Ngày đó, dì Lạc tiễn tôi đi ga tàu. Dì chuẩn bị một túi lớn đồ ăn vặt để có thứ cho tôi nhâm nhi trên đường. Quần áo mới và đồ dùng hàng ngày cũng chất cả vali. Thật đúng là thắng lợi trở về.
Tôi tự ám thị mình rằng, đó chỉ là cuộc chia tay bình thường giữa bạn bè mà thôi, cố gắng khắc chế tình cảm để dì không thấy nỗi lòng của mình. Tôi không muốn dì tăng thêm u sầu cùng những gánh nặng vô vị. Cuộc sống của dì đã quá nhiều chuyện phiền lòng rồi.
Trước lúc rời đi, chúng tôi ngồi trong phòng đợi.
Ngày đó mưa rơi lác đác, thời tiết bắt đầu trở lạnh, tôi chợt nhận ra, đã lập thu. Người xưa thường nói: “Nơi nao sầu càng sầu? Rời người thương vào ngày thu.” Tâm tình lúc này thật ứng với câu trên. Trớ trêu thay, tôi còn phải ở nơi này miễn cưỡng vui cười.
“Dì Lạc, con đi, dì cũng đừng nhớ con ha!” Tôi vờ thoải mái cười đùa với dì.
“Ha ha! Dì không có rảnh nhớ con đâu!”
“Thật đó hả?” Lòng tôi có chút tê tái, dù biết dì chỉ nói giỡn mà thôi.
“Con sẽ không nhớ dì đúng không? Phải làm quen với nhiều thật nhiều bạn mới nè, không chừng còn có tình yêu đích thực đầy lãng mạn đang chờ đợi con đấy!”
“Có lẽ vậy!” Tôi cười khổ trong lòng.
“Nhưng mặc kệ tất cả, đại học là quãng thời gian rất tốt đẹp, Thỏ Con phải biết quý trọng nha!”
“Vâng, con biết rồi!”
Dì gật đầu.
“Đúng rồi, dì Lạc. Nhà máy ở thành phố H đã xây xong rồi. Dì sẽ thường xuyên đến chứ?”
“Đúng vậy. Nửa năm sau sẽ bắt đầu, dì sẽ thường xuyên công tác ở thành phố H.”
“Vậy dì lại có thể ở nhà con rồi!” Tôi hưng phấn nói.
“Nhà con sao? Thật ra trong nhà máy có bố trí phòng ốc hết cả rồi. Không cần quấy rầy gia đình con nữa. Nhưng đến lúc đó dì nhất định sẽ gặp ba mẹ con.”
Cảm giác mất mát trào dâng trong lòng, nhưng không tốt biểu hiện ra bên ngoài, tôi đành gật gật đầu.
“Sao vậy? Muốn ngủ sàn nhà nữa sao?” Kĩ thuật diễn quá kém, thái độ buồn bực của tôi không chạy thoát khỏi đôi mắt dì.