Dưỡng Nữ Thành Phi

Quyển 2 - Chương 17



“Ta làm sao có thể nói đùa loại chuyện này được. Cứ đợi lát nữa đại phu đến đây, thể nào cũng nói như vậy cho xem.” Phùng Mạn Mạn kích động đến nỗi hoa chân múa tay vì vui sướng, vỗ ngực cam đoan.

thì ra là định làm thế này đó à? Mời Phùng Mạn Mạn đến để diễn trò hai người tung hứng.

Mạn Duẫn dời ánh mắt xuống, nhìn vào bụng Duẫn Linh Chỉ. Tóm lại nàng ta là đáng thương, hay là thật đáng buồn? Cho dù hoài thai đứa trẻ, đứa trẻ đó chắc chắc không có khả năng vào được gia phả dòng họ “Tịch”, bởi vì nó không phải con của Phụ Vương.

“Nếu là thật sự hoài thai, vậy rất đáng mừng.” Khóe miệng Mạn Duẫn hơi hơi nhếch lên, trông vô cùng thiên chân vô tà.

Mặt Tịch Mân Sầm không có chút thay đổi nào, chỉ hơi một tia cười lạnh, đôi mắt bắn ra tinh quang, không biết che giấu cái gì, không biết trong lòng đang tính kế cái gì.

“không được đùa đâu.” Dường như thẹn thùng, Duẫn Linh Chỉ gắt giọng.

không quen nhìn nàng ta làm bộ làm tịch, Mạn Duẫn quay đầu sang nơi khác. Nhưng Duẫn Linh Chỉ lại cho rằng Mạn Duẫn đang sợ, hắc hắc cười rộ lên.

Chỉ một lúc sau, Chu Phi dẫn một vị nam tử trung niên vào cửa. Đại phu mang theo một cái hòm thuốc, đưa mắt nhìn Duẫn Linh Chỉ đang ở nôn khan thì dĩ nhiên đã đoán được mấy phần.

Đại phu ấn ngón tay lên cổ tay Duẫn Linh Chỉ, ngưng thần cảm thụ mạch tượng. Sau một phen chẩn đoán, đại phu vuốt râu, xoay người hướng Tịch Mân Sầm nói: “Chúc mừng Vương gia, chúc mừng Vương gia, Vương phi có thai.”

Duẫn Linh Chỉ lúc này cười ra tiếng.

Phùng Mạn Mạn cũng hưng phấn hô lên: “Ta đã nói là Doãn tỷ tỷ mang thai mà, các ngươi còn không tin.”

“Thưởng bạc.” Tịch Mân Sầm mở miệng, thanh âm lạnh như băng khiến cho mọi người kích động nhanh chóng bình tĩnh trở lại.

Chu Dương lấy ra một thỏi bạc, đưa cho đại phu.

“Làm phiền đại phu khai chút dược an thai.” Ngón tay của Tịch Mân Sầm gõ gõ lên bàn tròn theo một tiết tấu nhất định.

Tất cả mọi người sửng sốt, trong đó Duẫn Linh Chỉ là có biểu hiện kiêu ngạo nhất. Mới nghe thấy nàng mang thai, Vương gia lập tức coi trọng như vậy, chỉ cần đứa trẻ này được sinh hạ, việc nó thay thế được tiểu Quận chúa khẳng định không thành vấn đề.

“Tiểu Quận chúa, không bao lâu nữa ngươi sẽ có đệ đệ hoặc là muội muội rồi.” Duẫn Linh Chỉ ngẩng đầu nhìn về hướng Mạn Duẫn, trong mắt lộ ra sự thoải mái trong lòng. Chỉ cần đứa trẻ vừa ra thế, nàng còn có thể sợ tiểu Quận chúa này nữa sao? Nếu đứa nhỏ này là con trai, như vậy hắn sẽ là trưởng tử, là tiểu Vương gia tương lai. Nếu là nữ nhi, cũng có thể phân tán sủng ái của Vương gia đối với tiểu Quận chúa.

Tóm lại, hoài thượng đứa nhỏ là một tin tức vô cùng tốt. Nàng chỉ ngóng trông bụng mình có thể không chịu thua kém bất kỳ ai mà sinh ra con trai, củng cố địa vị của nàng ở Sầm Vương phủ.

Phùng Mạn Mạn cũng vui mừng thay cho Duẫn Linh Chỉ, dù sao chức quan của phụ thân vẫn phải dựa vào sự nâng đỡ của Duẫn Thái úy.

“A... Bản Quận chúa cũng rất hy vọng có một đệ đệ hoặc muội muội để chơi cùng.” Mạn Duẫn nâng môi hé cười, lại nhìn về phía Tịch Mân Sầm, trong lòng không khỏi thầm đoán không biết Phụ Vương lại đang tính toán cái gì.

Mỗi người ngồi xung quanh bàn đều có ý xấu của riêng mình.

Cho dù đồ ăn lúc này có ngon lành đến bao nhiêu cũng đã không còn hấp dẫn nữa. Mạn Duẫn nuốt qua loa mấy miếng cơm đã buông bát bảo ăn xong.

Duẫn Linh Chỉ vô cùng cao hứng đi ra cửa phủ để tiễn Phùng Mạn Mạn.

Mạn Duẫn chậm rãi bước vào hậu viện, Chu Dương vẫn đi theo bên cạnh. Đá trứng bắt nắng âm ấm rải theo lối đi bước lên có hơi cấn chân, nhưng đi nhiều thì lại cảm thấy cực kỳ thoải mái.

“Tiểu Quận chúa, phiền toái của ngươi càng lúc càng lớn rồi nha.” Chu Dương miệng ngậm một cây cỏ đuôi ngựa, hễ mở miệng nói thì cây cỏ lay động nhấp nhô qua lại.

Mạn Duẫn nhìn thấy mà phát phiền, đưa tay giật phắt cây cỏ kia, “Từ khi Duẫn Linh Chỉ tiến vào Vương phủ, phiền toái của ta có ngưng lúc nào sao?”

Nữ nhân kia nhàn rỗi không có việc gì làm, thích ba ngày hai lần đến tìm nàng khiêu khích. Ban đầu Mạn Duẫn cũng mang trong mình ý chí chiến đấu sục sôi mà đấu với nàng ta, đến một lúc sau thì chán quá liền trực tiếp bỏ mặc, mặc kệ nàng ta khiêu khích như thế nào nàng cũng làm như không thấy.

Phụ Vương là một Vương gia, sự vụ rất nhiều, đặc biệt dạo gần đây cứ hai ba bữa lại chạy vào Hoàng cung, có đôi khi đi cả hai lần trong vòng một ngày. Mỗi lần Mạn Duẫn muốn hỏi đều bị Phụ Vương gạt đi. Chẳng lẽ trên triều đình có chuyện gì khó giải quyết hay sao?

Bên cạnh ao sen có một vị nam tử quần áo xanh xanh đỏ hỏ đang đứng. Dám mặc một thân quần áo rực rỡ như vậy chạy khắp nơi, trừ cái vị hái hoa tặc kia thì còn ai vào đây?

Trong đầu Mạn Duẫn đột nhiên chợt lóe cái gì, liền sải chân tiến sang bên đó.

Nam tử vừa quay đầu lại liền thấy khuôn mặt như hoa như ngọc của Mạn Duẫn.

“Chúc mừng ngươi, sắp được làm cha.” Trong nụ cười tươi rói của Mạn Duẫn hàm chứa ý trêu chọc.

Sắc mặt Tề Hồng tối xuống, ho khan hai tiếng, “Tiểu Quận chúa đừng ghẹo ta, làm cha kiểu này ai mà muốn làm. Coi như không có đi! Cùng phòng với nàng ta là do Cửu vương gia hạ mệnh lệnh, ta là một mỹ nam tuấn tú như vậy, vẫn còn muốn phong lưu khoái hoạt về sau mà.” Kêu hắn chăm con lo gia đình còn khó hơn lên trời á.

Vả lại, đứa nhỏ trong bụng Duẫn Linh Chỉ có chờ được đến ngày xuất thế không vẫn là chuyện đáng giá để tham thảo.

Tề Hồng từ sau khi xuất nhập giang hồ, số nữ nhân từng ngủ qua không biết có bao nhiêu người. Nếu mỗi người đều kêu hắn nuôi hắn dưỡng, như vậy số nữ nhân của hắn phỏng chừng còn nhiều hơn nhiều so với Hoàng Đế nữa đa.

Đa tình cũng tương đương với vô tình.

Lời này dùng để hình dung Tề Hồng thì không gì thích hợp hơn. hắn lưu luyến bụi hoa nhưng không có chân chính đưa trái tim cho bất kỳ ai, tuy rằng miệng thốt ra toàn lời ngon tiếng ngọt, lừa gạt không ít nữ nhân, nhưng được hắn thật tình thật lòng một người cũng không có.

“Ngươi vốn chẳng có chút thương tiếc nào à? Dù sao đứa bé kia thật sự là của ngươi mà.” Mạn Duẫn thu hồi vẻ tươi cười, có chút bất mãn với phản ứng của Tề Hồng.

Tề Hồng cười nhạo một tiếng, lắc đầu nói: “Thương tiếc cũng phải xem đối tượng. Nàng ta không phải là người trong lòng của ta, không nảy sinh được nỗi thương tiếc ta cũng không có cách nào khác. Về phần đứa nhỏ... không phải cùng với người mình thích sinh hạ nó đến, không cần cũng được.”

nói đến đây, Tề Hồng sực nhớ tới Cửu vương gia. Chỉ sợ đối với nam nhân kia, nói đến điểm này hai người bọn họ cũng sẽ giống nhau.

hắn ở mặt ngoài là hữu tình, nhưng trên thực tế là cực kỳ vô tình. Mà nam nhân kia, vô luận là mặt ngoài hay là nội tâm đều chỉ có sự vô tình là tồn tại.

nói chuyện phiếm vài câu với Tề Hồng xong, Mạn Duẫn chào hắn rồi đi về tiểu lâu.

Chu Dương nhìn ra được tiểu Quận chúa đang có tâm trạng không tốt, tự động tự giác không mở miệng nói chuyện mà vẫn duy trì im lặng.

“Đối với nam nhân, nữ nhân là cái gì? Mạn Duẫn dừng lại bước chân, nhìn lên Chu Dương.

“Tiểu Quận chúa...” Chu Dương gãi gãi đầu, “Vấn đề này quá sâu xa mơ hồ.” Chủ yếu là hiện tại hắn không cân nhắc được suy nghĩ của tiểu Quận chúa là thế nào, sợ nhỡ đáp sai thì càng chọc nàng tức giận thêm.

Biết Chu Dương cố ý tránh né vấn đề, khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạn Duẫn xị xuống, “nói thật ra đi.”

“Vấn đề này, đối đãi khác nhau tùy người đi. Dù sao thuộc hạ chỉ cần gặp người mà mình yêu thì khẳng định sẽ chặt chẽ nắm chặt lấy nàng. Còn về phần nữ nhân khác thuộc hạ sẽ không để ý tới. Người ai cũng đều có trái tim của riêng mình, trái tim nhỏ như vậy thật sự chứa đựng không được nhiều lắm.” Chu Dương chỉ chỉ vào ngực, nơi đó đang đập bập bình.

Cẩn thận suy nghĩ một lúc, Mạn Duẫn cảm thấy cũng có lý, nỗi chán ghét đối với Tề Hồng cũng ít đi vài phần.

đi dạo một chút buổi trưa, đến khi quay lại được tiểu lâu thì thái dương đã đang lặng lẽ hạ xuống. Ngoài cửa sổ có một con chim bồ câu trắng bay tới, hót to vài tiếng, một chiếc lông chim trắng phiêu lãng rơi trên mặt đất.

“Tiểu Quận chúa, đến giờ ăn cơm rồi.” Chu Dương vẫy vẫy tay đuổi con chim bồ câu trắng đi.

Con bồ câu trắng này là do Vương phủ nuôi, mỗi khi đến lúc ăn cơm đều bay tới tiểu lâu kêu vài tiếng.

Mạn Duẫn nằm trên giường, lật người, nói: “không muốn đi.”

thật sự không có khẩu vị nên Mạn Duẫn cũng lười đứng dậy, chỉ đưa mắt nhìn ra rừng cây nhỏ ngoài cửa sổ mà lâm vào trầm tư.

Chu Dương bĩu môi, bất đắc dĩ rời khỏi phòng, cẩn thận khép lại cửa cho Mạn Duẫn. Tiểu Quận chúa không muốn ra tiền thính ăn cơm, hắn đành phải tự mình đi một chuyến đến phòng bếp xách về một rổ cơm vậy. Tóm lại, không thể để cho tiểu Quận chúa bị đói, nếu không Vương gia trách tội xuống thì có thể còn bị phạt roi không chừng.

Tiểu Quận chúa ở trong tiểu lâu thì vấn đề về an toàn tạm thời có thể không cần quan tâm. Dù sao người có thể phá được trận bát quái trong rừng cây cũng giống như lông chim phượng vậy, thiếu một cách đáng thương. Tiểu lâu còn có một loạt bẫy ngầm, càng thêm bảo đảm không nguy hiểm.

Cạnh gối đầu có một cục thịt tròn ủm mập mạp. Tiểu Mạo Ngao hướng bụng lên trời, đang khò khò khè khè ngủ say. Mạn Duẫn cảm thấy nhàm chán quá bèn lấy ngón tay chọt chọt vào cái bụng phì lủ của nó, xúc cảm vô cùng tốt nên không ngừng chọt tiếp.

Tiểu Mạo Ngao đã béo mập lên không ít, so với tám năm trước đã béo gấp hai, muốn nhét vào trong túi áo đã không còn được nữa. Cho nên lúc không cần đến nó, Mạn Duẫn luôn bắt nó ở lại trong tiểu lâu, để mặc cho nó ngủ ngon.

Dường như cảm giác được có cái gì đang chọc chọc vào nó, Tiểu Mạo Ngao mở mắt, sau khi nhìn thấy là Mạn Duẫn sau thì hừ mũi một cái, lật mình lăn tuốt vào tận cùng bên trong giường mà tiếp tục nhắm mắt lại khò khò ngủ tiếp.

Sắc trời dần dần trở nên ảm đạm, rừng cây nhỏ chỉ còn có thể lờ mờ thấy được hình dáng. Phòng không có thắp đèn nên vô cùng u ám.

“Kẹt” một cái, tiếng đẩy cửa.

một ngọn lửa nhoáng lên, nến trên bàn được châm lửa. Tịch Mân Sầm đi về hướng Mạn Duẫn, mặt tối xuống.

“Tối rồi sao không đốt đèn?” Tịch Mân Sầm cau mày, bắt lấy cô gái trên giường rồi ôm nàng đi về hướng cái bàn.

Đặt trên bàn là một rổ trúc đang tản ra mùi thơm của thức ăn.

Mạn Duẫn đương nhiên càng tiến sâu vào vòng tay của Phụ Vương, “Yên tĩnh vả lại cũng chẳng có việc gì, đốt đèn hay không cũng không sao.”

Tịch Mân Sầm lấy mấy món thức ăn trong rổ ra, bày trên bàn, đưa đũa cho Mạn Duẫn ý bảo nàng ăn nhanh lên.

Nhanh chóng và mấy miệng cơm xong, Mạn Duẫn hỏi: “Phụ Vương, người nói thật đi, có tính toán gì với đứa nhỏ của Duẫn Linh Chỉ hay không?”

Lúc ăn cơm trưa, ánh sáng toát ra từ trong mắt Phụ Vương kia tuyệt đối đại biểu cho một cái gì đó. Mạn Duẫn thấu hiểu Tịch Mân Sầm, nên chỉ cần một ánh mắt của hắn là có thể hiểu được.

“Để cho nàng hoài thai đứa bé là vì có thể thúc cho đối phương hành động nhanh hơn.” đã qua hơn một tháng, thế mà đối phương lại chẳng hề lộ một chút dấu vết nào. Giờ đứa bé đã có, vẫn có thể xem đây là một cơ hội, hoặc ít nhất có thể làm cho đối phương để lộ ra dấu vết.

Mạn Duẫn gật đầu hiểu rõ, nếu cứ chờ đợi như vậy hoài nàng sẽ nổi điên.

“Phỏng chừng hai ngày nữa Duẫn Thái úy sẽ nén không được mà ra tay.” Tịch Mân Sầm gắp chút đồ ăn cho bé con, trong lòng lại tiếp tục tính toán mọi việc.

“Phụ Vương, sao dạo gần đây người cứ chạy vào Hoàng cung hoài vậy?” Trước kia Tịch Mân Sầm còn có thời gian bắt nàng luyện chữ, thế mà gần đây chẳng thấy tăm hơi đâu.

Tuy rằng không phải luyện chữ cũng đáng được ăn mừng, nhưng mỗi ngày không nhìn thấy Phụ Vương lại làm nàng vô cùng rối rắm, thật muốn sao mười lần thư sách còn hơn.

Tịch Mân Sầm xoa xoa giữa chân mày, buồn rầu nói: “Dạo này trên triều đình luôn xuất hiện dấu hiệu lộ bí mật. Những chuyện này chỉ có thể tìm người có thể tin được đứng ra xử lý. Mà nay trong triều đình nên tin người nào không nên tin người nào còn chưa rõ ràng lắm, nên chỉ có thể tự thân tự lực mà thôi.”

Trước kia hắn cho rằng làm một Vương gia nhất định sẽ rất nhẹ nhàng, nhưng giờ phút này Tịch Mân Sầm không nghĩ như vậy nữa.

“Ăn xong rồi đi ngủ đi.” Thấy Mạn Duẫn buông đũa, Tịch Mân Sầm nói.

Mạn Duẫn gật đầu, đi đến sau lưng Tịch Mân Sầm xoa bóp vai cho hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.