Đương Ngưu Lang Xuyên Việt Biến Thành Tiểu Quan

Chương 1



“Lãng ca sớm!”

“A lãng sớm a!”

Hôm nay khó được sáng sớm vừa ra khỏi cửa đã nhiệt tình ân cần thăm hỏi.

“Uy, a Lãng hôm nay ăn mặc thực anh tuấn a! Hoàn hảo, là áo sơ mi Armani nha! Lại là quý bà ấy hả?”

“Buôn bán cơ mật, không thể tiết lộ!” Nhìn người trước mắt tự nhiên đen mặt lại, trong lòng ta nổi lên một trận khoái ý.

Biết trong lòng các ngươi xem thường ta, chỉ là số ta tốt hơn các ngươi, kia thì làm được gì?

Nói gì thì nói, ta là Thành Lãng, chính là một ngưu lang, được xưng là  tiểu bạch kiểm, chuyên môn hầu hạ những quý bà hư không tịch mịch.

Ở cái xã hội coi trọng vật chất như hiện tại, cái có thể sử dụng để kiếm tiền, chính là khuôn mặt cùng dáng người.

Ta, một nam nhân anh tuấn tiêu sái, dáng người một thước tám, thắt lưng thon gầy, dẻo dai, nữ nhân nào lại không thích? Ta bất quá cũng chỉ là lợi dụng một chút ưu điểm của bản thân để mưu sinh mà thôi.

Hôm nay ta theo giúp người mới của ta, cũng là người tặng  ta cái áo sơ mi Armani,  Mạc Ni tham dự một buổi tiệc.

Mạc Ni ở trong câu lạc bộ của ta là người khách tối xa hoa, lần đầu tiên gặp mặt không những cấp đủ tiền, lại còn có thêm tiền boa, tiếp theo lại tặng này tặng kia. Ngày hôm qua, nàng đem chiếc xe Porsche thể thao của nàng cho ta mượn, muốn ta 6h tối mai cùng nàng đi dự tiệc, cũng coi như là báo đáp lại chuyện nàng đã cho ta mượn xe.

Đúng 6h tối, ta đúng chờ ở cửa khách sạn, nàng một thân y phục hoa lệ lúc bước ra khỏi sảnh khách sạn liền hấp dẫn một đống ánh mắt nam nhân, mà lúc bọn hắn nhìn đến ta, ánh mắt kinh diễm hoàn toàn biến thành ngưỡng mộ cùng không cam lòng, không thèm để ý đến những ánh mắt đó, ta thân thiết kéo lấy tay nàng, vì nàng mở cửa xe, chính mình cũng đi vào.

Mở một nửa, Mạc Ni  yêu cầu được lái xe, ta liền ngồi ở ghế phụ lái định thiếp đi một lúc, không có biện pháp, tối hôm qua làm việc nhiều quá, bây giờ có điểm mệt mỏi.

Không biết ngủ bao lâu, chờ khi ta…tỉnh lại xe đã muốn bất động, đang đậu tại một chỗ tối ở vùng ngoại ô.

“Mạc Ni, không phải muốn đến tiệc rượu sao? Như thế nào dừng ở nơi này?” Ta khẽ lay  Mạc Ni ngồi ở một bên không nhúc nhích, kỳ quái hỏi, trong đầu bỗng nhiên dâng lên một cỗ dự cảm bất hảo.

Bị ta đẩy, Mạc Ni liền hướng một bên ngã xuống, đỉnh đầu đập vào cửa xe, phát ra tiếng vang nặng nề.

Ta trong lòng nhảy dựng, run rẩy đưa tay thăm dò hơi thở của  nàng, như thế nào lại không có!

Rất quỷ dị! Không chút nghĩ ngợi, ta vội vàng mở cửa xuống xe, mới đi vài bước, đột nhiên đạp vào khoảng không, rơi xuống.

Có thể nào! Cư nhiên lại là sườn núi a!

Cứ như vậy té xuống, không chết cũng tàn tật!

Không có thời gian suy nghĩ, đầu liền bị đập vô một tảng đá lớn, ta đã lâm vào hôn mê…..

Không nghĩ tới chính mình còn có thể lại một lần nữa mở mắt ra, ta vui mừng cười cười, nụ cười chỉ đọng lại trên mặt một giây, nơi này là chỗ nào?

Trên đỉnh là tầng tầng lớp liêm trướng (màn giường), cực kỳ giống với màn của nãi nãi (bà nội) ở nhà, quay đầu nhìn thấy, là một mặt gương đồng cao gần nửa người…… Gương đồng?

Trong gương là một bóng người nhỏ xinh, tóc dài qua đầu, cái miệng nhỏ nhắn đỏ bừng, lông mày dài mỏng, lông mi dài cong vuốt, thật là một mỹ nữ a!

Chính là, mỹ nữ vì cái gì ở trong gương?

Ta nghi hoặc ngồi xuống. Người trong gương cũng ngồi xuống……

A ──

Không phải chứ? Người trong gương là…… Ta?

Ta biến thành nữ nhân?

Sờ sờ, ngực bằng phẳng, phía dưới vẫn đầy đủ (chức năng sinh lý), ta yên tâm nhẹ nhàng thở ra ──

Không đúng, thân thể này không phải của ta!

Chẳng lẽ, ta rơi xuống sườn núi, liền lăn vào thân thể người khác?

A ──

Ta biến thành nam nhân khác?

“Đào Y, buổi tối hôm nay Vương công tử bao hạ ngươi, còn không mau đi trang điểm?” Không biết khi nào trước cửa đã có một người nam nhân đứng ở đấy,đôi mắt phong tình quyến rũ đảo qua đảo lại.

Xuất phát từ thói quen nghề nghiệp, ta nhu thuận gật gật đầu ──

Không đúng! Vương công tử? Là nam?

Kêu ta hầu hạ một nam nhân?

Đây là đạo lý gì?

“Làm sao vậy?” Nam nhân điểm khởi mi mắt,“Vẫn là không muốn sao? Kia cũng không còn biện pháp, nếu đã vào Câu Lan Viện của ta, không được lộ ra vẻ mặt không vui đó.”

Câu Lan Viện? Bây giờ ta mới nhìn thấy nam nhân mặc nhất kiện trường bào, nhìn xuống của ta, cũng là…

Lúc trước nghĩ đến chính mình biến thành nữ nhân, mới tưởng lầm đây là cái váy dài, ai ngờ lại có thể là trường bào!

Như vậy, ta đến thời cổ đại? Còn đến kỹ viện? Lại là cái nơi chuyên môn hầu hạ nam nhân?

Trời ạ! Để cho ta chết đi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.