Đương Niên Ly Tao

Chương 62



LẠC TIỂU AN

________________________________________

Chinh Hòa năm thứ ba, tân niên sơ chí. (Đầu tết Âm lịch)

Đường phố đốt pháo sáng rực rỡ vui tai, đám trẻ con tíu tít chơi đùa, một viên mứt quả (*) bất cẩn rơi xuống tuyết, tạo thành một cái hố con con màu đỏ.

Đứa nhỏ luyến tiếc muốn nhặt lên, bị người lớn cản lại, “Rớt rồi thì thôi, bẩn lắm!” Vì thế đứa nhỏ chỉ có thể mút ngón tay, tiếc rẻ bỏ đi.

Ven đường có một cái bóng nhỏ nhắn nhanh chóng vụt qua, bàn tay bẩn thỉu bốc lấy viên mứt quả dính tuyết nhét vào miệng, gian nan nhấm nuốt, tựa như đang thưởng thức mỹ vị nhân gian.

“Phụt phụt phụt…” Tiểu khất cái (ăn xin) phun hạt ra khỏi miệng, thòm thèm tặc tặc lưỡi.

Một đôi giày gấm hiện ra trước mặt nó, nó ngẩng đầu nhìn lên, bị ánh sáng làm chói mắt, vội vàng lấy tay che. Tới khi cảm giác được người nọ đã ngồi xuống, nó mới chậm rãi bỏ tay ra.

Trước mắt nó giờ là một bàn tay trắng nõn thon dài, chủ nhân của bàn tay nói, “Đi thôi, ta mang ngươi đi ăn mứt quả.”

Tiểu khất cái nghiêng nghiêng đầu nhỏ, nước mũi sì sụt từ mũi kéo xuống cằm.

Nó không biết người này, nhưng mà giọng nói của người này thật là êm tai, ánh mắt cũng thật là dịu dàng, hơn nữa hắn còn nói sẽ cho nó ăn mứt quả… Dù sao cũng không giống kẻ xấu.

Tiểu khất cái lại quay đầu nhìn nhìn, xác định người nọ đúng là đang nói chuyện với mình, vì thế nó dè dặt mở miệng, “Ngọt, ngọt… Đường đường… Ăn ngon…” Nói xong bèn vươn bàn tay bẩn thỉu dính nước đường lên, muốn nắm lấy bàn tay trắng nõn nọ, sau lại do dự một chút, sửa thành túm ống tay áo người kia.

Người kia không hề tỏ vẻ ghét bỏ nó, cười cười dắt tay nó lại chỗ ông bác bán mứt quả, mua cho nó hai xâu, sau đó mang nó về nhà.

________________________________________

Gia đinh trong Lạc phủ thấy lão gia mang về một tiểu khất cái, ngỡ ngàng hỏi, “Lão gia, đây là…”

Lạc Bình nói, “Từ nay nó là con nuôi của ta, tên là… Lạc Tiểu An.”

Gia đinh khom người đáp, “Dạ, tiểu nhân đã rõ, lão gia, An thiếu gia, mau vào phòng thôi, gió lớn.”

Lạc Bình dắt tay tiểu khất cái đang chuyên tâm liếm mứt quả, “Tiểu An, vào đi, về nhà rồi.”

________________________________________

Chu Đường xem xong chiết tử mấy quan viên trình tấu, hơi có phần bực bội.

Cái gì mà sắc hậu lập phi với tuyển tú nữ, đang ngày vui mà những kẻ đó chỉ biết nói mấy lời này.

Lải nhải suốt ba năm, lần nào cũng bị y lấy lý do triều chính chưa ổn thoả, chưa thể lo việc tư vân vân để từ chối. Mấy lão thần thì thôi không tính, vài quan viên mới tuyển cũng làm trò khuyên nhủ trong tối ngoài sáng, y sắp phiền chết rồi.

Lấy vợ? Lấy nhiều vợ thì hay ho quái gì?

Cứ nhìn Phụ hoàng là biết, vợ cả đống, con cái cũng cả đống, trăm phương ngàn kế hơn nửa đời người, kết quả thì ngai vàng cũng chẳng thể tới tay cháu trai mình thương yêu nhất.

Y biết mấy quan viên này chỉ muốn đưa nữ quyến vào cung, tiện thể tạo luôn chỗ đứng vững chắc cho mình trong triều, nhưng đối với y thì nữ nhân kiểu gì cũng không vừa mắt, rành rành là chẳng có ai sánh được với tiểu phu tử của y.

Nghĩ đến đây, y gọi thủ lĩnh ám vệ tới, nhấp một ngụm trà hỏi, “Hôm nay tâm trạng hắn thế nào? Đã làm những gì rồi?”

Các ám vệ cũng đã tập mãi thành quen, hiển nhiên biết Hoàng đế Bệ hạ đang nói về ai. Bệ hạ chính sự bận rộn, vị đại nhân kia cũng công vụ quấn thân, từ khi hai người ít có thời gian gặp mặt kín, Bệ hạ đã thường xuyên phái bọn họ đi điều tra vị đại nhân kia ăn, mặc, ở, đi đâu, làm những gì.

Ám vệ cung kính đáp, “Lạc đại nhân tâm trạng không tồi, hôm nay ra ngoài cho khuây khoả, nhặt về phủ một đứa nhỏ.”

“Ờ, nhặt một đứa nhỏ.” Chu Đường giật bắn mình, “Nhặt một đứa nhỏ? Làm sao lại có đứa nhỏ?!”

“Bệ, Bệ hạ…” Ám vệ hoảng sợ, cuống quít trả lời, “Trên đường gặp một tiểu khất cái, Lạc đại nhân hình như thấy nó đáng thương nên mới mang về.”

“Hắn có nói gì không?”

“Hồi bẩm Bệ hạ, Lạc đại nhân nói là, muốn nhận đứa bé kia làm con nuôi.”

Chu Đường nổi giận, “Giỏi, giỏi, tết nhất không thèm để ý đến trẫm, bảo là bận biên soạn thông giám không ngẩng nổi mặt lên. Uổng công trẫm ở trong này cả ngày lo lắng cho hắn, hắn thì thảnh thơi đi nhặt con trai về nuôi! Ai cho hắn nuôi con?! !”

Nói xong, y ném chiết tử, hùng hổ rời khỏi Chân Ương Điện, quay về tẩm cung hờn dỗi một hồi, vài lần phái người đi truyền Lạc Bình đến, lại nửa đường gọi người quay về, làm thái giám truyền lệnh không hiểu gì cả.

Cuối cùng y cũng chẳng buồn sĩ diện nữa, thay y phục đi đến Lạc phủ.

Ám vệ trộm lau mồ hôi, nghĩ mãi không thông, sao Hoàng Thượng phát hoả lớn như thế? Lạc đại nhân người ta thiện tâm nhặt một đứa nhỏ thì có làm sao? Hoàng Thượng so với lần trước nghe nói Lạc đại nhân ra vào hẻm Yên Hoa Liễu còn tức giận hơn, rốt cuộc là sao vậy nhỉ?

________________________________________

Lạc Bình dặn gia phó tắm rửa cho tiểu khất cái, chẳng ngờ toàn bộ hậu viện bị quậy tới gà chó không yên, hắn đành phải bất đắc dĩ tự mình đến dỗ nó.

Nhìn từ xa đã thấy tiểu khất cái trần truồng gầy trơ xương đang muốn nhảy ra khỏi thùng gỗ, hai gia phó hai bên phải không ngừng túm nó lại.

Lạc Bình đi tới, ra hiệu cho gia phó lui xuống, nhìn thấy ánh mắt kinh hãi của đứa nhỏ, hắn nhẹ nhàng vỗ lưng nó, “Ngoan, tắm xong cho ngươi ăn ngon.”

Tiểu khất cái vừa thấy là hắn, lập tức không ầm ĩ nữa, chỉ thỏ thẻ nói, “Thiệt nhiều nước… Ngã xuống… Sẽ chết đuối, sợ…”

Lạc Bình nhìn thùng gỗ, thứ này dùng cho trẻ con quả thật là hơi sâu, chân đứa nhỏ này thậm chí còn không chạm đáy, khó trách lại sợ hãi như vậy.

Nghĩ nghĩ, Lạc Bình vén tay áo đỡ lấy nó, dịu dàng nói, “Đừng sợ, không ngã đâu, ngươi xem, ta đỡ được ngươi rồi.”

Cảm giác được đôi cánh tay ấm áp che chở cho mình, đứa nhỏ rướn cả người lên, ôm chặt lấy cổ Lạc Bình, chết sống không chịu buông. Lạc Bình mỉm cười xoa xoa tóc nó, “Được rồi được rồi, giờ tắm được rồi.”

Gia phó nhanh nhẹn lấy bồ kết tắm cho nó, đứa nhỏ ôm ghì lấy hắn, Lạc Bình vừa dỗ dành vừa vỗ về nó buông tay, nó cũng khá ngoan ngoãn, chỉ chốc lát sau đã tắm sạch sẽ, Lạc Bình cũng ướt gần hết.

Thay quần áo mới cho nó, lau khô tóc, đứa bé kia nhìn cũng xinh xắn, chỉ hơi gầy một chút.

________________________________________

Ngồi bên bàn cơm, nó giơ tay muốn bốc thức ăn, bị Lạc Bình ngăn lại.

Lạc Bình muốn nó ngồi nghiêm chỉnh, nghe hắn nói xong mới được ăn cơm, “Nghe kỹ, từ nay tên của con là Lạc Tiểu An, con là con ta, gọi ta là phụ thân, hiểu chưa?”

Đứa nhỏ chảy dãi nhìn chằm chằm sườn xào chua ngọt, gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Nó chỉ chỉ vào mình, “Lạc, Tiểu, An…” Sau đó trông mong nhìn Lạc Bình, “Phụ thân, Tiểu An muốn ăn thịt…”

Lạc Bình giữ vẻ mặt nghiêm túc, “Không được bốc tay, làm theo phụ thân, phải dùng đũa gắp, không gắp được thì không được ăn.”

Lạc Tiểu An thành thành thật thật cầm đũa, bàn tay nhỏ bé rối rắm nửa ngày, gắp được một miếng thì lại rớt, cứ gắp là rớt. Lạc Bình kiên nhẫn làm mẫu, từ từ uốn nắn tư thế của nó, mãi cho tới khi nó tự gắp được một miếng sườn đưa tới miệng.

“Ô ô ô…” Lạc Tiểu An nhồm nhoàm ăn như sợ người khác giành phần mất.

Lạc Bình thở dài, gắp thêm hai miếng thịt vào bát cho nó, “Tiểu An không cần vội, cứ ăn từ từ, đều là của con hết.”

Lạc Tiểu An đang vùi đầu ăn đến hai má căng phồng, nghe vậy thì ngẩng lên, gian khổ dùng đũa gắp một miếng sườn bỏ vào bát Lạc Bình, “Của Tiểu An, của phụ thân nữa.”

Lạc Bình cười khen ngợi, “Ngoan lắm.”

Cơm chiều hôm đó ăn sớm, sau khi ăn xong, bên ngoài bắt đầu đổ tuyết. Tiểu An quơ chân ngồi bên cạnh Lạc Bình nhìn hắn viết chữ, không dám quấy rầy. Chợt có một trận gió lạnh thổi vào, nó kéo chiếc áo nhỏ, rùng mình một cái.

Lạc Bình hỏi, “Lạnh à?”

Tiểu An lắc đầu.

Lạc Bình buông bút, xoa xoa tay nó, thấy bàn tay nhỏ lạnh lẽo, lập tức dặn gia phó mang thêm một lò sưởi vào thư phòng. Chính hắn không sợ rét, nhưng trẻ con thì không chịu được.

Lò sưởi được mang vào, căn phòng dần trở nên ấm áp, Tiểu An buồn ngủ, đầu nhỏ gật gù trước mặt bàn. Lạc Bình nghe một tiếng ‘Thịch’ nhỏ, quay sang nhìn thấy Tiểu An nước mắt lưng tròng ôm đầu, buồn cười.

“Lên giường ngủ đi.” Hắn nói.

Tiểu An lắc đầu, nhích nhích cái mông nhỏ muốn lại gần hắn. Lạc Bình thấy nó bướng bỉnh, cũng không ép nó đi ngủ, tiếp tục viết sơ thảo của Đan Thanh danh gia Tiêu Chính Nguyên.

Tiểu An bỗng nhiên nói, “Phụ thân, chữ đẹp.”

“Tiểu An cũng muốn viết sao?”

“Ưm, muốn.”

Lạc Bình cười cười, ôm nó ngồi trong lòng, nắm lấy bàn tay nhỏ dạy nó viết chữ.

Mới đầu Tiểu An còn hưng phấn nhìn chằm chằm từng nét mực hiện ra trên giấy, nhưng được vài chữ đã mất hứng thú, về sau ngủ gật luôn trong lòng Lạc Bình.

________________________________________

Chu Đường bước vào nhìn thấy ngay cảnh này —– Lạc Bình cưng chiều đắm đuối ôm một đứa nhỏ, nắm tay dạy nó tập viết, đứa nhỏ thân thiết tựa đầu trong ngực hắn, mơ mơ màng màng, vẻ mặt hạnh phúc mỹ mãn.

Chu Đường nhìn không nổi, “Lạc Bình! Ngươi với con của ngươi vui quá nhỉ!”

Lạc Bình tựa hồ đoán trước y sẽ đến, hắn hạ bút, nhẹ nhàng lay tỉnh Tiểu An, đứng dậy nghênh đón y, “Vi thần bái kiến Bệ hạ, mời Bệ hạ ngồi.”

Tiểu An nhìn hung thần ác sát phía trước, túm lấy ống tay áo Lạc Bình, vẻ mặt mờ mịt.

Chu Đường vén cẩm bào ngồi xuống, lé mắt nhìn lò sưởi trong phòng, nói, “Không phải ngươi không sợ lạnh sao? Thế nào, sợ con trai rét quá à? Chẳng biết là nít ranh ở đâu mà ngươi cũng dám nuôi?”

Lửa giận trong lòng Chu Đường càng lúc càng lớn. Y không thể chịu được Lạc Bình tốt với kẻ khác, nhất là tốt với trẻ con! Lạc Bình là tiểu phu tử của riêng mình y, lũ kia dựa vào cái gì mà đòi bò đến tranh giành?!

Còn nữa, tiểu phu tử vừa nãy là sao? Ôm lấy nó, nắm tay dạy viết? Đến y còn chưa được hưởng đãi ngộ này đâu!

Đáng hận nhất chính là thằng ranh con đáng chết này! Cư nhiên dám ngủ trong lòng tiểu phu tử, còn dám nắm lấy ống tay áo tiểu phu tử, làm cái gì?! Giả vờ đáng thương à? Chiêu này y đây diễn mòn rồi!

Giận đến mất khôn, tật xấu nói năng không suy nghĩ của Chu Đường lại tái phát, “Nếu Lạc khanh cô quạnh buồn chán thì có thể vào cung tìm trẫm, sao lại nhặt ăn xin bên ngoài về làm gì? Ngươi nhàn rỗi thế cơ à? Hay là ngươi muốn nuôi lớn một học trò khác, chờ tới ngày giúp nó soán vị ta?”

“Vi thần không dám. Bệ hạ, đứa nhỏ này không phải tùy tiện nhặt, nhân đây nói luôn, nó cùng với Bệ hạ cũng có chút liên quan.”

“Hử?” Bụng tức của Chu Đường nghẹn lại, “Sao lại thế? Nó là đứa nào?”

“Nó là con riêng của Trịnh Chiêm sĩ năm ngoái bị Bệ hạ xử trảm trước cổng thành. Gia quyến của Trịnh Chiêm sĩ, người nên sung quân đã bị sung quân, người nên lưu đày đã bị lưu đày, vốn không còn ai ở kinh thành nữa, chỉ có duy nhất đứa trẻ này lưu lạc nơi phố chợ.” Lạc Bình tinh tế nói, “Mấy ngày trước thần đã tới Câu lan* phố điều tra, đứa nhỏ này đúng là con riêng của Trịnh Chiêm sĩ và một kỹ nữ, kỹ nữ kia hay tin Trịnh Chiêm sĩ bị xử tội, sợ liên luỵ nên đã sớm rời khỏi kinh thành, chỉ để lại một mình nó.” (*Câu lan là nơi hát múa và diễn kịch.)

Chu Đường hồi tưởng lại đôi chút, hừ lạnh một tiếng, “Hoá ra ngươi đến hẻm Yên Hoa Liễu là vì việc này. Nếu như thế thì đứa nhỏ này càng không thể lưu lại kinh thành. Tìm mẹ nó rồi cho cả hai đi lưu đày luôn.”

“Bệ hạ, Trịnh Chiêm sĩ chịu tội, vi thần cũng đã lửa cháy đổ thêm dầu, kỳ thật vẫn luôn hổ thẹn trong lòng. Hiện giờ mẫu thân đứa nhỏ này không biết ở nơi nào, muốn tìm cũng vô cùng khó khăn. Thần nghĩ, hay là cứ khoan dung độ lượng một chút, đứa nhỏ này vốn không có tội tình gì, nó cũng chưa bao giờ nhìn thấy mặt phụ thân, huống chi…”

Lạc Bình cúi đầu nhìn Lạc Tiểu An, thở dài, “Huống chi, nó còn là một si nhi (thiểu năng), cái gì cũng không hiểu, càng không thể gây bất lợi cho Bệ hạ. Vậy nên thần cả gan, xin Bệ hạ buông tha cho nó.”

Chu Đường kinh ngạc, “Nó… Nó bị ngốc?” Nhìn cũng lanh lợi lắm mà.

Lạc Bình nói, “Nó đúng là một si nhi, giờ đã bảy tuổi rồi, nhưng ngay cả nói năng cũng bất tiện. Khi Bệ hạ bảy tuổi đã có thể xuất khẩu thành thơ.”

Được tiểu phu tử ngầm khen ngợi một câu, tự tôn của Chu Đường thoáng cái đã bay cao —- Y không thèm so đo với một đứa ngốc. Nhưng mà, “Nói đến nói đi, ngươi vẫn muốn giữ nó lại chứ gì? Mặc kệ ra sao thì nó cũng là con của tội thần, về lý không được, ta không đồng ý. Kể cả không tìm được mẹ nó thì cũng phải tống nó cho kẻ khác nuôi!”

“Bệ hạ, vi thần đã nhận nó làm con nuôi, từ nay về sau nó sẽ không còn quan hệ với Trịnh gia nữa, hiện giờ tên nó là Lạc Tiểu An, một tiểu khất cái thần nhặt ven đường. Vi thần cả đời chỉ… Tận trung với Bệ hạ, có lẽ sẽ không bao giờ cưới vợ sinh con, xin Bệ hạ đừng gây khó dễ con trai của vi thần, coi như ban cho vi thần một ân điển, để vi thần có một người bên cạnh giải sầu.”

Lạc Bình nói rất tha thiết, còn quỳ xuống trần tình, Chu Đường vốn định đáp lời hắn “Có cái gì sầu, ta giải cho ngươi là được”, nhưng y vừa nghĩ cũng đã tự thấy buồn phiền. Y là Quân vương, không thể suốt ngày ở bên cạnh Lạc Bình, Lạc Bình cũng sẽ không chấp nhận một Hoàng đế báo hiếu cho hắn.

Hiện giờ đã khác ngày xưa, bọn họ không còn là một thầy một trò ngồi bên nhau ngắm hồ sen nữa. Y tặng được Lạc Bình vinh hoa phú quý, nhưng lại không thể dành cho hắn một ngày thời gian, ngồi bên cạnh hắn, nghe hắn nói chuyện.

Đáy lòng Chu Đường chua xót, vội vàng dìu hắn đứng dậy, hồi lâu sau mới nói, “Tiểu phu tử bức ta, thôi thôi, tùy ngươi đó. Chỉ có hai điều ngươi phải nhớ kỹ, một, thân thế đứa nhỏ này không thể lộ ra ngoài, hai, ngươi và nó là phụ tử, không cho phép làm ra bất cứ chuyện gì… Ừm… Loạn luân.”

Lạc Bình hết nói, “Bệ hạ đang nghĩ đi đâu thế…”

Lời còn chưa dứt, Chu Đường đã bực bội ôm ghì lấy hắn, cắn lên cổ lên tai hắn ngay trước mặt Lạc Tiểu An, “Ngươi làm cha nó thì kệ, nhưng ngươi chỉ là tiểu phu tử của riêng mình ta.”

Bên cổ nhè nhẹ đau đớn, Lạc Bình không khỏi ngâm nga một tiếng, nhất thời có chút xấu hổ. Hắn đang muốn đẩy y ra, nhưng còn chưa kịp nâng tay, Chu Đường đã “Ngao!” thật to rồi buông tha hắn.

Lạc Bình hoảng sợ, vội hỏi làm sao vậy.

Chỉ thấy Chu Đường vén áo nhìn trừng trừng một vòng dấu răng trên cánh tay, căm giận túm lấy bả vai Lạc Tiểu An, “Ranh con muốn chết à?! Mi có biết ta là ai không? Dám cắn ta à? Mi dám cắn ta cơ đấy!”

Lạc Tiểu An giãy giụa muốn thoát khỏi y, “Phụ thân đau! Buông phụ thân ra! Người xấu! Buông phụ thân ra!”

Trong thư phòng ầm ĩ một trận, Lạc Bình đỡ trán, không biết nên làm sao.

Bất quá nghĩ lại, hắn cũng cảm thấy thú vị — Đã từ lâu Chu Đường không có người cùng nghịch cùng cãi. Đứa nhỏ này tuy ngốc, nhưng lại rất ngoan ngoãn, không có tâm cơ, không tham công danh lợi lộc, tựa như trẻ sơ sinh.

Làm loạn xong, Chu Đường trói cứng Lạc Tiểu An, ném nó cho gia phó bắt đi ngủ, xong xuôi mới hỏi Lạc Bình, “Ngươi vẫn nói gần đây bận bịu biên soạn thông giám, nghỉ đông cũng không được mấy ngày, giờ sao rồi?”

Lạc Bình trả lời, “Về tổng thể thì hoàn thiện, công tác phân loại và sao chép cũng đã xong, sau này nếu có bổ sung, cứ trực tiếp thêm vào là được. Ngày mai Bệ hạ có thể nghiệm thu.”

Chu Đường rất vừa lòng, “Tốt lắm, chờ ta duyệt xong, nếu hợp cách, nhất định sẽ ban thưởng lớn cho ngươi.”

Lạc Bình nói, “Bệ hạ, nguyện vọng của thần hẳn Người đã biết, thần muốn làm Thừa tướng.”

Chu Đường vuốt ve khoé môi hắn, “Thừa tướng vị bỏ trống ba năm, có lẽ giờ đã đến thời điểm bổ khuyết. Tiểu phu tử hối lộ ta một chút, ta sẽ lấy chức quan này bán cho ngươi, chịu không?”

________________________________________

(*) Băng đường hồ lô: Mứt quả sơn tra bọc đường rồi ghim lại thành xâu, cái này chắc ai cũng biết rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.