Đương Nhi Tử Xuyên Thành Lão Tử (Khi Con Thành Cha)

Chương 34



Borg cho tới bây giờ cũng không buông thành kiến với Snape, cho dù Snape đã ở bên Voldemort ba năm, nay là một trong tâm phúc chạm tay có thể bỏng của chúa tể hắc ám. Vinh sủng rồi sau đó thất sủng làm tính tình Borg càng thêm tối tăm phiền muộn. Đôi khi Borg thấy có lẽ Severus Snape này từ nhỏ tương khắc với mình, bằng không sao anh lại chán ghét người này như thế! Ông nội một năm trước đã qua đời, mắt thấy Snape càng được sủng ái mà ở bên cạnh anh lại không có người nào để thương lượng đối sách.

Nhưng kiên nhẫn vẫn có tác dụng, Borg quan sát Snape ba năm, cho tới bây giờ mới xem như có chút thu hoạch. Snape rất cẩn thận, ba năm qua ở trước mặt Lord, đừng nói là sai lầm lớn, mà ngay cả nói cũng chưa từng nói quá một lần. Hơn nữa biết rõ Lord vì bản thân ghét người sinh hoạt cá nhân thối nát nên đến nay còn không có người cùng ngủ, giống như là đi theo Lord cấm dục. Đương nhiên Borg sẽ không cho là Snape thật sự như vậy, ở trong mắt Borg Snape là dối trá.

“Dậy muộn một giờ?” Borg nghe người dưới báo cáo, đoạn thời gian trước Snape cùng Lord đi Đức một chuyến, sau khi trở về Lord lại đột nhiên nói Snape khổ cực, muốn cho Snape nghỉ ngơi một thời gian ngắn, không cần mỗi ngày đến trước mặt Lord hầu hạ. Đương nhiên, Borg cho rằng chuyện sẽ không đơn giản như vậy, Lord khi nào lo lắng người hầu vất vả khổ cực, đại khái là Lord phân công nhiệm vụ bí mật gì để Snape đi làm.

Snape sinh hoạt rất có quy luật, mỗi ngày sáng sớm sáu giờ rời giường, buổi tối mười một giờ ngủ, ba năm qua chưa từng đổi nửa phút, còn chuẩn hơn đồng hồ báo thức. Mà buổi sáng hôm nay lại muộn một giờ, vì sao?

“Đúng vậy, sau khi rời giường Snape đi ra ngoài, đi tiệm Borgin mua tài liệu độc dược, đây là danh sách.” Người hầu dâng tấm da dê, Borg quét mắt. Phía trên rất tạp, chắc là vì che dấu tai mắt, lẫn lộn những tài liệu hắn muốn cho nên mua mỗi loại tài liệu một tí.

Nhưng Borg cũng không phải là đèn cạn dầu, bản thân Borg là một chuyên gia độc dược, nghiên cứu cẩn thận, rất nhanh phát hiện vài loại tài liệu hiếm thấy, nhưng tổ hợp lại thì không nhìn ra là loại độc dược gì.

“Sắc mặt ngày hôm nay như thế nào?” Borg hỏi, chắc hẳn những tài liệu này là vội vã muốn dùng bằng không thì Snape cũng sẽ không vội vã chạy tới mua lúc cửa tiệm vừa mở.

“Sắc mặt?” Người hầu lắp bắp, hắn đã theo dõi Snape ba năm, quen thuộc thói quen cuộc sống của Snape như lòng bàn tay nhưng sắc mặt người nọ… Từ đầu đã là bộ mặt quan tài, cho tới bây giờ cũng chưa thấy thay đổi.

“Cái này thuộc hạ không nhìn ra nhưng hôm nay rèm cửa phòng Snape không kéo ra.” Đây cũng là một điểm khác thường.

Borg nhớ rõ phòng Snape có một cây lan, Snape rất yêu quý, mỗi ngày đều kéo rèm để bồn cây trân quý phơi nắng…

“Đi.” Borg kiêu căng đứng lên, khóe môi cong lên, tự đắc sửa lại tay áo.

“Chúng ta cũng đã lâu không vấn an Lord rồi, hôm nay thời tiết tốt, nên đi.” Borg không biết Snape đang giở trò quỷ gì nhưng Borg mẫn cảm nhận ra đây là một cơ hội tuyệt hảo đá Snape xuống.

Snape trở lại đường bàn xoay, vừa vào cửa đã tháo mặt nạ lạnh như băng xuống, thấy được người lòng như lửa đốt trên ghế, lại tức không đánh được, nhíu mày.

“Đừng ở chỗ này chướng mắt, theo ta vào phòng thí nghiệm, ta cần một trợ thủ.” Snape một đường gào thét vào, một đường phất phất đũa phép, cửa phòng thí nghiệm được giấu trong không gian mở rộng.

“Thật có lỗi…” James đã bắt đầu hối hận, mình dẫn Lupin tới chỗ Snape, không nói đến Snape vốn cùng Lupin có thù, chỉ cần tình cảnh Snape ngày nay, mình không nên không để ý trước sau như vậy mới đúng.

“Được rồi, cho tới bây giờ ta sẽ không ôm kỳ vọng gì với chỉ số thông minh của ngươi.” Snape cắt cỏ long nha để chỉnh tề ở một bên, chỉ huy James cắt miếng đống tài liệu độc dược sau đó chính mình bắt đầu châm lửa.

“Trực tiếp mang người tới có phải lại thêm phiền toái không…” James chỉ sợ Snape giống như bây giờ không thèm nói chuyện vì kinh nghiệm nói cho anh biết, Snape càng biểu hiện mây trôi nước chảy thì lại càng tức giận.

“Hừ!” Snape hừ lạnh một tiếng.

“Ba năm qua ngươi thêm phiền toái cho ta còn thiếu sao.”

James nghe vậy chỉ trầm mặc đứng ở một bên giúp đỡ, Lupin lần này trúng Avada Kedavra nhưng may đối phương sử dụng câu thần chú này không… thuần thục lắm, năng lực cũng không mạnh, Lupin tránh thoát một bộ phận, lại có cơ thể người sói trời sinh mạnh mẽ, cuối cùng có thể còn sống. Mặc dù như thế nhưng lại bị thương nặng, cho dù còn sống cũng sống không quá hai ngày. Lúc ấy James không có thời gian lo lắng nhiều như vậy, anh chỉ biết không thể để Lupin chết, mà trên thế giới này, người duy nhất có thể cứu được Lupin là Snape.

Đối với Snape, Lupin có chết hay không không có quan hệ gì với anh nhưng không biết làm sao khi thấy James thống khổ bất lực tìm đến mình, ý chí sắt đá của Snape mềm nhũn. Snape mềm lòng chỉ có James Potter có được đãi ngộ đặc biệt.

“Bị thương nặng như vậy, ta cũng chỉ có thể nỗ lực hết sức…” Snape sớm đã nói rồi, anh không phải chúa tể nắm sự sống cái chết trong tay, anh chỉ là một độc dược đại sư, lúc này Lupin có thể qua hay không thì phải nhìn vận mệnh của anh ta.

“Là ai muốn giết Lupin?” Snape cũng sẽ không ngu xuẩn cho rằng tử thần thực tử sẽ đuổi giết một người sói nghèo rớt mùng tơi.

“Không biết…” James lắc đầu, chuyện này quá kì quái, rất quỷ dị.

“Nhưng tôi sẽ điều tra ra, chuyện này hẳn là không liên quan đến Voldemort.”

Snape không đáp lời chuyên tâm làm độc dược, James ở bên cạnh nhìn, một lúc lâu sau mới thở dài, tiếng nhỏ gần như không thể nghe thấy quanh quẩn trong không gian của phòng thí nghiệm.

“Sev, xin lỗi…” Biết rõ làm như vậy có thể sẽ làm Snape nguy hiểm, nhưng, anh cũng không thể nhìn Lupin chết.

Snape phảng phất như không nghe được, sắc mặt như thường tiếp tục công việc trên tay…

Bất động thanh sắc làm cho người ta ăn mệt là một môn học cao thâm, Borg mấy năm này cũng cải biến rất nhiều, cởi đi lớp áo ngoài thiếu niên trẻ trung, từ trong ra ngoài đều giống như một quý tộc thân sĩ chân chính. Chỉ cần người chú ý quan sát thì sẽ phát hiện Borg bắt chước Lucius, cũng bắt chước Snape. Tất cả mọi người cho là vì lấy được Lord yêu thích, đeo lên cái mặt nạ không giống sắt thép lại càng hơn sắt thép.

“Loại độc dược mới thay đổi này ưu điểm ở chỗ hiệu quả nhanh hơn mà lại không màu không vị, giống như nước, như vậy sẽ không dễ dàng bị phát giác.” Do Snape mà Borg hiện tại phải chịu trách nhiệm nghiên cứu phát minh một ít độc dược, đối với Borg nghiên cứu độc dược vớ vẩn là vũ nhục! Borg chỉ có thể chuyển dời phẫn hận đến trên người Snape.

“Ừ, không tệ.” Voldemort xem bình nhỏ trong tay, chất lỏng bên trong nước tinh khiết vô hại như nước, mở ra ngửi một chút, Voldemort nhăn mày một chút. Không màu không vị sao? Ở trước mặt hắn, thứ này hoàn không có khả năng lừa dối.

“Borg, còn có một chút cay đắng.” Voldemort nói, thả bình nhỏ sang một bên.

“Ngươi ngày thường nên nói chuyện nhiều với Severus, ta nhớ Severus cũng nghiên cứu độc dược rất sâu.”

Borg vụng trộm hừ lạnh một tiếng, hắn chỉ biết Lord nhất định sẽ nói Snape. Borg giả vui vẻ, phảng phất không thèm để ý phụ họa Voldemort.

“Đúng vậy, Severus coi như là chuyên gia độc học rồi, bề tôi đi nhà Snape còn thấy Snape nuôi rất nhiều cây độc, ngay cả mê điệt lan trân quý tính cách bốc đồng như vậy Snape cũng có thể nuôi sống.” Borg nói rất thành khẩn.

“Thành phẩm của thuộc hạ làm ra còn định mang đến cho Snape xem, không biết làm sao gần đây Snape lại luôn đóng cửa từ chối tiếp khách cho nên chỉ phải trình lên cho Lord, sợ làm trễ thời gian của Lord.”

Lucius từ khi bắt đầu đã hiểu, Borg chuyên môn tới đâm chọc Snape. Lord rất đa nghi, cho dù Snape ở bên cạnh hắn ba năm, còn nhiều lần có công lớn nhưng cũng không có nghĩa là Lord rất tin tưởng Snape.

“Đóng cửa từ chối tiếp khách, vì sao?” Quả nhiên Voldemort hoài nghi.

Borg làm bộ không hiểu nguy hiểm ẩn chưa trong giọng Voldemor, mặt không đổi sắc mỉm cười.

“Thuộc hạ cũng không biết, vốn còn muốn biết một chút về bồn cây mê điệt lan, kết quả rèm cửa cũng kéo hết, không phải là sợ thuộc hạ bò cửa sổ trộm đi bồn hoa bảo bối kia chứ?” Borg cười nói.

Voldemort nghe vậy trầm mặc lúc lâu rồi quơ ống tay áo mệnh lệnh Borg lui ra, chỉ để lại Lucius.

“Phái người đi nhìn nhà Severus.” Voldemort âm trầm nói, ngón tay nhẹ nhàng xẹt qua cằm.

“Không, Lucius, ngươi đi.” Voldemort biết rõ Snape giảo hoạt, người bình thường sợ là không đối phó được.

“Lord, hiện tại sao?”

“Đúng vậy, hiện tại.”

Lucius trầm mặc, anh biết rõ lần này Borg xem như thành công. Lucius biết rõ Borg và Snape có ân oán cho nên đối với Borg cũng là có giữ lại, nhưng tra một chút luôn tốt.

Snape cũng không biết mình đã bị người khác tố cáo, anh vẫn còn cứu chữa Lupin, khi vạc bốc khói trắng, Lucius đã đến gần nhà Snape.

Lucius vung bột Floo vào lò sưởi, miệng nói đường bàn xoay, ngọn lửa xanh bốc lên, lò sưởi nhà Snape phát ra tiếng vang.

“Ai?” Snape kinh hãi, mắt nhìn James, hai người căng cứng giống điêu khắc, Lupin… Còn trong phòng ngủ…

Tro bụi trong lò sưởi nhà Snape bốc lên làm Lucius ho khan.

“Severus, cậu cần rửa lò sưởi đi… Tôi hay đi Floo a.” Lucius lấy khăn tay lau mặt, rất quen thuộc ngồi ở trên ghế.

Snape vứt James ở trong phòng thí nghiệm, cảnh cáo anh không được phát ra tiếng rồi mới trấn định đi ra phòng thí nghiệm thì thấy người đàn ông có tóc dài bạch kim đang ngồi trên ghế.

“Xảy ra chuyện gì sao?” Snape hỏi, anh biết rõ Lucius sẽ báo một tiếng rồi mới tới nhà mình.

“Borg hôm nay tới đâm chọc, nói cậu mấy ngày nay đóng cửa từ chối tiếp khách, ban ngày cũng không kéo rèm cửa.” Lucius giống như vui đùa nhưng chỉ có Snape mới biết được Lucius nói có bao nhiêu phần là vui đùa, có bao nhiêu phần là nghiêm túc.

“Xem ra thật đúng là như thế a. Chẳng lẽ cậu bắt đầu chơi giấu tình nhân?” Lucius cũng không đặt chú ý ở phòng thí nghiệm, anh trực tiếp nhìn về phía cửa phòng ngủ.

Snape sốt ruột, Lucius đã cho rằng trong nhà anh ẩn dấu người, như vậy không tìm ra người này Lucius tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ. Nếu như anh hiện tại không cho Lucius xem xét như vậy hoài nghi sẽ tăng lên! James Potter chết tiệt! Lucius muốn tìm ra anh giấu người nào? Mà Lupin, một hội thành viên Phượng Hoàng, hiện tại đang nằm trên giường anh, không có cái gì tồi tệ hơn cái này!

Khi Snape không biết nên làm gì thì cửa phòng ngủ Snape bị mở ra, một người Snape không quen biết từ bên trong đi ra. Một thiếu niên chừng 15 16 tuổi, tóc vàng, đôi mắt xanh thẳm, đáng yêu giống như một con mèo Ba Tư nhỏ. Chỉ mặc một cái áo sơmi đen to của Snape, vừa vặn tới đùi, bộ dạng xấu hổ làm cho người nhìn sinh ra ý muốn bảo vệ. Snape vội vàng che dấu kinh ngạc dưới đáy mắt mình.

“S… Ngài Snape, em, em mang đến thêm phiền toái cho ngài sao…” Thiếu niên kia còn chưa nói hai câu nước mắt đã chảy xuống trước rồi.

Lucius giờ phút này không thể tỉnh táo hơn Snape bao nhiêu, anh nghĩ tới vô số khả năng nhưng chưa từng nghĩ tới Snape thật sự có tình nhân… Này, này, sao lại thế này! Lucius nhìn Snape và thiếu niên, vẻ mặt xem cuộc vui.

“Sao không ở trong phòng nghỉ ngơi.” Snape cũng không biết nên nói cái gì cho tốt, làm bộ rất quen thuộc nói, anh đã nghĩ đến thân phận thiếu niên này. James Potter học biến hình học tốt nhất, hoặc là độc được đa dịch? Trời ạ! Anh sắp điên rồi!

“Em, em nghe thấy tiếng…” James khóc nức nở cúi đầu, lúc này mới khiến người phát hiện cậu không đi giầy làm cho người nhìn sinh ra cảm giác yêu thương.

Snape thấy thái dương mình đang nổi lên, chẳng lẽ tên James chết tiệt không thể nghĩ ra cái khác sao! Mèo cũng được a! Tốt hơn bộ dáng này nhiều! Đang nghĩ, James lại nhào vào ngực anh.

“Ngài, ngài đừng trách tội ngài Snape, là ngài ấy cứu tôi…” James khóc thê thảm.

“Tôi biết, bọn họ gọi tôi máu bùn, nhưng…” James càng khóc thương tâm hơn. Snape mặt không biểu tình mặc James ôm, đây đã là trình độ lớn nhất anh có thể phối hợp.

Lucius đã hiểu, thiếu niên tóc vàng là máu bùn, không biết lúc nào được Snape cứu… Cứu, chẳng lẽ… Chẳng lẽ là ở trong danh sách người bị giết sao?

“Không thể giữ lại, Severus.” Lucius nghiêm túc nói, thích người gì không tốt lại đi thích một máu bùn. Nếu như Lord biết chuyện này thì nhất định sẽ trừng phạt Snape.

“Tôi biết…” Snape thở dài, anh biết James xem như từ hiểm cầu thắng, dùng một sai lầm nhỏ che dấu sai lầm lớn! Anh cứu một máu bùn, vấn đề này tuy rước lấy Voldemort ghét nhưng không phải sai lầm lớn!

“Tôi muốn chờ vết thương tốt hơn một chút rồi đưa đi khỏi Anh.” Snape giải thích.

“Là người trên danh sách sao?” Lucius hỏi.

“Không phải, chỉ là một người bị liên quan.”

Lucius lựa chọn tin tưởng Snape, dù sao loại mềm yếu này còn chưa đủ tư cách có tên trên danh sách.

“Mau giải quyết đi… Lord, tôi sẽ giải thích giúp…” Lucius dùng ánh mắt nhìn thiếu niên trượt chân nhìn Snape, làm sao lại khí tiết tuổi già khó giữ được nha! Vì một con quỷ nhỏ thích khóc như vậy, thật không có giá trị! Nhưng bộ dạng không tệ, nhưng cũng quá yếu! Chẳng lẽ Severus thích loại này?

“Tôi đã biết, tôi sẽ… Mau chóng…” Snape lúng túng nói.

Lucius nhìn hai người rồi bất đắc dĩ lắc đầu.

“Cho dù ẩn dấu người thì cũng không cần kéo rèm kín như vậy a. Ban ngày làm cũng không hay, chú ý ảnh hưởng một chút, Lord ghét nhất cái gì cậu cũng biết.”

Ban ngày làm! Sắc mặt Snape tái nhợt, từ này từ lúc nào dùng để hình dung anh!

“Ta trở về, cậu cẩn thận một chút, Borg đâm đó! Sớm biết cậu ưa thích loại hình thỏ con này như vậy ta sẽ sai người nhiều đưa mấy cái đến.” Lucius vừa đi vừa nói, Snape tức giận nắm tay vang khục khục.

Đến lúc Lucius đi, Snape mới đập James!

“Severus, rất đau!” Vừa rồi James cũng là cái khó ló cái khôn, từ cửa ngầm vào phòng ngủ Snape, trong túi anh tùy thân mang theo độc dược đa dịch có thể biến thành các loại hình tượng, tùy tiện chọn một thiếu niên uống vào, giấu Lupin xuống giường sau đó đổi áo Snape chạy ra giải vây.

Lucius cho rằng trong phòng ngủ có người, nếu như không tìm được người thì sẽ càng hoài nghi! Anh chỉ có thể mạo hiểm!

“James Potter, ta hiện tại trịnh trọng cảnh cáo ngươi! Về sau, ngươi còn làm loại chuyện phiền toái này ta sẽ biến ngươi thành bông thoa lùn, vĩnh viễn!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.