Đương Nhi Tử Xuyên Thành Lão Tử (Khi Con Thành Cha)

Chương 14



Đoàn tàu Hogwarts nổ vang chuyển động, James đi trong hành lang thấy Snape và Lily cùng vào thùng xe cuối cùng rồi mới kéo cửa ghế ngồi đi vào.

Nói chuyện về nhà nghỉ ngơi, đối với rất nhiều học sinh đó đều là chuyện tốt đẹp nhất nhưng luôn có mấy người tương phản, ví dụ như Snape, ví dụ như Sirius.

“Mình thật sự không ở trong nhà đó được nữa.” Sirius vừa nghĩ tới phải về nhà đã đau cả đầu, mấy người đối diện đã thành thói quen nghe phàn nàn như vậy nên họ đều bất đắc dĩ lắc đầu.

“Cậu biết không, ông già kia muốn gả Narcissa cho tên Malfoy kia, còn có, Bellatrix và Lestrange lại gần gũi nhau rồi, còn có Regulus, thằng nhóc đó sùng bái người kia điên cuồng, hình cắt từ báo dán cả phòng!”

“Sirius, cậu nên dừng oán trách, Regulus là một cậu bé ngoan.” James nghe đến đó thì nhịn không được xen vào, về sau Regulus hy sinh tính mạng của mình lén lấy ra một trường sinh linh giá, nói đến đầu óc tĩnh táo, Sirius kém em trai của mình, Griffindor xúc động, không có biện pháp.

“James, cậu đang nói cái gì!” Sirius khó có thể tin nhìn James.

“Đừng như vậy kinh ngạc được không, Sirius, cậu cũng biết, Regulus luôn luôn sùng bái cậu, cậu vĩnh viễn đều là thần tượng của thằng bé. Cậu nên tốt với em mình hơn, nói không chừng em cậu sẽ vì cậu mà không sùng bái Voldemort nữa.” James nói, Regulus quá sùng bái Sirius nhưng Sirius lại đối xử không tốt với em mình, bị thần tượng của mình phỉ nhổ là một chuyện rất tuyệt vọng, thần tượng còn là anh trai có quan hệ huyết thống. Regulus không phải người xấu, chú ấy cũng không phải thật tâm thích những chuyện tàn nhẫn, chú ấy chỉ cần một mục tiêu mà thôi.

“Merlin, cậu nhỏ giọng một chút!” Sirius nghe James dùng giọng điệu đàm luận cơm trưa nói tên người kia mà cậu kinh hãi nhảy dựng.

James giật mình nhớ tới mình không thể giống lúc ở cạnh Hermione hoặc là Ron đơn giản nói tên người kia như vậy, hiện tại, tên người kia cũng như một chú ngữ bị cấm.

“Sirius, nếu như không ở nhà được thì cửa nhà mình luôn rộng mở.” James an ủi.

“Ừm, câu này còn giống tiếng người. Yên tâm đi, mình còn có thể nhịn được một thời gian ngắn nữa, chỉ cần bọn họ không quá mức.” Kỳ thật Sirius cũng chỉ là một đứa bé mà thôi, mặc kệ những người kia có làm Sirius phiền chán cỡ nào thì cũng không thể phủ nhận sự thật bọn họ là cốt nhục có quan hệ huyết thống với Sirius.

James thở dài, dù là lý do nào quyết liệt với người nhà, thoạt nhìn thảnh thơi không vướng bận nhưng trên thực tế rất thống khổ. Mọi người chỉ thấy được Sirius tùy hứng làm bậy nhưng lại không nhìn từ góc độ của Sirius, mâu thuẫn và thống khổ mà Sirius chịu đựng trong ngôi nhà đó. Quyết liệt chẳng qua là biện pháp Sirius trốn tránh, bất lực với mâu thuẫn giữa Sirius và người nhà, chỉ có dứt khoát đối nghịch. Nhớ tới năm học sau Sirius sẽ chính thức ly khai gia tộc Black, James không hề muốn thay đổi chuyện đó vì gia tộc Black không có gì hay. Hơn nữa cuộc chiến sắp tới, Sirius ở trong nhà sẽ càng ngày càng khó khăn, Sirius lại nóng giận. Về phần Regulus, cậu ấy không thể chết được, tuy James không có cách nào ngăn cản Regulus tham gia tử thần thực tử nhưng có thể cứu tính mạng của Regulus, cậu chỉ có thể làm vậy. Cậu không phải thánh, ở nơi này cậu còn không phải là Cậu Bé Sống Sót, có thể chú ý tốt người mình để ý cũng đã không dễ dàng.

“James, một mình cậu ở nhà không có vấn đề chứ?” Remus đã nghe chuyện cha mẹ James, bọn họ đã ở qua đời vào Noel năm trước, làm người khác tiếc nuối, James về nhà đối mặt một căn phòng lớn trống rỗng, có lẽ sẽ thấy cảnh mà bi thương.

“Không sao, mình đã chuẩn bị rồi.” James nói, cậu cũng không có cảm giác gì, kỳ thật cậu còn chưa chân chính gặp ông bà mình. Người nhà đối với cậu là một khát vọng lạ lẫm, trong cuộc sống của cậu nó chưa bao giờ tồn tại, cậu đã quen.

Nhưng chuyện Snape sẽ đến nhà cậu vẫn phải giữ bí mật vì giáo sư lên tiếng rồi, không muốn bạn học biết mình có quan hệ gì với minh tinh James. Cậu cũng ước định tốt với giáo sư rồi, đợi tất cả học sinh đều đi hết, gặp nhau ở quán cà phê Muggle cạnh nhà ga Ngã Tư Vua. Thiệt là, lén lút giống như yêu đương vụng trộm vậy, còn kém chơi ám hiệu.

Xe dừng, mọi người tạm biệt nhau, ôm người thân đến đón rồi đi về. James cũng làm vậy, nhưng đó chỉ là diễn trò, giả bộ như đi nhưng trên thực tế là vòng qua nhà ga một vòng rồi trở lại. Đi vào trong quán cà phê bên cạnh nhà ga chờ, lẳng lặng ngồi gọi một ly Expresso. Ngoại hình và khí chất xuất chúng, còn có cách ăn mặc quý tộc, Muggle đều quăng ánh mắt hướng về thiếu niên anh tuấn ngồi cạnh cửa sổ sát đất, vóc người xuất sắc thật không có biện pháp a.

Khi con người quen thuộc xuất hiện đối diện, James hưng phấn gõ cửa sổ, vẫy vẫy tay, người nọ thấy vậy thì cả khuôn mặt lập tức dài xuống, âm u kéo hành lý qua đường cái. Cái chuông đón khách ở quán cà phê vang lên, Snape kéo hành lý cồng kềnh trực tiếp đi đến chỗ tên ngu ngốc kia.

“Hey, uống chút gì không, tôi mời.” James cười nói.

Snape cứng ngắc ngồi xuống, đôi mắt đen nhìn quanh quán cà phê một vòng.

“Potter ngu xuẩn, ai bảo ngươi vào uống cà phê? Ngươi không thể chờ ở cửa sao? Phải biết rằng Muggle sẽ không mang theo một con cú mèo vào quán cà phê.” Snape rất bất mãn, cậu không thích mọi người chú mục, nhưng bây giờ toàn bộ Muggle trong quán cà phê đều chú mục Potter, hiện tại những ánh mắt đó lại dò xét cậu.

“Thả lỏng một chút, chúng ta ăn mặc đều rất Muggle, bọn họ sẽ không hoài nghi.” James nhìn Snape mặc một cái áo sơmi to cũ nát lại không hợp thân treo trên trên thân thể đung đưa, cậu phải mua cho giáo sư y phục, tối thiểu phải vừa người a.

“Potter, ngươi không biết Muggle thì ít gây chuyện cho ta, chốc nữa ngươi cũng không thể đưa cho bọn họ Galeons, ngươi có tiền Muggle sao?” Snape tự nhận rất hiểu rõ thế giới Muggle, tuyệt đối hơn Potter hiếu thắng, dù sao cậu lớn lên từ nhỏ ở thế giới Muggle, còn có một người cha Muggle.

“Yên tâm đi, tôi đã đến Gringotts đổi.” James lần đầu thể nghiệm cảm giác làm phú ông, tiền nhiều vô số kể, cậu nhìn quáng mắt. Lúc này cậu cũng không có ý định quyên tặng di sản ông bà để lại cho hội Phượng Hoàng vì cậu biết rõ những người kia không am hiểu quản lý tài sản, kể cả Albus. James thuê một yêu tinh Gringotts làm cố vấn quản lý tài sản đầu tư cho Potter gia, giống tên như Malfoy kia, hiện tại cậu cũng là người thừa kế duy nhất của gia tộc này, sản nghiệp của gia tộc đều cần cậu để ý, đây chính là tâm huyết mấy đời gia tộc Potter tích lũy a, James cũng không muốn trở thành một người giống cha mình, phá gia chi tử, cậu phải học tập thật giỏi để quản lý sản nghiệp nhà mình. (phá gia chi tử: không làm được việc gì cho gia đình mà toàn lấy của nhà đem “cho” thiên hạ.)

“Severus, hôm nay cậu lại chưa ăn đúng không.” James hỏi, buổi sáng Snape không tới đại sảnh đường ăn, cậu ta cũng không dùng tiền mua cái gì đó ăn trên tàu.

“Sao?” Snape không thích náo nhiệt, cũng không muốn chịu những cái nhìn của Slytherin cho nên thường xuyên không đi ăn.

“Severus, như vậy không được, cậu quá gầy, tôi cần thừa dịp nghỉ nuôi cậu béo thêm chút.” James không hài lòng, cậu vẫn tương đối thích bộ dạng giáo sư về sau, thoạt nhìn rất khỏe mạnh, như là có thể sống một trăm năm. Hiện tại, gió thổi qua đã gục rồi, sắc mặt giống tro vây, rất khó coi.

“Potter ta không phải heo.” Snape không vui nói, cái gì gọi là ‘nuôi cậu béo thêm chút.” Potter cho rằng cậu là sủng vật ư!

“Dù sao hiện tại còn sớm, ăn một bữa a.” James nói xong thì đã nghe thấy bụng Snape vang lên, cậu thấy đối phương xấu hổ, James cố nín ý cười.

“Ta cho ngươi biết, ta không đói!” Snape cắn răng cảnh cáo.

“Đúng, cậu không đói, là tôi đói bụng. Tôi là cái thùng cơm thối không có tác dụng gì, suốt ngày nghĩ ăn, mà cậu là quân tử anh hùng.” James vẫn nhịn không được cười ra.

Snape thấy James cười như vậy, nọc độc chuẩn bị phun thì đã bị James kéo lên.

“Đi thôi.” James để trên bàn một tờ tiền Muggle rồi trực tiếp kéo tay Snape xông ra ngoài.

Ở đầu đường Luân Đôn người đến người đi, gió mang đến không khí ướt át thổi lên mặt, giống như là một buổi trưa tĩnh lặng làm mọi người khoan khoái dễ chịu. Hai thiếu niên tay nắm tay… Cũng có thể nói là một thiếu niên cưỡng ép nắm tay một thiếu niên khác chạy trên vỉa hè lát đá xanh.

“James Potter, mau buông tay!” Trước mặt mọi người, hai thiếu niên nắm tay nhau tính cái gì, Snape nhìn ánh mắt người bên cạnh, không vui muốn hất ra, cậu có cảm giác ở cạnh Potter thì tần suất mọi người quay đầu lại rất cao.

Đương nhiên cao, ngoại hình James vốn rất tốt, khí chất thần bí của phù thủy, trong tay lại nắm tay một người keo kiệt đầy dầu đáng sợ, vương tử và dã thú điển hình, tỉ lệ quay đầu lại là 100%.

Đúng lúc đi qua một con phố phồn hoa, vô tình James nhìn bên cạnh, một biển quảng cáo hình trụ xoay tròn đập vào mắt, suy nghĩ nửa ngày James cười, lập tức ngừng lại.

“Potter, không phải chúng ta đi ăn sao?” Snape kỳ quái đánh giá cửa hàng đối diện… Là cửa hiệu cắt tóc a… Bỗng nhiên, một dự cảm bất tường xông lên.

“Potter, ngươi muốn làm cái gì!” Snape lắc đầu lui về phía sau mấy bước.

James rất hưng phấn, tươi cười gật đầu, đúng vậy, chính là ý kia.

“Không!” Snape đầu lắc giống như trống bỏi.

“Kiên quyết không!”

James cười càng thêm vui vẻ.

“Phải vào.”

“Không!”

“Đến đây đi!” James dùng sức, thiếu niên đáng thương bị cưỡng ép kéo vào cửa hiệu cắt tóc, chỉ còn tiếng kêu thống khổ quanh quẩn trên con đường ở Luân Đôn.

“Không!”

Thợ cắt tóc ôm tay đánh giá cẩn thận cái đầu trước mặt mình, oa cho tới bây giờ anh chưa thấy qua một mái tóc nào đầy dầu như vậy, giống như có thể ép ra nước vậy.

“James Potter, ngươi không muốn chết thì buông ta ra.” Snape ngồi ở trên ghế, như một người gỗ cứng ngắc, cậu bị cái tên Potter đáng chết đút một cái kẹo cứng ngắc đùa dai. Potter chết tiệt, nếu như không phải bọn họ ở chỗ Muggle không thể tùy tiện sử dụng pháp thuật, cậu đã sớm dần tên James này!

“Anh ơi, xin nhờ anh.” James không chút để ý Snape cảnh cáo, cậu nói với thợ cắt tóc.

“Ừm, hơi khó, yên tâm đi, giao cho anh!” Thợ cắt tóc cùng trợ lý cầm mấy thứ trong tay một bước một bước tới gần Snape làm Snape kinh hồn táng đảm.

“Không cần lo lắng, chúng tôi cần gội đầu cho cậu trước, sẽ không đau.” Thợ cắt tóc cười ‘hòa ái dễ gần’, khuôn mặt tươi cười vặn vẹo đập vào đôi mắt đen của Snape!

“Không!”

“Cứu mạng a!”

James ngồi vắt chéo chân nhàn nhã xem tạp chí, tiếng bên kia gà bay chó chạy, bọt biển từ chỗ đó văng vào cái bàn trước mặt James, lập tức vô số bong bóng bồng bềnh rơi xuống. James thỏa mản thở ra cảm khái.

“What a lovely day!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.