Âu phát hiện miếng vảy mà Thiệu Niên Hoa đeo trên cổ.
“Vảy của ta rất đẹp phải hơm, có mấy cái rơi ra ta để ở trong động không nỡ vứt bỏ, chất đống ở một chỗ lấp lánh.”
Suy nghĩ, Âu bổ sung thêm:
“Nếu ngươi thích nó ta sẽ cho ngươi! Ngươi đeo trên cổ đẹp lắm!”
Thiệu Niên Hoa tựa trên đá ngầm rửa sạch tóc giúp nhân ngư, thầm nghĩ, quả nhiên nhân ngư ở dưới nước vui vẻ hơn nhiều, cũng an toàn hơn, lúc về phải chuẩn bị thêm mấy bình khí nữa mới được.
Hắn đánh giá quá thấp nhân ngư, Âu đâu chỉ thích thú, chính xác là chơi vui đến điên, y ăn xong rồi liền túm lấy sủng vật của mình lặn xuống biển dạo chơi lung tung, rượt cá đào hang, chơi như điên, để cho Thiệu Niên Hoa mở mang kiến thức. Chơi ở dưới nước như thế dù cho thân cường thể tráng như Thiệu Niên Hoa cũng không chịu nổi, mắt thấy bình dưỡng khí sắp hết, sử dụng cả tay lẫn chân gắt gao ôm lấy đá ngầm mới có thể không để cho nhân ngư kéo hắn xuống biển sâu tiếp tục ồn ào đùa giỡn ầm ĩ.
Dưới sự trợ giúp của nhân ngư hắn cuối cùng cũng có thể bò lên trên thuyền, sau khi nghỉ ngơi hơn nữa ngày Thiệu Niên Hoa mới có sức lực cởi bỏ trang bị, vừa chuyển đầu qua thì nhân ngư đã giơ một con tôm hùm thật lớn bỏ vào trong thuyền cho hắn, hắn thở dài:
“Thật ra mỗi ngày ngươi không cần bắt nhiều đồ vật như vậy cho ta, ta ăn không hết. Cái đĩa và mấy cái khác cũng đừng đưa nữa, vật đó khá nhạy cảm, để người khác thấy sẽ rước lấy phiền phức.”
Âu đồng tình đáp:
“Thân thể ngươi quá kém, sau này ta sẽ bắt rất nhiều loại thức ăn cho ngươi, sẽ nuôi cung cấp đầy đủ cho ngươi. Không cần tủi thân nha.”
Sau này nhân ngư thật sự không đưa đồ cổ cho hắn nữa, thay vào đó là mỗi lần đều luôn đưa cho hắn một ít vảy, vì vậy Thiệu Niên Hoa liền mua một bể cá nhỏ, đổ nước để vảy vào ngâm trong bể đó, cũng xem như là một loại đồ trang trí nhà cửa lạ mắt thú vị.
Âu: Vảy của ta đẹp như vậy, nhất định có thể đổi rất nhiều bối đó! Nên mấy vật xinh đẹp trên thuyền nát đều là của ta, không cần cho hắn rồi. Ta thật thông minh quá mà!