Bởi Sở Minh Phi chắc chắn một điều là Tịch Mân Sầm rất coi trọng Nam Trụ, nên mới dám nói như vậy. Tịch Mân Sầm từng bước từng bước tiến tới gần hắn, nỗi tức giận hiện rõ trong mắt như bão tố cuồn cuộn.
“Tại sao bổn vương phải tin ngươi, đây đâu phải là lần đầu tiên Nam Trụ hoàng đổi ý. Huống hồ Ngọc tỷ không ở trong tay ngươi, ngươi làm cách nào để ký kết điều ước đây ? “ Tịch Mân Sầm phất mạnh tà áo bào, dường như không hề có ý định sẽ đáp ứng đề nghị này.
Trong lòng Sử Minh Phi quýnh lên, bởi nếu không thể thuyết phục được Cửu vương gia, đám sứ giả bên ngoài kia sẽ mượn cơ hội này mà tấn công Nam Trụ quốc, sau đó sẽ chia nhau quốc thổ của Nam Trụ quốc.
Hắn ủ rũ tìm một cái ghế ngồi xuông, “Như thế nào thì Cửu vương gia mới bằng lòng tin ta ? “
Tịch Mân Sầm thờ ơ ngẩng đầu dùng ánh mắt bang hàn trực tiếp ép bức Sử Minh Phi, “Rất đơn giản, để tỏ thành ý, Nam Trụ quốc cắt mười tòa thành trì dâng cho Phong Yến quốc. “
Cho dù Tịch Mân Sầm thật sự rất muốn Nam Trụ quốc quy phục làm chư hầu của Phong Yến quốc, nhưng kêu hắn rat ay dọn dẹp cục diện rối rắm lúc này thay Nam Trụ quốc một cách không công thì đúng là mơ mộng hão huyền.
Nếu hắn mà không nhân cơ hội này mà lóc đi một chút thịt của Nam Trụ quốc thì đúng là quá coi thường hắn rồi. Sử Minh Phi cắn răng…mười tòa, Cửu vương gia ấy thế mà có can đàm mở miệng đòi hỏi quá đáng như vậy. Nhưng hiện tại không giống lúc xưa, ngay cả tư cách trả giá hắn cũng không còn.
Bọn họ thấy cái hộp nhỏ này liền nghĩ ngay nó là đồ đựng Ngọc tỷ nhưng lại quên mất một chuyện, nếu tiên hoàng đã cố ý giấu Ngọc Tỷ thì làm sao lại để ở một chỗ dễ dàng cho người ta phát hiện như vậy.