Dưỡng Muội Thành Hậu

Chương 4: Bắt đầu cuộc sống mới với Mỹ nam ca ca



Sau một trận mưa tầm tã đêm qua, tiếng ếch kêu ộp ộp suốt đêm không ngừng nghĩ ,sau một đêm cây cối căng tràn sự sống vì được hả hê tắm mình trong cơn mưa

Trong rừng cây xanh mướt , có một bóng đen thoát ẩn thoát hiện , tốc độ của bóng đen có thể so với gió , hễ nơi mà nó đi qua thì cây bị chẻ đôi , còn đá thì vỡ vụn thành bột phấn nhưng lại không hề có lấy một âm thanh . Những hạt nước vẫn còn đọng lại trên những tán lá sau trận mưa đêm hôm qua như có sinh mệnh mà nhảy tung tăng quanh bóng đen,nhưng một khắc sao những hạt nước đó liền bị đóng băng.

Trong phút chốc hắn dừng lại nhìn vào căn nhà gỗ phía xa đối diện, miệng khẽ cong lên ,khoảnh khắc lúc này có thể hốp hồn bất cứ ai khi nhìn vào hắn , khuôn mặt khó mà có thể dùng bắt kỳ từ nào để miêu tả sự hoàn hảo của nó chỉ có thể nói là kiệt kiệt tác của thượng đế , trên trán của hắn có đeo một chiếc vòng hắc ngọc màu đen nhỏ, máy tóc đen thả dài tới thắt lưng , phần trước của tóc che mất một nữa thái dương bên phải , khi một làn gió nhẹ thổi làm cho tóc phất lên lộ ra một vết sẹo hình lưỡi liềm dài khoảng ba cm trên thái dương bên phải.

Cái bóng đen này có thể là ai ngoài nhân vật đã bắt cóc Ngọc Diệp nhà ta cơ chứ ý , nhầm người đã cứu Ngọc Diệp nhà ta khỏi cái bọn độc ác nhà họ Tiêu kia cơ chứ.

Chỉ là dừng lại trong phút chốc sau đó hắn tiếp tục công việc của mình là đi chẻ cây làm củi đốt chỉ để lại một câu với thuộc hạ

-xuống núi mang gà lên đây nuôi!!

Liên Hoa còn đang ngây ngẩn bởi nụ cười vạn năm có một của chủ nhân nhà mình ,'' chủ nhân cười sao ? ta không phải là hoa mắt chứ ? người cũng có lúc cười sao? hay là trời hôm nay sắp sập xuống rồi? ''

nhưng thắc mắc vẫn là thắc mắc Liên Hoa nào dám hỏi ra ngoài , hắn còn yêu đời lắm a . Trong phút chốc Liên Hoa đã biến mắt khỏi ngọn núi để đi thực hiện nhiệm vụ là đi tiềm gà về cho chủ nhân nuôi

Trái lại với hình ảnh đẹp đẽ bên ngoài kia thì bên trong nhà nữ chính của chúng ta bây giờ lại thẳng cẳng mà ngủ ngon lành , miệng chảy đầy nước miếng đôi lúc còn chẹp chẹp mà nói mớ

- gà , gà chiên...... gà luộc a , hahahaha...... tất cả là của ta a.... hahaha ... là của ta a haha

--- ---- --- ------ -------

Thơm quá a , mùi gì vậy sao giống mùi gà nướng thế , thơm quá đi à

Sau một giấc ngủ dài Ngọc Diệp cuối cùng cũng đã tỉnh lại chính xác hơn là bị mùi của gà nướng đánh thức dậy , nàng mơ mơ màng mở mắt ra không thèm nhìn đến hoàn cảnh xung quanh mà đi thẳng đến cái nơi đang phát ra mùi gà nướng thơm phức.

Nhưng vì trên người còn thương tích khiến cho nàng phải đi rất là khó khăn té lên té xuống như một gã say rượu nhưng vì sự nghiệp điều tra tung tích cái mùi thơm hấp dẫn này là từ đâu tới nàng đã gắng ngượng lên mà bước tới ngưỡng cửa. nhưng khi đi tới à không phải là lết tới ngưỡng cửa thì nàng đã không còn một tí sức lực nào hết đành phải dựa vào cạnh cửa mà thở dốc lấy sức

''cố lên ... cố lên nào ...chỉ còn một chút nữa thôi...Diệp a ngươi phải cố lên.... tất cả là vì gà nướng a...''

Ngoài sân một có một vị mỹ thiếu niên mặc áo bào xanh trắng ngồi trên một gốc cây , trên tay đang cầm thanh tre có xuyên một con gà đang được nướng trên lửa , thỉnh thoảng hắn lật con gà qua lại , tay con lại thì cầm quạt phe phẩy cho mát.

Hình ảnh này chả khác gì một vị thiên tiên ở trên trời đi xuống nhân gian du ngoạn , khi đi tới đây chẳng may bị lạc , lại bị đói nên đã bắt đại một con gà nào đó đem nướng lên ăn .

Nghe tiếng động , hắn nghiêng đầu nhìn vào trong nhà , giờ đây trước cửa nhà có một tiểu oa nhi đầu tóc rối bờ , khuôn mặt xanh mét vì kiệt sức , trên người được bao bọc bởi chiếc áo choàng màu trắng rộng thùng thình to hơn mình gấp ba bốn lần khiến cho chân tay của nàng không thấy đâu chỉ thấy mỗi cái đầu , hắn chỉ thấy đôi mắt màu đỏ của nàng phát sáng lên , rồi nàng kêu lên mà nhào tới chổ hắn

-Ôi thật là tuyệt vời a!

Ha , hắn nhếch miệng ''coi như ngươi cũng có mắt đi , ta biết là ta rất đẹp a , ngươi không cần phải la toán lên như vậy đâu , ta sẽ rất là ngạy đó''( TD : ụa ụa , Minh Tuấn nheo mắt :ngươi vừa nói gì? , TD : dạ không dạo gần đây đường tiêu hóa của tiểu dương không tốt chớ không có gì đâu hhaha Minh tuấn ca ca anh rất là đẹp trai , đẹp trai nhất trong thiên hạ lun á , Minh Tuấn: đều đó là hiển nhiên , TD ; bó tay )

Minh Tuấn đang làm cái tư thế mà hắn tự cho là đẹp nhất mà ngồi chờ đợi con mồi xa vào lưới, trong đầu hắn bây giờ đang tưởng tượng ra hàng nghèn hàng vạn tình huống khi nàng nhìn thấy nhan sắc tuyệt vời của mình

- Ôi mỹ nam , ngày thật là đẹp a , ngày còn đẹp hơn cả thần tiên nữa , ta dám đảm bảo là trên đời này không có ai đẹp bằng ngày , à không là không ai có thể đẹp bằng một góc của ngày .

Hắn nhếch miệng

- Ngày mỹ nam đại nhân a ,ta rất là sùng bái ngày ,ngày có thể thu ta làm nô tỳ cho ngày được không , ta sẽ giật đồ , quét nhà , nấu cơm , rửa chén , đấm bốp vắt hơi ...... nếu ngày không nhận ta làm nô tỳ thì ta sẽ chết cho ngày coi đó.

- hừm , ta đây thấy ngươi cũng sùng bái ta như vậy , coi như ta làm phúc vậy , vậy từ nay ngươi sẽ là nô tỳ của ta

- hahahah đội ơn ngày mỹ nam đại nhân đẹp trai , xin hãy nhận của nô tỳ một lại a .

- không cần phải làm thế đâu , nhưng mà ...... nếu ngươi muốn thì cứ làm đi.

Trong thâm tâm hắn bây giờ '' hahah hahaha có nhan sắc cũng là một cái tội a'' nhưng vẻ ngoài của hắn vẫn lạnh nhạt như cũ như chưa hề có chuyện gì xảy ra .

Nhưng trên thực tế là

- Ôi má ơi ! thơm quá đi à! - Ha ha ha là gà a .... là gà a.

hự , ai đó bị tức quá mà hộc máu , hắn mặt hầm hầm như vừa bị chó cắn quay đầu lại nhìn nàng ''ngươi..... ''

nhưng lúc hắn vừa quay đầu lại thì thấy nàng vì chạy ra đây mà vấp cục đá ngã nhào , hắn chưa kịp suy nghĩ mà lập tức phi thân tới ôm nàng vào lòng. Từ nay trước cửa nhà của vị mỹ nam đại nhân nào đó không còn một cục đá.

Ngọc Diệp vì gà nướng đại nhân mà bất chấp tất cả nhào ra , chẳng may vấp phải cục đá .'' aaaa , thằng nào chơi mất dạy mà để cục đá ở đây . Ôi đất mẹ thân yêu con đến đây'' nàng còn đang tưởng tượng cái cảnh mình sẽ thân thương trao cho đất mẹ nụ hôn đầu đời của mình , thì có một mùi hương của hoa cỏ xộc tới( ở đây mùi hương của hoa cỏ là trộn lẫn tất cả mùi hương của từng loại hoa mà tạo ra một mùi hương riêng biệt của Minh Tuấn) , tiếp theo là nàng đã nằm trọn trong lòng của một ai đó , cái cảm giác này rất là quen thuộc .

Rồi mình nhớ ra rồi cái mùi hương này là của cái thằng mặt nạ đen xấu mà bày đặt huyền bí hôm bữa đã đem mình trong tình trạng thương tích đầy người ra ngoài gió khiến cho mình đây sống dở chết dở .hừ hừ được lắm ngươi chuẩn bị tinh thần đi con , nàng mang vẻ mặt như hung thần quay lại nhìn hắn .

-Ta sẽ .... ta......sẽ......

-Ngươi sẽ làm sao ?

Minh Tuấn nhướng mày nhìn tiểu nhân nhi trong lòng mà thấy buồn cười , vừa nãy còn mang vẻ mặt như là nhịn đói cả nghèn năm , sau đó thì mang vẻ mặt như là ai đó thiếu nợ nàng mà không chịu trả , còn bây giờ thì mang vẻ mặt đắm đuối mà nhìn hắn , hahaha thú vị a , rất là thú vị .

Nàng nhìn ta , ta nhìn nàng , Tiểu Dương nhìn hai người , Tất cả mọi người đều nhìn hai người như sinh vật lạ ( TD : giải tán , giải tán , tất cả giải tán cho người ta tâm sự nào) , cánh hoa đào bay phấp phới ( TD: ta rãi , ta rãi hoa a , hai anh chị cứ tiếp tục đi a )

'' Đẹp.... đẹp trai quá''

-ọt ọt ...ọt

Một âm thanh rất ư là không đúng thời điểm vang lên phá hư cả cái không gian lãng mạn của hai người .

Minh Tuấn nhìn xuống cái bụng của nàng

- Ngươi đói rồi sao?

Ngọc Diệp rất ư là thành thật mà gật đầu , vươn bàn tay ra chỉ về phía con gà đang được nướng trên lửa đằng kia , nhưng vì tay nàng quá nhỏ mà cái áo khoát thì quá to nên không thấy tay nàng đâu chỉ thấy ống tay áo của nàng đưa ra .

- Ta có thể ăn con gà đó không?

- Được

Minh Tuấn bế nàng lại ngồi kế đống lửa , hắn vươn tay ra lấy con gà để lên dĩa bắt đầu dùng dao xé ra từng miếng nhỏ , từng cử chỉ của hắn rất ư là điêu luyện chỉ là xé một con gà thôi mà như là một diễn viên đang trình diễn trên sân khấu ấy ,

Ngọc Diệp ngồi trong lòng của hắn ,

-Nè , ngươi là ai ?

-Ngươi không nhận ra sao Tiểu....... Yêu.... ... Quái

nói xong hắn còn đưa một tay lên che lấy khuôn mặt của mình

-Ai là yêu quái hả ...hả. Thì ra là ngươi cái tên mặt nạ đen xấu mà bày đặt chảnh

Minh Tuấn giật giật khóe miệng ''Xấu mà chảnh'' là cái ý gì đây , hay là hắn sống ở trên núi lâu quá rồi , đến nổi ở dưới đó có danh từ mới mà hắn không hay biết, dù không rõ lắm cái từ ngữ '' xấu mà chảnh '' đó nhưng hắn vẫn hiểu rõ một ý nghĩa là nàng đang chê hắn xấu . Ta mà xấu sao? hắn thật sự nổi lên cảm xúc là muốn đem nàng ném xuống đất mà đạp cho vài phát .

Sao một hồi trò chuyện Ngọc Diệp vẫn thấy hắn không nhanh không chậm xé con gà , nàng đang đói mà còn gặp cái tình huống như vậy ày thôi vậy tự mình làm thì mới có ăn , nói là làm, nàng vươn tay ra định chụp lấy con gà nhưng cái dĩa gà tự nhiên bay cao lên vượt khỏi tầm tay của nàng , nàng trố mắt ra '' ể gà biết bay sao?''.

sau đó gruuu nàng quay đầu liếc xéo cái kẻ chủ mưu , chỉ thấy hắn phóng tấm mắt khiêu khích nhìn nàng

Những biểu cảm , cảm xúc của nàng đều biểu hiện ra cả ngoài mặt nhất là ở đôi mắt đỏ ấy , khiến cho hắn chỉ cần nhìn sơ qua là đã đủ biết nàng đang nghĩ gì , đột nhiên trong lòng hắn nổi lên cảm xúc muốn trêu ghẹo nàng , hắn lấy dĩa gà đưa ra khỏi tầm với của nàng , rối lại đưa tới trước mặt nàng khi thấy nàng đưa tay ra chụp thì lại đua dĩa gà tới chổ khác , Minh Tuấn thấy nàng nhào tới nhào lui trong lòng của hắn mà phá cười lên .

- Ngươi.....ngươi....

Ngọc Diệp sao một hồi dương đông kích tây vẫn không lấy được dĩa gà , vừa đói vừa mệt nãy giờ lại cữ đọng nhiều làm cho vết thương của nàng chảy máu ra lần nữa .

Minh Tuấn đang đùa giỡn vui thì thấy trong lòng của mình yên tĩnh lại , hắn cúi đầu xuống nhìn nàng ,thì thấy tiểu nhân nhi trong lòng phồng má lên , cúi gầm đầu xuống không thèm dành dĩa gà nướng nữa , hắn nâng càm nàng lên .

Ngọc Diệp đang ức chế thì cảm thấy ở cầm của mình được bàn tay ai đó nắm thì phản khán lại , nhưng chỉ làm cho tay của hắn bóp chặt cầm nàng hơn ,mặc cho nàng phản khán nhưng vẫn không thoát được bàn tay của hắn .

- Buôn ta ra... buôn ta ra . Ngọc Diệp bị ức chế quá , khóe mắt đã cay cay như là muốn khóc vậy

Minh Tuấn nâng khuôn mặt nàng lên thì thấy đôi mắt màu đỏ của nàng đang căm phẫn mà nhìn hắn , căm phẫn , sao nàng lại căm phẫn hắn cơ chứ bỗng chốc trong đôi mắt của hắn không còn vẻ ấm áp như lúc nãy nữa mà là như tu la đến từ địa ngục vậy ,hắn như là đang lọt vào quá khư vậy, hắn mất đi kiểm soát, trên tay tăng thêm lực đạo như muốn bóp vỡ cầm của nàng , khiến cho nàng đau mà òa khóc lớn lên.

- đau quá , ngươi buôn ta ra ....Buôn ta.. ra

Mặt cho nàng la hét như thế nào hắn vẫn như cũ không hề buôn cầm của nảng ra ,cảm giác nóng hổi của từ nước mắt của nàng đã thành công kéo hắn lại với thực tại , hắn cúi xuống nhìn nàng , thấy nàng khóc hắn hoảng hốt vội vàng nới bỏ lực đạo trên tay của mình , sau đó hắn cúi đầu xuống hôn lên đôi mắt ướt nhẹp của nàng .

Ngọc Diệp đang khóc thì cảm thấy trên mặt của mình có cảm giác ấm áp mềm mại truyển đến , khi định thần lại lần nữa thì hắn đã buôn nàng ra , Ngọc Diệp ngơ ngác nhìn hắn '' Mình .... mình...mình vừa bị trai đẹp cưỡng hôn sao?''

ọt .. ọt ... ọt

Cái âm thanh này lại một lần nữa phá hư cái không gian lãng mạn của hai người , Ngọc Diệp đỏ mặt cúi đầu xuống không dám nhìn hắn

Minh Tuấn cong khóe miệng lên , đưa dĩa gà tới trước mặt nàng , Ngọc Diệp nào có ngu mà nhào ra lấy như lúc nãy nữa lỡ như hắn còn đang lừa mình thì sao?

Minh Tuấn như hiểu được suy nghĩ của nàng , hắn cầm lấy một cái đùi gà đưa tới trước mặt nàng

Ngọc Diệp cũng tính há mồn ra mà ngoạm lấy cái đùi gà thì lại thôi nàng chỉ đưa mắt nhìn nó mà không động đậy gì cả , ánh mắt thèm thuồng , nước miếng sấp chảy thành sông lun rồi

Minh Tuấn phá lên cười

- ăn đi , ta không đùa nữa , nếu không ăn thì tới lúc đó có chết thành ma đói thì đừng có mà theo ám ta đó nha .

Ngọc Diệp bi phẫn nhìn hắn , rồi sau đó lại quay sang nhìn đùi gà thơm phức mà hắn đang giơ qua giơ lại trước mặt nàng, cuối cùng nàng cũng nhịn không được há to mồm ra mà cắn lấy một miếng gà to nhất ăn một cách say mê .

-'' aaaa Diệp a ngươi thật là không có chút tiền đồ nào a ,Ta phải nhịn , vì cái bụng đói của ta phải nhịn, Ngươi hãy chờ đó quân tử báo thù mười năm chưa muộn Chubacachi''

Minh Tuấn dùng ánh mắt sủng nịch mà nhìn nàng ăn , lâu lâu lại gắp một miếng gà bỏ vào miệng của nàng ,khóe miệng giương lên nụ cười nhẹ . Ngọc Diệp mãi mê lo ăn nào có biết chi.

Liên Hoa đứng trong chổ tối nhìn hai người mà thầm nghĩ '' Chủ nhân đang thay đổi , có lẽ sau này mình phải chuẩn bị sẵn thuốc chống skoc bên người quá ''

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.