Dường Như Dì Đã Nói Yêu Tôi

Chương 8



Xế chiều, chúng tôi đi dạo qua rất nhiều cửa hàng. Ăn tối xong rồi về đến nhà đã hơn tám giờ. Hai người đều mệt lử, tắm xong rồi cũng không muốn xem ti vi như thường lệ. Tôi nằm trên giường ngái ngủ,dì Lạc ở bên cạnh tựa lưng vào thành giường đọc sách. Tôi nheo mắt nhìn dì. Dưới ánh đèn, gương mặt dì rất nhu hòa, như có vầng hào quang thánh khiết tỏa ra xung quanh, lông mày dì khẽ nhíu, có lẽ là thói quen khi đọc sách, càng tăng thêm vẻ thùy mị cho dì. Tôi không thấy rõ đôi mắt dì, chi thấy lông mi khe khẽ động

Bất chợt tôi tiến đến gần dì hơn, tựa đầu vào cạnh khuỷu tay dì. Dì một tay cầm sách, một tay ôm lấy đầu của tôi, mặt của tôi cứ vậy mà nép sát vào ngực trái của dì, chỉ cách một lớp áo ngủ mỏng manh.

Thật mềm mại! Thoải mái còn hơn cả lúc ôm gấu bông a! Tôi nhắm mắt, hưởng thụ chút hạnh phúc hiếm hoi này. Tôi và mẹ rất ít thân mật kiểu như vậy. Sau khi sinh, thân thể mẹ không được tốt lắm nên không có sữa cho tôi bú. Có lẽ vì trời sinh thiếu thốn, bản năng trong tôi bắt đầu gào thét.

Ngọt ngào như thấm thẳng vào tim. Tôi vươn tay ôm eo dì thật chặt, tựa như sợ thời gian trôi qua quá nhanh, hạnh phúc chẳng mấy chốc sẽ biến mất. Tôi chợt nghĩ đến cậu bé trong “Trí tuệ nhân tạo”. Hóa ra cậu bé ấy cũng như tôi khao khát tình yêu. Lúc này mới hiểu được vì sao mình khóc, là vì đồng cảm.

Dường như dì bị tôi cảm hóa, đặt sách xuống, lấy tay khe khẽ vuốt từng lọn tóc tôi. Mùi thơm của dì vờn quanh mũi, cả người tôi hồ như lơ lửng trên mây. Tôi mở mắt nhìn dì, như muốn vững tin hơn hết thảy đều là thật mà không phải là cảnh tượng trong mộng. Dì cũng nhìn tôi, ánh mắt dịu dàng vô ngần. Dì cúi đầu, hôn thật sâu trên trán tôi.

Vẻ hiền hậu dịu dàng đến vô ngần ấy như làm tan chảy cả lòng tôi. Nụ hôn thật dài, tôi không biết là bao lâu, chỉ biết rằng máu trong người chảy rất nhanh, tim đập thình thịch, đôi môi tựa hồ trở nên nóng rất nóng, như muốn bỏng cháy. Vì vậy tôi vùi mặt thật sâu vào nơi mềm mại ấy của dì, ngửi hơi thở, hương thơm ngọt ngào của người, khẽ cắn áo ngủ người, như một con cún điên cuồng thể hiện tình yêu với chủ nhân của nó.

Thân thiết như vậy thật lâu, dì bỗng gọi tên tôi, “Thỏ Con!” Giọng nói có chút trầm thấp.

Tôi như chợt tỉnh khỏi cơn mê, ngẩng đầu lên, chỉ thấy mặt dì hơi đỏ, ánh mắt như bao phủ lớp sương mù. Tôi bỗng ý thức được hành động vừa rồi có phần quá đáng, mà lúc này nói lời xin lỗi căn bản không phải là điều tôi muốn bày tỏ. Nhưng mà, rốt cuộc tôi muốn bày tỏ điều gì chứ? Tôi cảm thấy đầu óc mình quay cuồng.

Dì từ từ tránh ra, sửa sang lại áo ngủ, nhẹ nhàng nói: “Khuya rồi, mau ngủ đi!”

Ai về vị trí nấy, mọi thứ lạnh dần lạnh dần, dường như vừa rồi chỉ là một giấc mộng mê loạn mà thôi.

Đêm đó, tôi mơ rất nhiều, không có phút nào ngủ sau, nhưng dường như luôn có một đôi tay dịu dàng khẽ vuốt gương mặt tôi, để tôi yên tâm ngủ

Ngày hôm sau lúc tôi tỉnh dậy, phát hiện trên giường chỉ còn mình tôi, cuốn sách của tôi đặt trên bàn đè lên một tờ giấy.

“Thỏ Con:

Mọi chuyện đã giải quyết xong xuôi, dì về lại thành phố W.

Phải biết chăm sóc bản thân mình. Hẹn gặp lại.

Dì Lạc.”

Vẫn là nét chữ xinh đẹp phóng khoáng ấy, chỉ là tôi mơ hồ cảm thấy bất an. Tôi vội mang cặp vào, vọt lên xe đạp, đạp nhanh nhất có thế tiến thẳng về ga tàu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.