Đường Một Chiều

Chương 2



Edit: YanaIshi

Beta: LynCáo HTH

***

Lạc Táp cầm chìa khóa quay trở lại, ngồi lên xe chuẩn bị di chuyển, hai tay Chu Nghiên vẫn đặt trên cửa xe, không kiềm chế được, hỏi cô rốt cuộc có chuyện gì xảy ra.

Nhớ lại màn kịch người đàn ông kia ném chìa khóa, trong lòng Lạp Táp bây giờ rất khó chịu, không có tâm tư nói chuyện, chỉ nói qua loa: "Không có gì."

Chu Nghiên sao có thể bỏ qua cơ hội buông chuyện bát quái này được, bày ra từ thế muốn đánh người.

Lạc Táp bất đắc dĩ, liền đem đầu đuôi câu chuyện kể hết một lần.

Chu Nghiên cùng phụt một tiếng, một giọt lệ khóe mắt ẩn ẩn hiện hiện: "Ôi, buồn cười chết mất."

Sợ trôi mất lớp trang điểm, cô nàng vội vàng dùng đầu ngón tay lau nhẹ giọt nước mắt sắp chảy xuống, suy nghĩ lại một chút liền cười thành tiếng.

Sắc mặt Lạc Táp từ đỏ chuyển sang trắng, liếc cô nàng một cái.

Chu Nghiên nín cười nói: "Ai bảo ngực em to quá, độ cong của áo đều căng ra."

Sau đó không tự chủ cúi xuống liếc trước ngực mình nhìn một cái: "Giống như chị này, sau thời kỳ cho con bú cũng không lớn hơn bao nhiêu, áo sơ mi dán chặt trước ngực, chìa khóa thế nào cũng không lọt vào trong áo được."

Lạc Táp: "..."

Nói về "trái quýt" của Chu Nghiên, cô không có sức châm chọc rồi.

Ánh mắt ra hiệu Chu Nghiên tránh sang một bên, cô khởi động xe.

Chu Nghiên lui về sau mấy bước, chợt cảm thấy có chỗ nào không đúng: "Chị nói này Lạc Lạc, người đàn ông kia không phải có ý với em đó chứ? Đàn ông bây giờ tán gái đều dùng cách như vậy sao? Xe đắt tiền như vậy, cũng không sợ em lái đi sao?"

Lạc Táp liếc nhìn gương chiếu hậu bên cạnh, bắt đầu dịch xe: "Loại xe này tự động định vị, anh ta đem thẻ cảnh sát của em chụp lại rồi, em chạy trốn đi đâu được?"

Xung quanh không có chỗ đậu xe, Lạc Táp chỉ có thể đem xe đậu chỗ xa hơn. Hai người các cô muốn ăn cơm Tây, nếu đi trễ sẽ không có chỗ, Chu Nghiên liền đi trước chiếm chỗ.

Lạc Táp thật vất vả mới tìm được chỗ, đậu xe xong cô liền đi tới phòng bảo vệ giao chìa khóa.

Đến phòng bảo vệ, cô lại đột nhiên nghĩ, thứ quan trọng như thế này trực tiếp ném ở phòng bảo vệ thích hợp sao?

Nếu xảy ra chuyện gì, ai sẽ là người chịu trách nhiệm đây?

Cô thở dài một hơi, xoa bóp ấn đường, lần đầu tiên làm chuyện ngu xuẩn không có đầu óc như thế.

Lúc này có một người bảo vệ đến, khách khí nói: "Xin hỏi là cảnh sát Lạc phải không ạ?"

Lạc Táp gật đầu, "Đúng vậy."

Người bảo vệ cười yếu ớt: "Giao chìa khóa xe của tổng giám đốc Tưởng cho tôi là được ạ."

Lạc Táp đưa chìa khóa rồi trực tiếp đi thẳng lên lầu.

Đến tầng tám, thì tìm được Chu Nghiên, vẻ mặt Chu Nghiên buồn rầu, tay phải che mặt, tay trái không thuần thục cầm cái nĩa, không yên lòng ăn, cũng không phát hiện ra cô đang đến.

Lạc Táp ở đối diện cô ấy ngồi xuống, hỏi: "Làm cái gì mà không nhận ra em đến vậy?" Chu Nghiên giúp cô trộn salad, cô uống mấy hớp cà phê, liền bắt đầu ăn salad.

Chu Nghiên ra hiệu cô nhìn bên phải, Lạc Táp nhìn qua, thấy Tưởng Mộ Tranh cùng với một người phụ nữ xinh đẹp cũng ăn cơm ở đây. Anh ta đang chuyên chú nói chuyện điện thoại, còn người phụ nữ thì gắp sushi cho anh ta, hai người ăn rất thân mật.

Dường như cũng có cảm giác, Tưởng Mộ Tranh bỗng nhiên nhìn sang bên này.

Bất ngờ không kịp đề phòng ánh mắt hai người giao nhau.

Trông thấy cô, Tưởng Mộ Tranh không ngạc nhiên chút nào, sau đó khóe miệng của anh hơi nhếch lên, ẩn ý giễu cợt rõ ràng.

Lạc Táp: "..."

Sẽ không cho là cô theo dõi anh chứ? Nhưng nếu anh ta nghĩ như thế, thì cũng không quan trọng.

Cô thu tầm mắt lại, không phản ứng với anh.

Nhớ tới lúc trược bị anh trêu chọc, trong lòng Lạc Táp cảm thấy khó chịu, gắp rau bỏ vào trong miệng dùng sức nhai, chợt, cô hít một ngụm khí lạnh, tự mình cắn đầu lưỡi.

Nhưng cô làm như không có chuyện gì, đem mùi máu tanh trong miệng nuốt xuống.

Hôm nay thật là xui xẻo bu bám mà, hèn gì sau khi tan việc mí mắt phải liên tục giật nháy.

Đối diện Chu Nghiên giống như ống trúc ngược đầu vậy, nói không ngừng nghỉ: "Cô gái kia là vợ của bạn học chồng chị, à, chính là cô ta giúp chị mua mascara đó."

"Lúc chồng chị họp lớp, có thể mang theo người thân, chị đã gặp cô ta một lần, ấn tượng về cô ta rất sâu đậm, xinh đẹp lại thời thượng, thật không nghĩ ra cô ta là người phụ nữ như vậy, chồng cô ta đối xử với cô ta tốt biết bao, em nói xem cô ta làm sao có thể..."

"Chị đem ảnh chụp người đàn ông kia xóa đi đã, mới vừa rồi chị đã điều tra chiếc xe màu trắng kia, chủ xe là cô ta - Tưởng Tiểu Mễ, không nghĩ tới người đàn ông kia lại là một kẻ ăn bám."

Lạc Táp: " ... "

Lúc đầu trong miệng người bảo vệ gọi tổng giám đốc Tưởng, chính là Tưởng Tiểu Mễ, người đàn ông này là tài xế của cô ấy? Hay là trợ lý?

Mặc kệ là cái gì, cũng không liên quan đến cô.

Chu Nghiên vẫn còn lải nhải nói, Lạc Táp xoa xoa lỗ tai, không kiên nhẫn nổi nữa: "Chị có mệt không? Ăn một chút đi."

Cô tuyệt đối không muốn nghe chuyện gì có liên quan đến người đàn ông này, phiền chết đi được.

"Được được được, không để chuyện của anh ta làm mất hứng nữa."

Chu Nghiên phiền não không biết nên làm gì, nếu không thì coi như người mù, giả vờ không thấy Tưởng Tiểu Mễ cùng người đàn ông khác ăn cơm.

Ngoài miệng đáp lời Lạc Táp không nói, nhưng vẫn là không quản được ánh mắt, cô thoáng nghiêng đầu, ngón tay đang lúc lộ ra khe hở, liền nhìn sang bên kia, đáy lòng cô nhịn không được mắng một câu: "Thật không biết xấu hổ."

Cách chỗ ngồi đó không xa, Tưởng Tiểu Mễ gắp ba miếng sushi đút cho Tưởng Mộ Tranh, anh vẫn đang nói chuyện điện thoại, đối với cô không chút phòng bị nào.

Tương Tiểu Mễ liếc mắt nhìn trộm anh một cái, len lén đem mù tạt trộn với sushi, cảm thấy còn chưa đủ, lại bôi thêm một ít mù tạt lên nữa.

Cô trộn chung vào sushi, cô đem chai mù tạc bỏ xuống dưới chân ghế, lại đem sushi hướng đến bên mép miệng của Tưởng Mộ Tranh, nhỏ giọng gọi: "Chú Ngũ."

Tưởng Mộ Tranh không chút nghĩ ngợi há miệng cắn một miếng sushi, vừa mới nhai hai cái, đột nhiên nồng nặc vị cay xộc thẳng đến lỗ mũi, trước mặt một mảnh màu đen, đại não cũng tê dại.

Xung quanh có vài nhân viên phục vụ đang đứng, anh lại không thể nhổ ra, chỉ có thể cố nén nuốt xuống.

Sau khi nuốt xuống, nước mắt không khống chế được rơi xuống.

Anh cùng người trong điện thoại nói một câu, ngay sau đó liền cúp máy, lấy khăn ướt lên lau mặt, cắn răng nghiến lợi nói: "Tưởng Tiểu Mễ cháu muốn chết phải không!"

Tưởng Tiểu Mễ liếc một cái, hừ một tiếng: "Ai bảo chú không đáp ứng cháu lên chương trình."

Cô nàng đi làm ở đài truyền hình, trong đài muốn cô mời chú lên sóng chương trình, cô vừa mới mở miệng liền bị Tưởng Mộ Tranh không chút lưu tình cự tuyệt.

Tưởng Mộ Tranh lau nước mắt, bây giờ trong cổ họng đều nồng nặc mùi mù tạc, Tưởng Tiểu Mễ vẫn không buông tha, khiến cho anh đi mới được.

"Không phải chú đã nói với cháu rồi sao, thân phận của chú không thích hợp!"

Ngoại trừ bây giờ buôn bán dầu mỏ ra, trước kia anh còn có một thân phận khác, vì để không phiền phức, anh không muốn lộ mặt ra như vậy.

Tưởng Tiểu Mễ không hiểu: "Có cái gì không thích hợp?! Chú là một thương gia, đề cao tiếng tăm của chú có gì không tốt?"

Tưởng Mộ Tranh đúng lúc đổi chủ đề: "Cháu đừng nhìn chằm chằm chú như thế được không? Cháu có bản lĩnh thì đi tìm Tứ ca  ấy."

Tưởng Tiểu Mễ buồn bực: "..."

Buổi trưa cô từ văn phòng chú tư chạy ra, bảo cô đi tìm chú năm.

Tưởng Mộ Tranh biết đây là công việc của Tưởng Tiểu Mễ, cô phải trở về cùng lãnh đạo báo cáo nhiệm vụ, nhưng anh có nổi khổ riêng của mình, chỉ có thể bù đắp vật chất thôi: "Cháu thích túi xách hay trang sức gì đều được, chú năm tặng cho cháu."

Tương Tiểu Mễ không có phản ứng, nhướng mày lên: "Cháu là cô gái thấy tiền sáng mắt lên sao? Chú Ngũ, chú cũng không phải không biết cháu, ở trong lòng cháu, núi vàng biển bạc đều không quý bằng tình thân giữa cháu với chú đâu."

"..." Tưởng Mộ Tranh lười cùng cô bắt bẻ, dứt khoát nói: "Chú mới mua xe cho cháu..." lái hai tháng.

Tưởng Tiểu Mễ kích động ôm cánh tay của anh lắc qua lắc lại đến mấy lần, cắt ngang lời anh: "Mới mua xe rồi ạ, tặng cho cháu thật sao? Ha ha ha, được được được. Lên sóng chương trình chú không cần đi nữa, cháu biết chú có cái khó của mình, công việc gì gì đó, đều là phù phiếm, tình cảm chú cháu mới quan trọng nhất. Sau này nếu ông bà nội còn ép hôn sự của chú, cháu sẽ gắng sức xông pha chiến đấu cùng chú."

Tưởng Mộ Tranh: "Không phải...Tiểu Mễ, cháu..." hiểu lầm rồi.

"A nha, cháu biết chú Ngũ hiểu cháu nhất." Tưởng Tiểu Mễ nũng nịu nói, thò tay vào trong cặp xách của anh. Tìm chìa khóa xe.

"Chú Ngũ, chiếc xe của cháu sẽ đưa lại cho chú, nhìn xem cháu cũng đối tốt với chú mà."

Sắc mặt Tưởng Mộ Tranh đen lại: "Ừcháu đối xử tốt với chú thật, cảm động lắm."

Tương Tiểu Mễ cười, đắc ý nói: "Đó là điều đương nhiên, chú cháu ta mà. Nói đến chiếc xe kia thật có duyên với chú, chú vừa mới xê dịch nó ra khỏi cửa của lối thoát hiểm giúp cháu, bây giờ nó lại thuộc về chú."

Trước đó vì không tìm được chỗ đậu xe, cô nàng dựng ngay chiếc xe trước cửa lối thoát hiểm, bị Tưởng Mộ Tranh hung hăng dạy dỗ, bảo cô lo xuống dịch xe đi ngay, cô cảm thấy không cần thiết, bởi vì cũng sắp phải về nhà rồi.

Kết quả Tưởng Mộ Tranh phải tự mình cầm chìa khóa đi xuống lầu.

Nghĩ đến chiếc xe thể thao kia, Tưởng Tiểu Mễ không còn tâm tình ăn uống, liền hôn nhẹ lên má anh một cái, cầm túi xách lên cứ như vậy mà cất bước rời đi.

Tưởng Mộ Tranh: " ... "

Nhất cử nhất động của bọn họ đều rơi vào trong mắt Chu Nghiên, Chu Nghiên lắc đầu, vốn là trong lòng còn ôm một chút tia hy vọng, hoặc giả như Tưởng Tiểu Mễ đang cùng bạn thân ăn cơm.

Nhưng mới vừa rồi còn ôm cánh tay, lại làm nũng, còn hôn nhẹ một cái.

Cho dù ai nhìn từ phía sau cũng không cách nào lừa dối nói bọn họ không phải quan hệ tình nhân đâu.

Lạc Táp gõ nhẹ xuống mặt bàn, ý bảo: "Ăn nhanh còn đi, ăn xong rồi còn về nhà sớm."

Chu Nghiên thu hồi tầm mắt: "Chị đi lấy thêm mì ý, em còn muốn ăn gì nữa không?" Cô nàng đứng lên.

Lạc Táp khoát khoát tay: "Em no rồi."

Ánh mắt Chu Nghiên trừng thật lớn: "Em mới ăn chút salad liền no rồi hả?"

Lạc Táp cười nhạt: "Gần đây đang giảm cân."

"Em nói cái gì?! Em muốn giảm cân!" Chu Nghiên bị đả kích có chút tổn thương nói: "Em nói muốn giảm cân, thì những người ngực nhỏ, bụng to như chị phải sống thế nào đây?"

Lần này hơi do dự, rốt cuộc có nên ăn không? Bởi vì lúc trước phải ăn để có sữa mẹ, eo của cô bây giờ đã 76,7 cm rồi...

Nhưng thay đổi suy nghĩ lại một chút, dân vĩ thực vi thiên. ( ý coi chuyện ăn uống là hàng đầu)

Vì vậy liền yên tâm thoải mái hướng về khu mì ý đi đến.

Lạc Táp cúi đầu, đem đồ ăn còn lại trong dĩa ăn hết, thấy ly cà phê đã hết, cô liền đứng dậy đi lấy thêm cà phê, theo bản năng nhìn về phía Tưởng Mộ Tranh bên kia.

Chỗ ngồi trống không, người đã sớm rời đi.

Cô thu lại tầm mắt.

Bỗng nhiên trên đỉnh đầu truyền đến giọng nam trầm ấm: "Tìm tôi hả?"  

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.