Đương Ngưu Lang Xuyên Việt Biến Thành Tiểu Quan

Chương 12



Edit: Đông Thảo

Ngồi ở trong xe ngựa, ta tò mò hướng hai mắt ra ngoài cửa sổ nhìn, cảm giác cùng kịch truyền hình cổ trang cũng không sai biệt lắm, những ngã đường tấp nập phồn hoa, ven đường bày đầy tiểu sạp, còn có một đám người náo nhiệt, hết thảy đều mang theo hương sắc cổ đại.

Bất quá ta cũng không để ý lắm, bởi vì trong đầu ta giờ phút này đang tự hỏi một vấn đề phi thường nghiêm túc: Ta muốn chạy trốn!

Đúng, chính là muốn chạy trốn!

Ta không bao giờ … có thể chịu đựng được kiếp sống như vầy!

Làm một người nam nhân, còn phải mỗi ngày đối mặt đủ loại muôn hình muôn vẻ nam nhân, có trời mới biết việc này đối với một người không phải đồng tính mà nói, là có bao nhiêu thống khổ!

Thống khổ nhất chính là, ta chỉ thích nữ nhân, thân là nam nhân, lại có thể biến thành đối tượng đùa giỡn phát tiết của nam nhân khác!

Nếu không phải xui xẻo chui vào trong cơ thể của một người nhu nhược yếu đuối như vậy, bằng thân thể cường tráng trước kia của ta,  còn sợ bọn hắn sao?

Nhưng là hiện tại thôi…… Ba mươi sáu kế, tẩu vi thượng sách!

Thừa dịp bây giờ còn có cơ hội, nhanh chóng chạy rồi nói sau.

Không biết Vương Diễn Thanh muốn dẫn ta đi nơi nào?

Xe ngựa dừng lại ở trước cửa một biệt viện tráng lệ, Vương Diễn Thanh đối với ta cười cười nói:“Đào Y, tới. Mấy ngày nay ngươi trước hết ngụ lại trong này đi.”

Ngẩng đầu nhìn, bảng hiệu sơn hồng đề mấy nét chữ rồng bay phượng  múa phóng khoáng: Vân Thanh uyển.

“Đây là biệt uyển của ta.” Vương Diễn Thanh giải thích.

Là kẻ có tiền! Ta ở trong lòng âm thầm líu lưỡi.

“Diễn Thanh ngươi làm gì?” Ta tò mò hỏi.

“A? Như thế nào ta trước kia không nói qua cho ngươi nghe sao?” Vương Diễn Thanh kinh ngạc một chút,“Ta buôn bán, tự nhiên là thương nhân rồi.”

“Ngươi trước kia sao lại không nói cho ta nghe chuyện của ngươi.” Ta oán hận nói, làm bộ buồn bực.

Kỳ thật ta trong lòng cũng không để ý, những lời này là tự suy nghĩ nói ra.

Bất quá nếu là khách làng chơi, như thế nào có thể kể chuyện của mình ra? Phỏng chừng ta đoán thập phần chắc chắn.

Quả nhiên, Vương Diễn Thanh thẹn thùng cười cười, không nói lời nào, kéo ta đi vào.

Ai, tuy rằng thân thể này cử động giống đàn bà, có thời điểm cũng có thể trở thành ưu điểm, nhất là đối mặt với nam nhân nam tử hán, chỉ cần làm bộ mặt thẹn thùng, lộ ra một cái diễn cảm điềm đạm đáng yêu, nhất định sẽ kích thích ý muốn bảo hộ của bọn hắn.

Thừa dịp bây giờ vẫn chưa được tự do, phải lợi dụng nhiều hơn nữa.

Vài ngày yên ổn tốt đẹp trôi qua, Vương Diễn Thanh cũng không ghé qua, ta cũng thực nhàn rỗi, thừa dịp này nhanh chóng đi thám thính tình hình, phải biết là ── ta đã đi đến một nơi không biết tên cũng không biết niên đại là bao nhiêu!

Bất quá, chuyện này cũng không đả kích gì đến tinh thần muốn chạy trốn của ta, chỉ cần có đủ tiền, không sợ sẽ chết đói?

Hơn nữa, Vương Diễn Thanh nhìn qua cũng là một kẻ gia thế đồ sộ giàu có, còn không bằng thừa dịp hiện tại cứ dựa vào hắn, đưa ra chủ ý tài tình, tâm trạng của ta ngược lại yên ổn, bắt đầu lẳng lặng ngồi chờ đợi Vương Diễn Thanh  xuất hiện.

Trải qua ba ngày sống chẳng khác gì heo là bao nhiêu, Vương Diễn Thanh cầm một bộ quần áo đi tới biệt uyển.

“Làm cái gì vậy?” Ta mặt nhăn nhíu mày, nhìn vào một bộ xiêm y tiên diễm nữ trang.

“Mang ngươi đi tham gia hôn lễ.”

“Đây là nữ trang!”

“Ngươi là bạn gái của ta!”

“……”

Được rồi được rồi, biết ngươi hiện tại đang đau khổ vì tình, ta liền miễn cưỡng giúp ngươi một chút

“Cho ta thù lao!” Ta chìa tay phải ra.

“Đó là tất nhiên, dù sao như vậy cũng ủy khuất ngươi.” Vương Diễn Thanh miễn cưỡng cười.

Biết còn đối với ta như vậy? Ta trong lòng chửi thầm một tiếng, thất tình là tội nhất, ta đây liền thiện lương giúp hắn một hồi đi.

Đào Yết chính là phú gia giàu nhất Dương thành ( là cai nơi ta đang ở đi), tự nhiên hôn lễ cũng thập phần phô trương, Vương Diễn Thanh đã đi đến chúc mừng tân lang, ta một mình đứng giữa đám người không dám chạy loạn, tuy rằng nói ta hiện tại mặc nữ trang  rất phù hợp, dù sao ở đây cũng nhiều nữ nhân xinh đẹp hiếm thấy, huống chi đêm nay người tới đa số đều là những đại nhân vật có tiếng, ta cũng không dám chạy loạn khiến mình mất mặt.

Vương Diễn Thanh trở về vô cùng khoái trá, khóe miệng đều là mang theo ý cười, sắc mặt đã có điểm trắng xanh.

Thấy  ánh mắt lo lắng của ta, hắn suy yếu cười cười:“Không có việc gì, Đào Y, chúng ta đi vào nhập tiệc đi.”

“Uy, Vương công tử hảo nhã hứng, tới tham gia hôn lễ của bạn tốt cũng không chịu thua kém, còn dẫn theo mỹ nhân đến?” Thanh âm châm chọc từ phía sau lưng truyền đến, ngẩng đầu nhìn lên, hãn, là Thành mỹ nhân!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.