.

“Cậu đi đâu vậy?” Minh Hạnh nhìn anh, nhỏ giọng hỏi.

“Không có gì, ra ngoài hóng gió thôi.”

Minh Hạnh tiến lên phía trước hai bước, nhìn sắc mặt lạnh băng của anh, cô thận trọng hỏi: “Trình Phóng, có phải cậu… tức giận không?”

Bộ dạng này của anh, lạnh như băng, dễ khiến người ta trong lòng rụt rè.

Trình Phóng cũng không muốn nói mấy lời vô ích.

“Ông đây cũng khá tức đấy.” Anh khẽ cười một tiếng: “Cô giáo Minh nếu đi thì báo thời gian, thoải mái chút thì ai cũng dễ chịu.”

“Tôi vẫn chưa nghĩ xong.” Minh Hạnh vừa nhìn bộ dạng này của anh thì có chút sợ hãi, không nhịn được lùi xuống mấy bước, giọng nói cũng ngày càng nhỏ.

“Hôm nay tôi đã nghĩ rất lâu, tôi…” Lời Minh Hạnh nói đến bên miệng lại dừng lại, còn cảm thấy cần cẩn thận.

“Tôi nghỉ hè chỉ có hai tháng, đến tháng chín lại đi học rồi, nhiều nhất cũng chỉ có thể ở đây đến lúc đó. Về sau cho dù muốn quay lại Đường Lý một lần nữa cũng rất khó.”

Mặt mũi Minh Hạnh nghiêm túc nói không nên lời, cô nói từng câu từng chữ: “Vì vậy tôi nghĩ, hay là cậu cùng tôi về chỗ tôi được không?”

Minh Hạnh thật sự đã nghĩ rất lâu mới nói ra được câu này, bởi vì đây không phải quyết định đơn giản, mà phải chú ý đến rất nhiều vấn đề.

Anh từ nhỏ lớn lên ở đây, nếu rời đi chỉ còn lại một mình bà nội. Hơn nữa cô và Trình Phóng cùng quay về trường, phải đối mặt với tương lai ra sao, gánh vác trách nhiệm như thế nào, những điều này đều phải rất thận trọng.

Cô cũng chỉ là một sinh viên, không biết tương lai mình có thể chịu trách nhiệm được bao nhiêu.

Nhưng cô bằng lòng tin tưởng Trình Phóng.

Tin tưởng anh sẽ học rất giỏi, sẽ thi đỗ một trường đại học tốt, sẽ có được tương lai tươi sáng.

Trình Phóng lạnh lùng nhìn cô vài giây, đột nhiên bật cười.

“Cô giáo Minh, đầu em nghĩ nhiều rồi phải không?”

Chẳng trách thấy cả ngày cô tư tưởng không tập trung, không biết đang nghĩ gì, còn tưởng rằng hôm qua bị dọa đến ngốc rồi.

Cũng không dám hỏi cô, suy cho cùng thật sự bị dọa thì cũng phải cho thời gian hồi phục.

Trình Phóng sải bước một bước về phía cô, trực tiếp đứng trước mặt cô. Kề sát vào nhau, anh cúi thấp đầu, đè nén giọng nói, nặng nề hỏi: “Em có thích tôi không hả? Để tôi đi cùng em…”

Từ trước đến nay lời Trình Phóng nói luôn ngay thẳng, chưa bao giờ làm mấy thứ dài dòng.

“Cái gì tôi cũng không có, không tiền đồ không bản lĩnh, xuất thân kém, điều kiện gia đình cũng không tốt, còn có một ông bố ngồi tù.”

So với cô, khác nhau một trời một vực.

Trình Phóng nó xong liền kéo tay cô, đặt lên vị trí bên trái ngực mình.

Nơi gần với trái tim.

“Sờ thấy gì không?” Anh cố ý hỏi cô.

Còn có thể có cái gì… bắp thịt rắn chắc.

“Tôi có sức mạnh, có bản lĩnh bảo vệ em, kẻ nào dám ức hiếp em, gọi tôi đến đánh là được.”

Anh cười nặng nề, nói xong lại ôm cô, hơn nữa còn cúi thấp đầu kề sát bên tai cô, anh hỏi: “Có thích tôi không?”

“Chỉ cần em gật đầu, bây giờ tôi đi cùng em cũng được.”

Thậm chí không cần trả lời, cô chỉ cần gật đầu, anh cũng tin là thật.

Minh Hạnh không nói cũng không gật đầu.

Cô di chuyển cổ tay, thoát khỏi bàn tay Trình Phóng, dần dần ôm eo Trình Phóng.

“Đề thi tôi đã xem rồi.” Đây là lần đầu tiên Minh Hạnh lại chìa tay chạm vào anh gần như vậy. Khi cô vòng tay ôm eo anh, trong lòng anh vô cùng kinh ngạc.

Anh nhìn trông khá gầy, sao lại còn có cả cơ bụng.

“Có thể khen thưởng.” Cô nói.

Mấy tập đề thi cô đều nghiêm túc chấm, so với mấy tập làm linh tinh như ngày trước thì tình hình có vẻ tốt hơn rất nhiều.

Ít nhất những thứ cơ bản dần dần đã nắm bắt được, không còn giải thích làm bậy theo ý mình nữa.

Trình Phóng thật sự rất thông minh, loại thông minh một chút cũng có thể lộ ra. Minh Hạnh cảm thấy, anh không lấy được bằng tốt nghiệp loại giỏi, không làm được việc lớn thì thật thiệt thòi.

Không biết vì sao cô luôn nghĩ Trình Phóng chính là bị môi trường này ràng buộc.

Anh nên đi đến một nơi càng xa càng tốt.

“Minh Hạnh, em nói rồi đấy.” Hơi thở Trình Phóng rất loạn, trên người tỏa ra hơi nóng: “Em đừng hối hận.”

Minh Hạnh gật đầu, khẽ đáp: “Ừm.”

Trình Phóng vùi thấp đầu vào nơi cổ cô, hít một hơi, không nhịn được nói: “Sao cơ thể em lại thơm như vậy?”

“Sao mà lại thơm như vậy?”

Anh khen Minh Hạnh khiến cô xấu hổ.

Vành tai cũng đỏ hết lên.

Những lời khen ngợi ai cũng thích nghe, trong lòng thường sẽ vui vẻ.

Cô hồi hộp, ngón tay không nhịn nổi, nhéo vào eo Trình Phóng.

Trình Phóng không khỏi hít một hơi lạnh.

Mẹ nó, quá tuyệt!



Xương quai xanh của Minh Hạnh cũng bị hôn đỏ bừng.

Cổ áo của váy ngủ vốn đã nới lỏng, sau khi bị Trình Phóng kéo xuống, cúc áo trên cổ cũng đã mở ra.

“Được rồi.” Minh Hạnh đẩy anh.

Môi của Trình Phóng vẫn đặt trên vai cô, vùi đầu vào một lúc lâu, anh mới ngẩng đầu lên.

Minh Hạnh mặt đỏ bừng kéo áo mình lên, nói: “Cậu mới chỉ tiến bộ một chút thôi, còn nhiều chỗ cần phải tiến bộ hơn.”

Trình Phóng cười nham hiểm: “Cô giáo Minh định giá niêm yết rõ ràng như vậy sao?”

Minh Hạnh nhéo mũi: “Đương nhiên.”

Cô muốn làm gì, bản thân đều sẽ nghĩ rất kỹ càng trước, mọi thứ quang minh chính đại.

Nếu Trình Phóng có thể học giỏi, vậy cũng không có gì không được.

“Cậu không giận à?” Qua một lúc lâu, Minh Hạnh lại hỏi anh.

Nói nhảm.

Nói cô ngốc hay là một khúc thịt?

“Không tức giận mà vẫn phải sửa lỗi sai, mấy câu đơn giản cậu làm sai rồi, là điểm không đáng mất.”

Mặt Minh Hạnh vẫn đỏ bừng, cô lại chuẩn bị cầm tập đề qua cho anh xem.

“Minh Hạnh, sao em có thể làm mất hứng vậy chứ?” Trình Phóng nóng nảy nói một câu, trực tiếp kéo tập đề ra trải trước mặt cô: “Giảng đi, em mau giảng đi!”

“Trình Phóng, cậu không được có thái độ này.” Minh Hạnh muốn nói với anh, nhưng lại không biết nói thế nào, sắc mặt đỏ lên, chỉ không vui trừng mắt với anh.

Giọng điệu khó mà cứng rắn được.

Cô không thích thái độ này của anh…

Cái kiểu cà lơ phất phơ, đặc biệt là lúc tức giận là lập tức lạnh như băng.

Dáng vẻ lạnh lùng cô không thích chút nào, còn cảm thấy… rất buồn.

“Vậy tôi phải có thái độ thế nào?” Trình Phóng cười hỏi.

Những lời nói rất dễ hiểu, nhưng lại không biết giải thích thế nào.

Minh Hạnh không biết phải nói sao.

“Mời cô giáo Minh giảng, tôi nghiêm túc lắng nghe.” Trình Phóng lập tức ngồi xuống, giống như một học sinh nghiêm túc lên lớp, ngoan ngoãn nghe lời.

Hờn dỗi của Minh Hạnh cũng bị anh làm cho kìm lại.

Cô dừng lại, ngồi bên cạnh Trình Phóng, bắt đầu giảng đề thi cho anh.

Nói đến một nửa, đột nhiên Trình Phóng túm lấy tay cô.

“Cô giáo Minh, câu này còn có cách giải đơn giản hơn.”

Nói rồi, anh nắm lấy tay cô, cầm bút, viết vài dòng chữ trên giấy nháp.

“… Đảo ngược trực tiếp từ đây, có phải dễ dàng hơn không?”

Chỉ trong vài giây, Trình Phóng đã đưa ra một ý tưởng mới, đơn giản lại cực kỳ dễ hiểu.

Mặc dù không theo quy tắc thông thường, nhưng đây là câu hỏi lựa chọn, trên nguyên tắc mà nói, cách làm càng nhanh càng tốt mới là ưu tiên hàng đầu.

Đáp án chính xác là quan trọng nhất.

Lúc anh nói, hơi nóng truyền đến bên tai cô, còn khi anh đang giảng đề bài và viết ra ý tưởng, giọng điệu của anh cực kỳ nghiêm túc, nắm tay cô. Khi cô rũ mắt xuống nhìn, các đốt ngón tay của ngón tay của anh rõ ràng và rất đẹp.

Trong phút chốc trái tim Minh Hạnh đập chậm lại một nhịp.

“Minh Hạnh, em hôn đi.” Đột nhiên Trình Phóng nói bên tai cô, trong phút chốc đầu óc cô mông lung, vô thức làm theo những gì anh nói.

Vừa ngẩng đầu lên đã hôn trúng cằm anh.

Trong mắt Trình Phóng ẩn chứa ý cười, qua vài giây, anh đột nhiên cười lớn.

Minh Hạnh nhà anh cũng đáng yêu quá, thêm vài lần nữa là nguy hiểm đến tính mạng.

Đương nhiên Minh Hạnh đã phản ứng lại, chỉ cảm thấy anh đang cười nhạo cô.

Cô không vui đẩy anh ra, hờn dỗi nói: “Cậu đừng làm loạn, nghiêm túc học hành đi.”

Trình Phóng gật đầu, buông tay cô ra.

Qua một lúc, bên tai cô vang lên tiếng nói khẽ: “Tôi biết rồi, quả nhiên Minh Hạnh thích tôi.”

Cả người Minh Hạnh cứng lại, phiền muốn đánh anh.

Quay đi quay lại một chuyện như vậy, quả thực là muốn lời từ chính miệng cô nói ra.

Không biết là nên khen anh bất chấp thế nào, vẫn là mắng anh không biết xấu hổ.

“Cô giáo Minh đừng mắng người ta mà.” Trình Phóng gần như nhìn ra trong lòng cô nghĩ gì, cười nói: “Mắng người tôi cũng thích.”

“Được rồi, cậu đừng làm nữa.” Minh Hạnh lấy cây bút từ trên tay anh, đẩy anh nói: “Cậu đi tắm trước đi, trên người toàn là mùi mồ hôi.”

Trình Phóng gật đầu.

Anh vừa xoay người, đi hai bước lại quay đầu, nhìn thấy Minh Hạnh vừa đứng dậy, anh hỏi: “Bảo tôi đi tắm sạch sẽ, có phải buổi tối muốn ôm tôi ngủ không?”

Trình Phóng chỉ là trêu đùa cô chút thôi, không ngờ Minh Hạnh ngây ra một lúc, gật đầu đồng ý: “Đúng.”

Thoáng chốc Trình Phóng cũng ngây ra.

Mẹ nó.

Ai mà biết cô còn đáp lại nữa.

Còn gật đầu…

Yết hầu anh chuyển động lên xuống vài lần, đỉnh đầu tê dại một trận, trong đầu choáng váng một lúc, hệ thống ngôn ngữ trong phút chốc có chút hỗn loạn.

Anh trốn tránh tầm nhìn, ánh mắt khẽ hoảng loạn, cầm lấy quần áo, xoay người sải bước đi ra ngoài cửa.

Minh Hạnh nhìn theo bóng lưng anh, cúi thấp đầu xoa xoa hai má.

Tình cảm sôi nổi thẳng thắn lại liều lĩnh như vậy, ai mà không rung động chứ…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.