Ngày hôm đó khi bữa tiệc còn chưa bắt đầu thì tôi đã quay người rời khỏi.
Trực tiếp tắt nguồn điện thoại, không báo cho bất luận kẻ nào.
Tôi trở về ký túc xá, nhìn thấy Mỹ Trân đang nấu mì tôm. Tôi và cô ấy cùng nhau chia sẻ một gói mì tôm nóng hổi.
Cô ấy bất mãn nói: "Không phải cậu đi khách sạn ăn tiệc sao? Còn ở đây tranh gói mì với mình nữa, mình còn ăn chưa no đây này."
"Vậy mình lại đi mua hai gói nữa nhé?"
"Cậu dở người à Hứa Đường?"
"Mình chỉ cảm thấy, sơn hào hải vị cũng không bằng một bát mì tôm thôi."
"Hả?"
Tôi ngồi trên sàn ký túc xá với Mỹ Trân, trong lòng thật sự rất khó chịu, cũng rất uất ức. Sau đó tôi bắt đầu kể cho cô ấy nghe một vài chuyện, kể về tất cả những câu chuyện cũ liên quan tới tôi trong quá khứ.
Mỹ Trân ngẩn người ra, hồi sau liền ôm chầm lấy tôi: "Đường Đường, vậy mà mình cứ nghĩ cậu là người may mắn nhất trên đời này."
May mắn sao?
Thật sự may mắn.
Ngay sau khi bữa tiệc kỷ niệm kết hôn của ba mẹ anh kết thúc thì Trì Dã đã lập tức chạy tới tìm tôi.
Anh lại nổi nóng, vô cùng tức giận nói: "Dù có chuyện lớn thế nào thì em cũng không nên trực tiếp đi về mà không nói câu nào chứ. Đầu Gỗ, em biết rõ ngày hôm nay quan trọng đến nhường nào mà, em như vậy thì sao có thể để lại ấn tượng tốt với ba mẹ anh được?"
"Không quan trọng, em không quan tâm."
"Em nói cái gì vậy? Em nói lại lần nữa xem?" Trì Dã không dám tin tưởng.
“Em nói là không quan trọng, bởi vì chúng ta cũng chẳng thể đến được với nhau đâu."
"Em lại muốn chia tay? Hứa Đường, em giỏi thật đấy! Mẹ nó, đừng nói là em nghĩ anh vẫn sẽ luôn chịu đựng cái kiểu này của em nhé?!"
"Miệng sạch sẽ chút đi, con mẹ anh! Con mẹ nó cả nhà anh!"
Tôi mắng anh.
Lần đầu tiên trong đời, mặt mày tôi âm trầm, nhìn anh giống như đang nhìn một kẻ thù xa lạ.
Sao cũng được, chửi thì chửi thôi, vốn dĩ tôi cũng chẳng phải là người tốt lành gì.
Tôi là một kẻ đã bắt đầu ngóng trông ba c.hết từ năm mười tám tuổi.
Thành thật an phận? Thực ra từ bản chất tôi đã là một con người thối nát rồi.
Giờ phút này tôi cũng chẳng để bụng mình sẽ trở nên càng nát vụn hơn chút nữa.
Trì Dã quả thực đã tức giận đến bốc cháy.
Theo như tính cách của anh thì lập tức xông tới đánh tôi một trận cũng là có khả năng.
Nhưng anh không, anh chỉ dùng tay chỉ vào tôi rồi lùi lại vài bước.
Ánh mắt kia dường như đang nói, Hứa Đường, em được lắm!
Tôi được lắm, đúng là tôi rất được.
Tôi thậm chí đã không cần anh nữa rồi, vậy thì anh còn là gì nữa đâu?
Sau khi Trì Dã rời khỏi, suốt một tháng sau chúng tôi không liên lạc với nhau.
Đây là lần chiến tranh lạnh dài nhất từ trước đến giờ.
Tôi vốn dĩ cũng chẳng có thời gian để liên lạc với anh.
Cô tôi gọi điện tới, nói rằng ba tôi mất rồi.
Bắt đầu từ năm tôi mười tám tuổi thì đã có suy nghĩ muốn ông ấy được giải thoát, cho nên thật sự đến giờ khắc này tôi cũng không có chút cảm giác khó khăn nào.
Mấy năm nay ông ấy chẳng khác đã c.hết là bao.
Mỗi lần về nhà vào kỳ nghỉ, khi giúp ông ấy lau người và ăn cơm thì tôi đều sẽ không nhịn được mà khóc một trận.
Tôi nhìn cơ thể đã khô héo không thành hình của ông, bây giờ ông ấy đã hoàn toàn không còn dáng vẻ của người ba trong kí ức mà tôi vẫn cất giấu nữa.
Chỉ là cuối cùng ông ấy phải vẫn ch.ết một cách không có tôn nghiêm.
Trần Mậu Quyên mất tích.
Bà ta nợ một đống tiền cờ bạc, cũng chẳng biết đã bị người ta bắt đi hay là đào mệnh chạy trốn rồi.
Có lẽ là thật sự gặp phải rắc rối rất lớn, bằng không cũng sẽ chẳng bỏ lại căn nhà rách nát mà bà ta đã trông coi nhiều năm như thế.
Thường thì hai ba ngày cô sẽ tới nhà thăm ba một lần, khi cô tới thì ba đã c.hết rồi.
Lúc còn sống ông ấy đã quá khổ, da thịt trên người ông đã sớm thối rữa mưng mủ do không được chăm sóc đúng cách.
Lúc ch.ết đi, cả người chỉ còn da bọc xương.
Khi tôi trở về, người cũng đã hỏa táng.
Không có ai bi thương cả, ngay cả cô tôi cũng vậy.
Có lẽ ở trong lòng chúng tôi, ông ấy đã ch.ết từ lâu.
Cô hỏi tôi có muốn báo cảnh sát tìm Trần Mậu Quyên không?
Tôi lắc đầu, nói thôi bỏ đi.
Tôi quay lại trường học, tôi đã gần tốt nghiệp rồi, cũng nên bắt đầu dự tính cho tương lai.
Những ngày tháng mà tôi chờ đợi từ lâu cứ đến một cách bất ngờ như thế.
Không còn Trần Mậu Quyên, cũng không có ba nữa.
Tôi cho rằng mình sẽ không khóc.
Khi anh họ vội vàng chạy từ Đông Bắc về nhà, tiện thể ghé ngang qua trường thăm tôi, anh ấy sờ đầu tôi, nói rằng Đường Đường gầy quá, em phải chăm sóc bản thân cho thật tốt đấy.
Anh ấy nói, mọi thứ sẽ càng ngày càng tốt thôi em.
Hai tay tôi siết chặt áo sơ mi của anh, ghé vào ngực anh khóc không thành tiếng.
Tôi sẽ càng ngày càng tốt, nhưng tôi đã không có ba, thật sự không còn ba nữa rồi.
Ông công nhân nhà máy chế biến giấy cười rộ lên trông thật thà chất phác ấy, người ngày ấu thơ nắm tay tôi, dẫn tôi đi ăn mì nước nguyên vị, đi mua kẹo hồ lô ấy.
Tôi đã từng cưỡi trên cổ của ông, đung đưa trên cao, tiếng cười như chuông bạc.
Lúc đó ông ấy nói: "Đường Đường vĩnh viễn sẽ là cục cưng của ba."
Bây giờ tôi đã thật sự mất đi ông ấy rồi.
Nhân gian cử bi bất thành bi*.
[*Nhân gian cử bi bất thành bi: cuộc đời này nếu đã đau buồn vì một chuyện quá lâu rồi thì sau này nó sẽ không còn là nỗi buồn nữa.]
Cho nên tôi đã chẳng còn gì để buồn nữa.
Khi chia tay với Trì Dã, tôi đã nản lòng thoái chí, nhìn thấu thói đời nóng lạnh.
Cũng không biết người tốt bụng nào đã chụp bức ảnh tôi ghé vào lòng anh họ rồi gửi cho anh.
Lúc ấy chúng tôi đã chiến tranh lạnh hơn một tháng.
Anh gọi điện cho tôi, nói chúng tôi cần nói chuyện với nhau.
Tôi suy nghĩ một lúc, quả thực cũng đến lúc nên kết thúc mọi thứ rồi.
Huống chi trong chung cư của anh có một ít tài liệu học tập tôi còn để lại, cùng với một chiếc máy ảnh kỹ thuật số không đáng tiền.
Trong chiếc máy ảnh đó có một vài bức ảnh tôi rất quý trọng.
Thế nên tôi muốn tới tìm anh, tiện thể thu thập đồ đạc của mình về.
Trước khi anh cầm bức ảnh tôi và anh họ ôm nhau ra thì tôi đã từng nghĩ sẽ tạm biệt anh một cách đàng hoàng.
Tôi muốn nói cho anh biết về những mỏi mệt của tôi trên suốt đoạn đường này, về tự tôn của tôi, về suy nghĩ của ba mẹ anh.
Nhưng lúc anh chất vấn tôi, tôi lại bỗng chẳng muốn nói thêm gì nữa.
Tôi nói: "Đúng vậy, vì em đã thích người khác nên mới muốn chia tay."
Trì Dã không thể tin nổi, hai mắt anh đỏ bừng, đập phá mọi thứ như đã phát điên, thậm chí còn làm vỡ chiếc máy ảnh kia.
"Hứa Đường! Mẹ nó em nói lại một lần nữa xem!"
Tôi nhìn anh, ánh mắt bình tĩnh: "Ban đầu em đã nói rồi, chúng ta không giống nhau. Là do anh vẫn luôn cưỡng cầu, cho nên bây giờ em thích người khác cũng là chuyện bình thường thôi."
Anh phẫn nộ đấm vào tủ kính đựng rượu, bàn tay chảy máu không ngừng.
Cuối cùng anh lại quỳ xuống đất ôm chặt eo của tôi, giọng nói run rẩy khẩn cầu: "Đầu Gỗ, mắt của em làm sao vậy, sao em có thể thích người khác được? Anh không chia tay đâu, không có việc gì là ngủ một giấc mà không giải quyết được hết đúng không em? Bé ngoan, chúng ta không chia tay..."
"Đi ngủ, chúng ta đi ngủ nhé. Sau đó coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra, chúng ta vẫn tốt đẹp như trước..."
Anh một bên hôn tôi, một bên kéo tôi vào phòng ngủ, tôi ra sức giãy dụa, cuối cùng tát một cái lên mặt anh.
"Trì Dã, anh quậy đủ chưa? Chừa cho mình chút thể diện đi."
Trong mắt Trì Dã rướm đầy tơ máu, vừa khóc lại vừa cười, dường như đã điên rồi.
Anh nói: "Đầu Gỗ, đời này anh chưa từng thích người nào ngoài em, em không thể đối xử với anh như vậy được. Bất kể thế nào cũng phải bù đắp cho anh lần cuối cùng, chúng ta ngủ một lần rồi anh để em đi."
"Đừng ngốc nữa, có ngủ cũng chẳng giải quyết được vấn đề đâu."
"Có thể, em thử một lần đi."
"Trì Dã, chúng ta dừng ở đây thôi."
....
Khi rời đi tôi không nói với ai cả.
Ngay cả Mỹ Trân cũng không biết.
Tôi đổi số điện thoại, xóa tất cả các tài khoản mạng xã hội rồi đi tới thành phố nơi anh họ ở.
Lúc tôi ngồi trên xe lửa, bên ngoài đang có tuyết rơi.
Xuyên qua vùng ruộng đồng hoang vắng, cả thế giới được bao trùm trong làn áo bạc, một mảnh trời rộng lớn mênh mông.
Tôi hà hơi lên cửa sổ xe.
Thật xinh đẹp.
Tôi nhớ vào năm lớp mười hai, lúc ấy việc học rất căng thẳng. Một ngày nọ, bầu trời cũng bắt đầu đổ tuyết, vào giờ nghỉ giải lao, các bạn học rất hào hứng xuống tầng dưới để chơi ném tuyết với nhau.
Thiếu niên mặt mày kiệt ngạo cũng chợt có hứng thú, nắm tay của tôi khăng khăng phải xuống lầu ngắm tuyết rơi cho bằng được.
Tôi không chịu, nói rằng tôi phải ôn bài.
Anh tức giận nói: "Còn học nữa thì thật sự thành con nhỏ ngốc bây giờ!"
Anh kéo tôi xuống lầu, ở trên bãi tập có rất nhiều người đó, trong đầy trời tuyết trắng rơi liên miên, anh quay đầu lại cười với tôi.
Xung quanh vô cùng ồn ào, tiếng cười đùa giận mắng vang lên không ngớt.
Nhưng có trong một khoảnh khắc tôi chợt cảm thấy cả thế giới đều yên tĩnh.
Trời đất bao la, chỉ có tôi và anh.
Anh chói mắt như thế, cười rộ lên trông đẹp trai biết bao.
Thời gian không thể quay đầu lại, con người cũng luôn cần nhìn về phía trước.
Tôi nhìn vùng hoang dã bên ngoài xe lửa, nơi hẻo lánh ít dấu chân người, đầy trời bão tuyết bay tán loạn.
Trong đầu đột nhiên lại nghĩ tới câu thơ đã từng nhìn thấy trong những ngày thiếu thời ---