Đương Nhi Tử Xuyên Thành Lão Tử (Khi Con Thành Cha)

Chương 7



James là người hết lòng tuân thủ hứa hẹn, không chỉ không tiếp tục theo đuổi Lily, thậm chí còn chủ động tránh Snape. Mấy ngày kế tiếp Snape vẫn rất ít gặp lại James, đối phương như là cố ý trốn tránh cậu, chỉ cần nơi cậu xuất hiện, James đều sẽ tự động lảng tránh, Snape rất vui cậu không nguyện ý thấy James. Bởi vì gần nhất thuận lợi khó được, tâm tình Snape không tồi, quen ngồi ở dưới cây mở sách vở bắt đầu học tập.

Lestrange và mấy người đi qua, ngẩng đầu nhìn thấy cái tên sỉ nhục của Slytherin, Severus Snape, nghe nói là một cái quý tộc xuống dốc gì đó, buồn cười, cậu chưa từng nghe nói thế giới pháp thuật có quý tộc họ Snape. Sở dĩ Lestrange chú ý Snape là do đám người Potter và Snape hay đánh nhau, cậu mừng rỡ ở một bên xem kịch vui, nhưng gần nhất Potter đã không bắt nạt Snape rồi, chơi chán sao? Lestrange mang người đi qua, đột nhiên dùng chân đạp cái tên đáng nghét lại đầy dầu.

Snape bị đá ngã, ngẩng đầu nhìn về phía người tới, đối phương không ít người, hơn nữa dẫn đầu chính là Lestrange… Không thể trêu vào nên chỉ có thể ẩn nhẫn không nói.

“Ta nghe nói James Potter không bắt nạt ngươi rồi?” Lestrange châm chọc.

Lời ấy rơi xuống, một bên có người ồn ào.

“Là làm hòa, Corey, James Potter có ý định làm hòa với nó! Ha ha!”

Lestrange nghe vậy phá lên cười.

“Làm hòa? Nhìn xem ta nghe được cái gì! Severus Snape, cuối cùng ngươi cũng quyết định ghé vào chân Potter nịnh nọt nó sao?”

Snape nắm chặt tay, cậu biết mình nếu như muốn tiến vào đoàn dự bị tử thần thực tử thì không thể chọc tới người gia tộc Lestrange.

“Ta còn nhớ rõ lần trước nó biến ngươi thành đầu heo, lần tốt nhất nó ném ngươi vào trong nước… Snape a, ta cảm thấy ngươi thật là một nhân vật thần kỳ, rốt cuộc ngươi có cảm thấy thẹn không?”

Snape vẫn cúi đầu, hàm răng nghiến chặt, tóc dài màu đen đầy dầu che khuôn mặt, phải nhẫn nại… Đối phương muốn thế nào đều được, dù sao sẽ không bết bát hơn so với Potter.

Cánh tay hữu lực của Lestrange tóm cổ áo Snape lên giống như tóm một con gà nhỏ kéo mặt Snape lên.

“Để cho ta xem thật kỹ, nhìn cái mặt xấu xí này của ngươi.” Lestrange một tay kéo cổ áo Snape, tay kia cầm đũa phép chọc lên mặt Snape.

“Thật là ngu xuẩn, James Potter cho ngươi cái gì tốt? Nó đáp ứng giúp ngươi dùng chú ngữ mỹ dung sao?”

Người xung quanh cười phá lên.

“Ngươi quá xấu, nhìn cái mũi này, thật là đáng sợ.” Lestrange chán ghét, đối với tướng mạo Snape kêu kỳ lạ.

Snape đang nỗ lực khống chế mình, đừng một thần phong vô ảnh cắt rơi mũi đối phương, đó là người gia tộc Lestrange, là quý tộc hầu hạ Lord Voldemort, phải nhẫn nại…

Lestrange thấy đối phương buồn bực không lên tiếng thì vô cùng nhàm chán, chơi mà không có phản kháng thì mất sự hào hứng buông tay ra, một con chó không cắn người thì không chút thí vị.

“Đừng tưởng rằng James Potter không bắt nạt ngươi thì ngươi có thể vô tư.” Lestrange nhắc Potter thì tức giận, chuyện lần trước cậu còn không tính sổ với Potter đâu! Người gia tộc Lestrange cũng không phải dễ bắt nặt, nhất định phải báo thù.

“Severus Snape! Ta cảnh cáo ngươi, đừng quên ngươi là Slytherin, không phải Griffindor!” Lestrange ngẩng đầu lên, thân thể che ánh nắng, bóng người bao phủ lên thân thể gầy yếu của Snape.

Những người kia châm chọc nhưng cảm thấy còn xa xa không đủ, vì vậy trước khi đi xé hết sách vở của Snape, ném mảnh nhỏ bay đầy trời rồi sau đó cười bước đi. Snape đợi những người kia đi xa rồi lẳng lặng lấy đũa phép thu thập những mảnh nhỏ kia rồi hợp nó lại, toàn bộ quá trình một câu cũng không nói.

“Vì sao không phản kháng!” Một giọng nói bỗng nhiên vang lên, James đi tới, vừa rồi cậu thấy được hết, khó có thể hình dung bây giờ cậu phẫn nộ thế nào. Vừa rồi cậu còn muốn đi ra ngoài treo ngược Lestrange lên ném tới bùn nhão! Giáo sư vì sao không phản kháng!

“Chuyện của ta không cần ngươi quan tâm.” Snape quỳ trên mặt đất thu thập sách vở rơi lả tả. Phản kháng? Được cái gì? Cậu không xuất thân quý tộc, nếu như muốn thực hiện tâm nguyện thì còn cần dựa vào những quý tộc này tiến cử, gia tộc Malfoy đã đáp ứng tiến cử cậu, nếu hiện tại đắc tội Lestrange thì không có chỗ tốt nào. Chỉ có nhẫn nhịn chuyện nhục nhã nhất thời mới có ngày nổi danh.

“Rõ ràng cậu có thể phản kháng…” James nắm chặt tay, cậu biết rõ Snape là thiên tài, cậu biết rõ Snape phát minh những chú ngữ lợi hại, cậu biết rõ… Cậu biết nhiều thật nhiều cũng là biết rõ người này mạnh như thế nào, cậu không thể nhẫn nhịn bộ dáng mặc người chém giết này của giáo sư!

Snape ôm sách vở cúi đầu đi qua James rồi bỗng nhiên ngừng lại, thanh âm trầm thấp vang lên bên tai James.

“Kiêu ngạo dũng cảm Potter, ngươi làm sao có thể hiểu được cái đáng ngưỡng mộ của ẩn nhẫn. Ngươi cho rằng đắc tội Lestrange, ta ở Slytherin còn có ngày lành qua sao?” Từ ngày nhập học đầu tiên, Snape cũng đã biết ở chỗ này mình không có bạn, hai bàn tay trắng! Không phải quý tộc, một Slytherin chỉ có thể kẹp đuôi làm người, huống hồ cậu còn là một con lai, chuyện này nếu như bị Slytherin phát hiện giấc mộng của cậu xong rồi! Không ai có thể giúp cậu, nhân sinh của mình chỉ có thể dựa vào chính mình. Vinh dự, quyền lợi, danh vọng, tiền tài… Hết thảy sẽ có, chỉ cần có thể nhịn, chỉ cần cố gắng!

“Không ai có thể giúp được ta.” Snape khó được bình tĩnh nói với Potter.

“Tôi có thể giúp cậu.” James khó có thể tự kiềm chế nắm lấy cánh tay Snape.

Snape không nói gì chỉ đi qua James, cúi đầu yên lặng bỏ đi, bóng lưng chật vật tiêu điều. James cũng không biết mình làm sao, tiến lên từ phía sau lưng ôm lấy Snape.

“Tôi có thể giúp cậu, tôi cũng có thể…” James nỉ non, Snape rất tịch mịch, Snape khát vọng lực lượng, muốn dẫm nát những người đã từng xem thường mình dưới chân, nói cho bọn họ biết mình không phải một người nhát gan, không phải một người nhu nhược. Cho nên Snape sùng bái Voldemort, sùng bái vinh quang Voldemort có thể ban cho người khác.

“Potter, ngươi lại biến thành thánh nhân sao?” Snape giãy dụa, nhưng cánh tay của đối phương thật sự quá lớn, không giãy dụa được, chỉ có thể cắn răng cảnh cáo.

“Ngươi có ý gì? Ngươi nên biết dù ta chết cũng không muốn ngươi đồng tình!” Đây là một điểm kiên trì cuối cùng của cậu, cừu hận giữa James và cậu, tình yêu với Lily, là tôn nghiêm duy nhất cậu có được.

“Tôi biết rõ…” James hô hấp càng ngày càng khó khăn, giống như có đồ vật gì đó đang từng chút một hút đi dưỡng khí xung quanh. Đúng vậy a, cậu biết rõ, có lẽ đối với điểm ấy cậu tự mình biết được còn tinh tường hơn Snape, cũng là vì biết rõ cho nên mới thống khổ…

Đúng lúc này, một bên truyền đến tiếng hô to.

“Oh Merlin a!” Sirius và mấy Griffindor vừa mới đi qua nhìn thấy, James từ phía sau lưng ôm Snivellus.

“James Potter, mau buông tay! Ta cũng không muốn mất mặt cùng ngươi!” Snape thấy có người đã đến, mặt lập tức trướng thành màu đỏ. Chết tiệt, chuyện gì đã xảy ra! Potter gần đây từ bi bạo phát ư!

James nghe thấy giọng Sirius, tay thả ra một chút. Snape vội vã giãy ra, chán ghét nhìn James rồi vội vàng đi.

“Ja, James, vừa rồi… Là mình nhìn lầm…” Sirius bắt buộc mình thanh tỉnh một chút, tuyệt đối là ảo giác a! Nhất định là mắt bị làm sao rồi, phải đi tìm phu nhân Pomfrey, mắt bị bệnh thật sự nghiêm trọng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.