Dưỡng Nữ Thành Phi

Quyển 2 - Chương 14



Edit: Khánh Linh

Vì hôm qua mở tiệc chiêu đãi tân khách nên sáng nay nô tỳ cao thấp trong Vương Phủ đều dậy sớm để lau dọn, sợ có chỗ nào không dọn dẹp sạch sẽ thì lại bị tội, ngay cả sàn nhà đã được dọn một lần tối qua hôm nay lại được quét tước thêm một lần nữa. Ai nấy đều biết Vương gia ghét bẩn nghiêm trọng, phàm nhìn thấy trên bàn có chút xíu bụi bặm nào thì chỉ cần ánh mắt lạnh như băng kia cũng đủ làm người ta khiếp đảm.

“Nhanh tay lẹ chân lên.”

Từ rất xa, Mạn Duẫn đã nghe tiếng Chu Phi đang thét to với đám hạ nhân, Chu Dương đi bên cạnh lại ngáp một cái, xoa xoa mắt buồn ngủ.

Bước thẳng tới, Mạn Duẫn hỏi: “Phụ Vương đâu?”

“Cửu vương gia đang trong đại sảnh chờ tiểu Quận chúa đến cùng ăn điểm tâm.” Chu Phi hạ mắt hành lễ với Mạn Duẫn, đuôi mắt nhìn thấy vẻ mặt ngờ nghệch ngái ngủ của Chu Dương thì lắc đầu bất đắc dĩ. Lớn già đầu rồi mà còn lười nhác đến vậy...

May mà Chu gia không chỉ có một hậu nhân là Chu Dương, chứ nếu không tổ tiên nằm trong phần mộ chắc đã bị chọc tức đến sống lại.

Mạn Duẫn gật đầu, đi lướt qua hắn.

Chu Dương nhìn thấy ánh mắt kia của đại ca nhà mình thì rụt cổ lại, nhủ bụng, ta hôm nay chưa hề trêu chọc ngươi à nha, rồi lắc mình đuổi theo tiểu Quận chúa, rời xa vị đại ca luôn đè đầu cưỡi cổ hắn kia.

Hai tỳ nữ đứng ở bên cạnh, cúi đầu chờ chủ tử phân phó bất cứ lúc nào.

Mạn Duẫn vừa tiến vào đại sảnh, Tịch Mân Sầm ngồi chủ tọa ngẩng đầu lên, sau khi quét mắt quan sát một lúc, ngoắc tay: “Duẫn nhi lại đây.”

đi đến trước mặt Tịch Mân Sầm, Mạn Duẫn phát hiện Duẫn Linh Chỉ còn chưa có đến.

“Ngủ ngon giấc không?” Tịch Mân Sầm kéo tay nữ hài qua, để nàng ngồi vào vị trí bên cạnh mình.

Vị trí này Mạn Duẫn đã ngồi từ vài năm trước nên vô cùng quen thuộc nên không nói tiếng nào ngồi vào. Các tỳ nữ đứng bên thấy vậy đều giật mình đánh thót. Trước kia tiểu Quận chúa ngồi vị trí này bọn họ đương nhiên không dám nói gì, nhưng hôm qua Duẫn Linh Chỉ đã vào cửa làm Vương phi, vị trí này hẳn là chủ mẫu mới có thể ngồi.

“Lời này hẳn phải để Duẫn nhi hỏi Phụ Vương mới phải chứ.” Tinh tế quan sát mắt Tịch Mân Sầm thì phát hiện sắc mặt Phụ Vương không hề có một tia mỏi mệt nào.

“Năm xưa lúc hành quân đánh giặc, rất nhiều thời điểm mấy ngày liền đều không chợp mắt. Bây giờ một đêm không ngủ đối với bổn Vương chẳng là gì cả.” Tịch Mân Sầm cẩn thận giải thích, múc một muỗng tổ yến đưa vào miệng Mạn Duẫn.

Mạn Duẫn há mồm uống ngay.

Nuốt được mấy muỗng, ngoài cửa truyền đến một loạt tiếng bước chân, vài tỳ nữ vây quanh Duẫn Linh Chỉ tiến vào, trong đó có một tỳ nữ gương mặt nộn trắng, hẳn là nha hoàn của hồi môn mới tiến vào phủ. Mạn Duẫn ngẩng đầu nhìn Duẫn Linh Chỉ.

Duẫn Linh Chỉ run lên, nhìn chằm chằm vào vị trí mà Mạn Duẫn đang ngồi, các ngón tay giấu trong tay áo bào dần dần siết chặt lại với nhau.

Dường như không thấy ánh mắt ghê gớm kia, Tịch Mân Sầm lại múc một muỗng cháo tổ yến đưa lên miệng thổi thổi rồi mới đưa đến miệng Mạn Duẫn.

Từ lần trước gặp hạn trong tay Mạn Duẫn một lần, Duẫn Linh Chỉ đã thông minh ra, biết hiện tại không nên phát sinh xung đột với nàng ngay trước mặt Cửu vương gia, nên đành quyết tâm nhẫn nhịn nuốt ngụm oán khí kia vào bụng, ngồi vào vị trí bên dưới gần nhất rồi cười nói: “Để Vương gia và tiểu Quận chúa phải đợi lâu, chỉ vì hôm qua quá mức mỏi mệt nên Chỉ nhi mới rời giường trễ một chút.”

Nhìn thì giống như Duẫn Linh Chỉ nói câu này là thừa nhận sai lầm, nhưng kỳ thật lại đang diễu võ dương oai với Mạn Duẫn. Cho dù Mạn Duẫn là tâm can nữ nhi của Cửu vương gia thì sao chứ? Cửu vương gia còn trẻ như vậy, về sau còn nhiều cơ hội có nữ nhi mà, đâu chỉ là mỗi mình Mạn Duẫn. Tục ngữ nói, có hiếm mới quý. Cửu vương gia nay chỉ có mình Mạn Duẫn là nữ nhi nên mới sủng con bé như vậy, nhưng chỉ cần chờ nàng hoài thượng đứa nhỏ của Cửu vương gia, cũng chính là lúc nàng có thể xoay người trả đòn.

“Doãn tỷ tỷ, ngồi xuống ăn cơm đi.” Duẫn Linh Chỉ biết giả vờ, Mạn Duẫn càng biết diễn trò hơn.

một tiếng ‘Doãn tỷ tỷ’ thành công làm khuôn mặt tươi cười của nàng ta cương cứng lại.

Nhưng cho dù trong cơn giận dữ, Duẫn Linh Chỉ vẫn nhịn xuống không phát tác tính tình, nói: “Tiểu Quận chúa, xưng hô thế này về sau không thể lại dùng được nữa. Ta đã gả cho Cửu vương gia, xem như là nửa trưởng bối của ngươi, xưng hô như vậy nhỡ bị người khác nghe được sẽ bị cười chê đó.”

Tính về bối phận, Duẫn Linh Chỉ là mẹ kế của Mạn Duẫn, cách gọi ‘tỷ tỷ’ thế này đúng là không thể kêu được nữa. Nhưng Mạn Duẫn có khi nào nói là... sẽ thừa nhận nữ nhân này là nữ nhân của Phụ Vương đâu?

Đôi mắt long lanh ánh nước chớp chớp, “Nhưng mà bản Quận chúa đã gọi quen như vậy rồi, không nghĩ sửa miệng đâu.” Giật giật ống tay áo của Tịch Mân Sầm như đang làm nũng.

“Duẫn nhi muốn gọi là gì thì cứ gọi như thế đi. Dù sao chỉ là một cách xưng hô mà thôi, không thay đổi được sự thật.” Tịch Mân Sầm vỗ vỗ đầu Mạn Duẫn.

Lời này vừa nói ra đã bao hàm rất nhiều hàm nghĩa. Đối với Mạn Duẫn, câu này có nghĩa Duẫn Linh Chỉ trừ bỏ có cái danh là Cửu vương phi ra thì cái gì cũng không phải, đây chẳng phải chỉ là một cách xưng hô thôi đó sao?

Sắc mặt Duẫn Linh Chỉ trở nên khó coi, nhưng dù gì cũng đang ngồi ngay trước mặt Tịch Mân Sầm, nàng không muốn mất mặt nên đành phải nhường nhịn. Đúng vậy, chỉ là một cái xưng hô mà thôi, cho dù tiểu Quận chúa không thay đổi cách xưng hô, nàng vẫn là nữ chủ nhân của Sầm Vương phủ như trước, quả thật không tất yếu phải so đo làm gì với một đứa nhỏ choai choai.

“Tiểu Quận chúa cứ tùy ý kêu đi.” Nếu Vương gia cũng đã mở miệng khuyên giải, Duẫn Linh Chỉ cũng hiểu được nên xuống theo bậc thang được đưa ra.

Nha hoàn hồi môn tên Quyên Nhi đã hầu hạ Duẫn Linh Chỉ hơn mười năm thấy chủ tử cứ thỉnh thoảng nhìn thẳng vào vị trí tiểu Quận chúa đang ngồi thì trong lòng biết rằng chủ tử nhất định đang rất ghen tị đố kỵ, hận không thể ngay lập tức lôi vị tiểu Quận chúa kia ra khỏi chỗ.

Duẫn Linh Chỉ lớn tuổi hơn nhiều so với Ngũ công chúa, nên xét về tâm cơ đúng là Ngũ công chúa không thể nào bằng được. Mạn Duẫn nhíu nhíu mày, nghĩ bụng rằng sau này sẽ sớm chiều ở chung với nữ nhân này nhất định phải phòng bị. Tựa như bên người có thêm một con sói lòng dạ ác độc, ngươi phải thời thời khắc khắc mà đề phòng vậy. Nhưng nay, vì muốn lôi kéo cái con hồ ly đứng phía sau Duẫn Thái úy kia, bọn họ chỉ có thể nhẫn nhịn chịu đựng mà không ra tay, cho đến khi con hồ ly kia chịu hết nổi mà phải lòi cái đuôi ra.

Tình huống hiện tại, ai có thể nhẫn nhịn lâu nhất đó chính là người thắng cuộc.

Duẫn Linh Chỉ đặt đôi đũa bằng bạch ngọc xuống, cười nói: “Nghe nói từ lúc sinh ra, tiểu Quận chúa đã mất mẫu thân, e rằng trong lòng rất mong có thể hưởng thụ tình thương mẫu tử. Hay là Cửu vương gia cho Mạn Duẫn làm con thừa tự của Chỉ nhi đi, Chỉ nhi nhất định sẽ đối đãi với nàng như thân sinh.”

Chính vì câu nói này mà cái thìa trong tay Mạn Duẫn rơi loảng xoảng xuống bàn. không thể không nói, Thẩm Đậu ở trong lòng Mạn Duẫn thật sự là một khu cấm địa. Người khác có lẽ không nhớ Vương phủ từng có nữ nhân tên là Thẩm Đậu, nhưng Mạn Duẫn lại nhớ thương nàng mười mấy năm qua. Địa vị của nàng trong lòng Mạn Duẫn không ai có thể thay thế. Lời này của Duẫn Linh Chỉ quả thực là một loại vũ nhục đối với nàng!

“Bản Quận chúa có mẫu thân của chính mình.” một lần nữa cầm lên chiếc thìa được thay mới, độ ấm trong con ngươi Mạn Duẫn đã xuống rất thấp.

Tịch Mân Sầm cũng phát hiện thái độ khác thường của con bé, miết ánh mắt lạnh lùng về hướng Duẫn Linh Chỉ.

“Mạn Duẫn là do bổn Vương nuôi lớn, bổn Vương sẽ không đem nàng cho bất cứ ai làm con thừa tự.” Ngữ khí cực kỳ lạnh băng.

Duẫn Linh Chỉ thấy thần sắc hai người giống nhau, không dám nhắc lại nữa.

Đồ ăn sáng hôm nay Mạn Duẫn khó có thể tiếp tục nuốt xuống. Bàn ăn vốn chỉ có hai người, giờ lại có thêm một người chen vào ngang xương, tâm tình kiểu này chẳng thích chút nào.

Ăn qua loa thêm vài món, Phụ Vương liền tiến cung thương nghị cùng Hoàng bá bá. Mạn Duẫn không muốn nhìn mặt Duẫn Linh Chỉ nên mang theo Chu Dương tìm một chỗ yên tĩnh ở hậu viện, nằm dưới bóng râm tàng cây hóng gió.

“Nữ nhân kia vừa vào cửa, cuộc sống của tiểu Quận chúa đã lập tức không dễ chịu rồi.” Chu Dương lên tiếng bênh vực kẻ yếu là Mạn Duẫn. một màn giao tranh trong bữa sáng hắn đã thấy toàn bộ.

Cái này còn cần hắn phải nói ra sao?

“Trong Vương phủ, người mà Duẫn Linh Chỉ muốn đối phó nhất chính là ta.” Mạn Duẫn gối đầu lên hai tay, mắt khép hờ dưỡng thần, nghe Chu Dương mở miệng liền phụ họa vài câu.

“Bất quá có Vương gia ở đây, nữ nhân kia cũng không dám minh mục trương đảm mà bắt nạt ngươi.” Trái tim của Vương gia hướng về ai, bọn họ đều thấy rất rõ ràng.

Sau khi thấy hai người hôn môi hôm qua, Chu Dương càng thêm hiểu được địa vị của tiểu Quận chúa ở trong lòng Vương gia.

Phỏng chừng ngay cả sống chết của toàn Phong Yến quốc so ra cũng kém an nguy của tiểu Quận chúa?

“Bắt nạt ta? Chu Dương, bộ bản Quận chúa là quả hồng mềm ai cũng bóp nát được sao?” Nghe thấy một chuỗi tiếng bước chân dần dần tới gần, Mạn Duẫn lập tức mở hai mắt ra.

Chu Dương nhảy lên trên cành cao thăm dò, hóa ra là Duẫn Linh Chỉ mang theo mấy tỳ nữ đang đi về hướng này.

“Nóng, nóng quá, hôm nay sao lại gặp thời tiết quỷ quái thế này chứ. Các ngươi quạt nhanh chút nữa đi!” Tiếng quát của nữ tử mang theo ý phẫn nộ.

một đoàn tỳ nữ đầu trần dưới nắng không ngừng cầm quạt lông chim lớn quạt gió cho Duẫn Linh Chỉ, đầu ai nấy đều đầm đìa mồ hôi mẹ mồ hôi con.

Duẫn Linh Chỉ bước chậm rãi lên phía trước, rồi dường như thấy có người dưới tàng cây liền quay đầu đi tới.

Cái này gọi là oan gia ngõ hẹp đi? Mạn Duẫn đã cố ý trốn vào chỗ này hóng mát mà nàng ta lại không buông tha.

Chu Dương đã nhảy xuống đứng phía sau Mạn Duẫn, vẻ mặt cà lơ phất phơ thường trực lúc này cũng trở nên nghiêm túc. Lần trước tiểu Quận chúa chơi ác Duẫn Linh Chỉ, đóng cửa nhốt nàng ta trong phòng bếp, chắc chắc đã chọc cho Duẫn Linh Chỉ tức sôi lên. hắn kiểu gì cũng không tin Duẫn Linh Chỉ không phải là một nữ nhân không biết găm thù trong bụng.

“Tiểu Quận chúa đang hóng mát à?” Duẫn Linh Chỉ tới gần hỏi.

Mạn Duẫn gật đầu, vẫn nằm trên mặt đất mà không đứng dậy, nói: “Đúng vậy. Bất quá nơi này trong Vương phủ có vẻ là nơi hẻo lánh, sao Doãn tỷ tỷ tới nơi này được vậy?”

Chỗ này nằm gần tiểu viện của Mạn Duẫn tám năm trước, trên đường đi qua chỗ này cũng rất ít gặp người hầu nào.

“Ta vừa gả vào Vương phủ nên đi khắp nơi một chút để làm quen với hoàn cảnh trong Vương phủ.” Duẫn Linh Chỉ mỉm cười. Thấy Mạn Duẫn không lớn không nhỏ, thấy nàng cũng không chào đón một tiếng, lại liên tưởng đến vị trí con bé ngồi lúc ăn sáng thì trong bụng nổi lên một trận căm tức. “Tiểu Quận chúa đừng nên nằm trên đất, ngươi là Quận chúa Sầm Vương phủ, nếu bị người ngoài nhìn thấy một màn này, bọn họ sẽ nói Vương gia quản giáo không nghiêm.”

Câu nói này được xem như là để ý quan tâm, suy nghĩ cho Phụ Vương chu đáo mọi việc. Nhưng Mạn Duẫn biết, lòng dạ của nàng ta tuyệt đối không hề đơn giản. sự kiện trong phòng bếp lần trước thuần túy là vì nàng ta khinh thị Mạn Duẫn nên mới rơi vào kết cục chiến bại đó thôi.

Đúng lúc này, Duẫn Linh Chỉ ngoắc nha hoàn bên người của nàng tiến đến, cũng chính là nha hoàn hồi môn mới gặp lúc sáng kia, nói: “Quyên Nhi, ngươi đến nâng tiểu Quận chúa dậy, trăm ngàn lần phải ‘cẩn thận’ đấy.”

Mí mắt Mạn Duẫn run lên.

Quyên Nhi đã đi theo chủ tử nhiều năm, thấy Duẫn Linh Chỉ liếc nhìn mình bằng một ánh mắt âm hiểm thì lập tức hiểu ngay, liền sải chân đi tới. Bộ dạng bên ngoài nha hoàn này khỏe mạnh, mặt mũi cũng không ôn nhu yếu nhược như những tỳ nữ trong Vương phủ này.

Khi còn cách Mạn Duẫn vài bước, Quyên Nhi đột nhiên ‘bất cẩn’ vấp chân, bước chân lảo đảo, thẳng tắp té về hướng Mạn Duẫn.

Hình thể Quyên Nhi khỏe mạnh hơn so với Mạn Duẫn, một cú nện xuống này đương nhiên sẽ rất đau. Mạn Duẫn không phải là kẻ chỉ biết ngồi chờ chết, thấy tình huống đột biến liền lập tức cảnh giác lăn qua bên cạnh, né tránh được.

Chu Dương biết tiểu Quận chúa thân thủ nhanh nhẹn nên không hề lo lắng chút nào.

“Oành”. một tiếng nện xuống đất thật lớn. Quyên Nhi lưng đưa lên trời té thẳng trên mặt đất, lúc nhấc đầu lên thì trong miệng còn ngậm mấy cọng cỏ xanh, ôm cánh tay kêu đau toáng lên. Nàng ta dùng sức cực kỳ lớn quăng thẳng người xuống, vốn dĩ nghĩ là dù sao cũng có người làm đệm thịt, người đau sẽ không phải là nàng ta. không ngờ ngay tại lúc chỉ mành treo chuông, người nằm trên đất kia vậy mà có thể né tránh!

“Chẳng phải đã bảo ngươi cẩn thận đó sao? Nhỡ đâu đụng vào tiểu Quận chúa thì làm sao bây giờ?” Thấy Quyên Nhi không thực hiện được gian kế, sắc mặt Duẫn Linh Chỉ trở nên cứng đờ, rồi lập tức lên giọng trách mắng ngay sau đó. Bởi nàng sợ người khác sẽ nghĩ ra được rằng việc này là do nàng sai khiến.

Mạn Duẫn đứng lên, nhìn Quyên Nhi trên đất, cười lạnh một tiếng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.