dạo này tâm trạng ta đang bất ổn nên tình hình cập nhật truyện sẽ hơi loạn một chút (chứ ko trễ đâu) nhá.
rất nhanh sẽ bình thường lại thôi.
————-
Edit: Chuông Cỏ
Beta: Trangki
Tô Vị Nhiên buông tay Mặc An: “Tôi không quấy rầy nữa.” Nói xong cũng nói với Tô Sùng Hoa: “Đi thôi.”
Tô Sùng Hoa khẽ gật đầu với Phương Quân Dục một cái, sau đó đi cùng Tô Vị Nhiên.
Phương Quân Dục trầm mặc nhìn bóng lưng Tô Vị Nhiên rời đi.
Tuy rằng biểu hiện của Tô Vị Nhiên vẫn như bình thường, vẫn dây dưa không ngớt với hắn như trước kia. Thế nhưng hắn có thể cảm nhận được nội tâm Tô Vị Nhiên lại xa cách hắn. Hắn muốn lại bắt lấy cậu, nhưng không biết nên làm như thế nào.
Cục diện hiện giờ quá căng thẳng, hắn không phải là không có cách đánh vỡ sự bế tắc này buộc Tô Vị Nhiên không thể không thay đổi thái độ, nhưng hắn không muốn dùng thủ đọan với Tô Vị Nhiên. Hắn… luyến tiếc.
Trên gương mặt tuấn nhã của Phương Quân Dục hiện lên một nụ cười nhàn nhạt. Mặc kệ Tô Vị Nhiên cư xử với hắn như thế nào, mặc kệ Tô Vị Nhiên đối với hắn là thân mật hay vẫn là xa cách, chỉ cần hắn có thể nhìn thấy cậu là được rồi. Hắn sẽ nhìn Tô Vị Nhiên, bảo hộ cậu, dung túng cậu. Mặc kệ Tô Vị Nhiên muốn làm cái gì, đúng cũng được mà sai cũng chẳng sao, chỉ cần cậu vui vẻ là tốt rồi. Tô Vị Nhiên chính là toàn bộ ý nghĩa trong cuộc đời thứ hai này của hắn.
“Phương tổng, Tô Vị Nhiên đã đi rồi.” Mặc An nhìn Phương Quân Dục cười nói, “Ngài còn đang nhìn cái gì vậy?”
“Anh thích Tô Vị Nhiên.” Đây là sau khi Mặc An quan sát biểu tình của Phương Quân Dục mà cho ra kết luận, hơn nữa ngữ khí là khẳng định.
“Không.” Phương Quân Dục chậm rãi nói: “Tôi không phải thích cậu ta, mà là yêu cậu ta.”. Phương Quân Dục vừa nói xong, những cán bộ cấp cao đi theo Phương Quân Dục đều mang vẻ mặt không che dấu được sự khiếp sợ.
Mặc An cũng có chút kinh ngạc, bởi vì toàn bộ những lời đồn đãi đều nói là Tô Vị Nhiên yêu Phương Quân Dục đến điên cuồng, mà thái độ Phương Quân Dục đối với Tô Vị Nhiên lại rất bình thường, vừa không lãnh đạm cũng không nhiệt tình, có chăng cũng chỉ là bất quá xuất phát từ nể mặt giao tình của hai nhà mà miễn cưỡng khách khí.
Nhưng hôm nay Mặc An qua chuyện mắt thấy tai nghe trước mặt thì xác định đồn đãi tựa hồ trái ngược với sự thật. Tuy rằng Tô Vị Nhiên không phủ nhận hắn từng điên cuồng theo đuổi Phương Quân Dục, nhưng theo Mặc An đoán, thái độ của Tô Vị Nhiên với Phương Quân Dục cũng không tính là nhiệt tình. Mà Mặc An lại vừa chính tai nghe thấy Phương Quân Dục nói hắn yêu Tô Vị Nhiên.
“Giờ tôi mới cảm thấy đồn đãi đúng là không thể tin.” Mặc An cười nói.
Phương Quân Dục cũng mỉm cười nói: “Nếu đã là đồn đãi thì độ chính xác cũng không cao.”
Nơi Phương Quân Dục đặt là sảnh Versailles. Vừa đi tới cửa đã có người thay bọn họ mở cửa.
Sau khi ngồi xuống, điện thoại Mặc An vang lên. Mặc An nhìn thoáng qua màn hình, cười rộ lên. Hắn nghe điện thoại: ” Uy, Lewis. Có chuyện gì không?”
“Được, bảo bối, để đó cho anh.” Mặc An nghe điện thoại, cuối cùng nói một câu ôn nhu như vậy sau đó cúp điện thoại.
Sau khi cúp điện thoại, Mặc An mời Phương Quân Dục một chén rượu.
Phương Quân Dục uống một ngụm rượu: “Là người yêu gọi?” Hắn vốn không định hỏi vấn đề riêng tư như thế này, dù sao hắn và Mặc An cũng không thân thiết gì. Nhưng là…
Huống chi hiện giờ quan hệ của hắn và Tô Vị Nhiên đang lâm vào cục diện bế tắc, hắn lại không muốn dùng thủ đoạn, nên suy nghĩ tìm cách phá giải cục diện bế tắc thực khiến Phương Quân Dục có chút đau đầu. Ở phương diện tình yêu, kinh nghiệm của hắn ít đến đáng thương. Nếu như có thể có được chút kinh nghiệm cũng không tồi.
“Ừ.” Mặc An gật đầu.
“Tôi có thể thấy anh đang rất hạnh phúc.” Phương Quân Dục hạ mắt, khẽ cười.
Mặc An cười nói: “Dĩ nhiên. Tôi mất rất lâu mới đuổi được Lewis tới tay mà.”
“Làm thế nào để theo đuổi một người?” Phương Quân Dục uống một ngụm rượu, chậm rãi hỏi.
Tất cả mọi người xung quanh đều câm nín. Bọn hắn không có nghe lầm chớ, những lời này mà lại có thể xuất ra từ miệng Phương tổng hả.
Mặc An cũng ngây ra một lúc, cuối cùng vẻ mặt không thể tin nổi dò hỏi: “Phương tổng là muốn theo đuổi Tô thiếu gia?”
Tất cả mọi người yên lặng bật ngón cái với Mặc An, hỏi quá đúng tiếng lòng của mọi người, chẳng qua chỉ là không ai nào dám hỏi mà thôi.
Phương Quân Dục hờ hững gật gật đầu, không chút mảy may để ý những ánh mắt đang dán trên người. Phương Quân Dục nhìn Mặc An, tầm mắt mọi người cũng theo Phương Quân Dục chuyển hướng về phía Mặc An, không chỉ là cán bộ cấp cao Phương thị, còn có cả cán bộ cấp cao D&M. Nhân viên D&M cũng chả xa lạ gì với chuyện tình yêu của ông chủ nhà mình, cho nên đối với vị tên Lewis có thể ngụ trong tim ông chủ nhà mình cũng cảm thấy hết sức tò mò. Nhưng Lewis thật sự quá thần bí, bọn họ đối với Lewis cũng tò mò không thôi. Bình thường bọn họ không có cơ hội tìm hiểu, giờ cơ hội tốt như vậy bày ra trước mắt, sao có thể bỏ qua?
Bị ánh mắt nhiều chuyện bao vây bốn phía khiến Mặc An cảm thấy áp lực thật lớn, hắn rõ ràng đang đến nói chuyện làm ăn, sao đột nhiên mục tiêu của mọi người lại biến thành thiên tình sử của hắn? Mắt giật giật, Mặc An cảm thấy được Phương Quân Dục là cố ý, bởi vì lúc trước mình từng hóng hớt chuyện của hắn và Tô Vị Nhiên.
Nhưng nhìn vẻ mặt Phương Quân Dục lại có vẻ không giống. Bởi vì Phương Quân Dục rõ ràng đã nói hắn muốn theo đuổi Tô Vị Nhiên, tin tức này so với hắn làm thế nào theo đuổi Lewis phải nặng hơn cả chục pound. Cho nên này nhất định là ảo giác của mình…
“Kinh nghiệm của tôi có thể không thích hợp với Phương tổng.” Mặc An cười gượng nói.
Phương Quân Dục hơi xoay ly rượu: “Vậy chính xác là dùng cách gì?”
“Tử triền loạn đả bám chặt không buông.” Mặc An uống một ngụm rượu: “Tôi đuổi theo Lewis hai năm.” Hắn cảm thấy hình tượng phong lưu đa tình của mình trong mắt cấp dưới đang vỡ nát … Mặc An lòng đau như cắt, hình tượng của hắn a.
“Vậy sao.” Phương Quân Dục thản nhiên cười nói: “Vậy đúng là không thích hợp thật.”
Mặc An: “…” Mình cũng đã nói không thích hợp từ đầu rồi mà vẫn còn muốn mình nói mình theo đuổi Lewis như thế nào, Phương Quân Dục thật sự là không phải cố ý hả? (Cc: trời cũng không tin) ( Tk: Mặt dày quá, nói dối mà mặt ko đỏ tim không đập, đúng là =..=)
“Thật đáng tiếc.” Ánh mắt Phương Quân Dục lộ ra vẻ thất vọng nhàn nhạt.
Mặc An lại bắt đầu dao động … chắc… không phải là cố ý đâu ha?
Sảnh Paris
Tô Vị Nhiên nhàm chán xoay xoay ly rượu: “Tề Thiên Tường sao còn chưa tới? Nếu trong mười phút nữa mà còn không thấy thì tôi không đợi nữa.”
Tô Sùng Hoa nghe Tô Vị Nhiên nói vậy, khẽ nở nụ cười: “Nếu kinh doanh ai cũng không kiên nhẫn như cậu, phỏng chừng vụ làm ăn này không làm cũng hỏng.”
“Không phải có đại ca rồi sao.” Tô Vị Nhiên lơ đễnh cười nói: “Huống hồ việc làm ăn của Tô gia cũng không phải kiên nhẫn là được.”
Một lát sau, cửa được phục vụ mở ra, một thanh niên nho nhã tiến vào.
“Tề tổng.” Tô Sùng Hoa gật đầu với Tề Thiên Tường.
Tề Thiên Tường khi nhìn thấy Tô Vị Nhiên trong phòng thì hơi giật mình một chút, nhưng rất nhanh liền đã khôi phục trạng thái bình thường. Hắn vươn tay với Tô Sùng Hoa: “Rất vui được gặp anh, Tô tổng.”
Bắt tay xong, hắn quay qua cười với Tô Vị Nhiên: “Cũng rất vui được gặp cậu, Tô thiếu gia.”
“Không cần để ý đến tôi, tôi chỉ nhàm chán nên lại đây ngồi một chút thôi.” Tô Vị Nhiên uống một ngụm rượu, nói với Tề Thiên Tường.
Tề Thiên Tường: “…”
Tô Vị Nhiên ở giới thượng lưu A thành cũng xem như đại danh đỉnh đỉnh. Tề Thiên Tường cũng không dưới mười lần nghe người ta nói đến Tô Vị Nhiên. Tuy rằng đồn đãi đủ loại, nhưng có một điểm mọi người đều nhất trí công nhận chính là Tô Vị Nhiên tính khí cổ quái cực khó nắm bắt.
Lúc này Tề Thiên Tường xem như chân chính kiến thức được sự lợi hại của Tô thiếu gia. Mới câu đầu tiên đã làm Tề Thiên Tường không biết phải nói tiếp như thế nào.
“Vị Nhiên từ nhỏ đã tuỳ hứng như vậy, Tề tổng không cần để ý.” Lúc này, Tô Sùng Hoa đúng lúc bước ra giải vây, mới không khiến cho Tề Thiên Tường tiếp tục xấu hổ.
“Là vậy sao?” Tề Thiên Tường lập tức theo bậc thang Tô Sùng Hoa dựng cho đi xuống, trong lòng thở dài nhẹ nhõm, hảo cảm với Tô Sùng Hoa lại càng sâu. Sau đó bọn họ bắt đầu nói đến chuyện làm ăn.
Tô Vị Nhiên miễn cưỡng chống cằm nhìn hai người nói chuyện với nhau có vẻ rất vui, khóe miệng khẽ cong. Giờ càng có hảo cảm, để sau khi tất cả bị vạch trần, cừu hận sẽ lại càng sâu.
“Này chỉ sợ không tốt lắm.” Tề Thiên Tường nhíu mày: “Đây chính là buôn lậu.” Những thoả thuận trước đó đều rất thuận lợi, nhưng điều kiện phụ thêm cuối cùng lại làm Tề Thiên Tường do dự.
Tề gia dựa vào bản lĩnh lập nghiệp, sau này tiến vào thị trường tài chính càng không ngừng lớn mạnh. Tuy rằng tài sản khổng lồ, nhưng bản thân Tề Thiên Tường và gia đình cũng tương đối trong sạch. So với Phương gia Tô gia dựa vào hắc đạo để lập nghiệp, giao thiệp với buôn bán bất quá chỉ xuất phát từ mục đích tẩy trắng tài sản có bản chất khác nhau.
Bộ phận chuyên chở cũng chiếm một phần rất lớn của Tề gia, Tề gia sở hữu công ty vận chuyển đường biển lớn nhất Z quốc. Đây cũng là nguyên nhân quan trọng khiến Tô Sùng Hoa để mắt đến Tề gia. Con đường do Tề gia mở này quá mê người.
“Không vội, tôi cho anh thời gian để suy nghĩ.” Tô Sùng Hoa cười nói. Tô Sùng Hoa một chút cũng không nóng vội, Tề Thiên Tường đồng ý hay không đồng ý cũng không quan trọng. Thứ hắn muốn không phải con đường vận tải thuỷ này, mà chính là đường hàng không. Sở dĩ hắn tăng thêm điều kiện buôn lậu ở mặt sau thoả thuận là muốn làm Tề Thiên Tường do dự, sau đó lo lắng trở về. Tề Thiên Tường sau khi trở về cũng không có thời gian để suy nghĩ. Hắn sẽ bị chuyện riêng cuốn lấy không thoát thân được. Chuyện làm ăn tự nhiên cũng không giải quyết được gì.
Đây là mục đích của Tô Sùng Hoa, cũng là mục đích hắn dẫn Tô Vị Nhiên đến. Hắn tính toán để Tô Vị Nhiên chứng kiến một màn thoả thuận này. Như vậy khi trở về hắn có thể trả lời Tô Lại Nam.
Tô Vị Nhiên nhìn thấy một màn này, đưa chén rượu đến bên môi, chậm rãi uống một ngụm rượu. Hắn cười một tiếng, nhưng không nói gì.
“Vị Nhiên?” Nghe thấy tiếng cười khẽ của Tô Vị Nhiên, Tô Sùng Hoa quay lại: “Cậu cười gì vậy?”
Tô Vị Nhiên nhẹ nhàng mân mê chiếc ly thuỷ tinh cổ dài, ôn nhu nói: “Tôi vừa phát hiện bóng lưng Tề tổng và cha chúng ta có điểm giống nhau, cảm thấy rất thân thiết, nên nhịn không được cười mội tiếng. Đừng để ý đến tôi, hai người cứ tiếp tục đi.”
Tô Sùng Hoa: “…”
Tề Thiên Tường: “…” Vô cớ bị chọc ghẹo hai lần Tề Thiên Tường đối Tô Vị Nhiên đau cả đầu, càng nhìn càng cảm thấy Tô Sùng Hoa thuận mắt. Ít nhất Tô Sùng Hoa là người bình thường có lối suy nghĩ bình thường.
Tô Vị Nhiên đứng lên, cầm ly rượu đi ra ngoài: “Hai người từ từ nói chuyện, tôi đi xem Quân Dục nhà tôi một chút. Mới chia tay tí xíu đã lại nhớ rồi.”
Tô Sùng Hoa: “…”
Tề Thiên Tường: “…”
Sau khi Tô Vị Nhiên rời khỏi phòng, nụ cười trên mặt dần lạnh xuống. Hắn không hỏi phục vụ Phương Quân Dục ở phòng nào, mà là đi về phía sân.
Đem chén rượu đặt trên lan can rộng rãi kiểu La Mã, Tô Vị Nhiên lấy điện thoại ra bấm số của Tô Nguyên.
“Tô Nguyên, trong vòng 3 ngày, gửi toàn bộ tư liệu liên quan đến con riêng của Tề gia cho tôi.”
“Đã biết. Còn có gì cần điều tra không?” Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói vững vàng của Tô Nguyên.