Đương Pháp Y Xuyên Việt Thành Ngỗ Tác

Chương 12: Lại một cỗ thi thể



Ăn xong cơm tối, Cao Hành chưa trở về phòng của mình, ngồi ở tiểu viện của A Tài, nghĩ đến án tử, lại không có đầu mối. Xoay đầu nhìn A Tài, “Ngươi đang nghĩ cái gì?”

A Tài gối hai tay dưới đầu, nằm trên võng, nhìn trời đêm, may mà bây giờ là mùa xuân, bằng không cứ nằm ở bên ngoài như vậy, mùa hè sẽ bị muỗi cắn chết, mùa đông sẽ bị đông lạnh mà chết. “Ngươi nói, sao Mộc Đầu kia lại tốt phúc thú được một nương tử xinh đẹp như vậy.”

“Ngươi….. Ta còn tưởng rằng ngươi đang nghĩ án tử, hóa ra là nghĩ đến nương tử của người ta.” Trong giọng nói của Cao Hành tràn đầy xem thường, cuối cùng hắn cũng có ấn tượng tốt với người này, nhưng người này cứ làm chuyện khiến hắn xem thường. “Ta về, tránh theo ngươi học những thứ không nên học.” Châm chọc xong liền đi khỏi tiểu viện.

Mắt nhìn bóng lưng Cao Hành rời đi, A Tài không thèm để ý, tiếp tục tự hỏi vấn đề này. Tại sao Từ chưởng quỹ lại lựa chọn Mộc Đầu kia?

Càng nghĩ càng không rõ, hắn quyết định phải đến Nhất Phẩm Lâu hỏi lần nữa.

Mà chuyện này có liên quan gì đến án tử? Cụ thể có quan hệ gì A Tài cũng không biết, nhưng hắn có cảm giác hắn cần biết rõ chuyện này.

Đứng ở trong đại sảnh của Nhất Phẩm Lâu, A Tài tìm kiếm tiểu nhị lần trước.

Chung quản sự thấy A Tài, nhận ra hắn là người nha môn, đi đến trước mặt hắn, “Vị quan gia này, tới ăn cơm hay là….”

“Ta tìm người.” Tìm không có kết quả, A Tài nói, “Lần trước ta và Cao bộ đầu tới dùng cơm, tiểu nhị phục vụ tại phòng của chúng ta đâu?”

“A…. Ngài nói Tiểu lục tử. Hôm qua hắn tới nói với ta là nghỉ việc.” Chung quản sự nói.

“Nghỉ việc? Vì sao?” A Tài hỏi.

“Ai biết, nếu không phải hắn đã làm việc lâu trong tiệm, ta đã sớm đuổi hắn. Tên kia thích đánh bạc, còn thường xuyên lười biếng, ta nghĩ hắn đánh bạc thắng lớn. Ngày hôm qua về thì cực kỳ kiêu ngạo, ta nói hắn nghỉ việc làm gì, còn muốn khuyên nhủ hắn, ai ngờ tiểu tử kia nói lại, hiện tại hắn có rất nhiều tiền, không muốn ở đây làm việc. Ta tức giận nên trả hết tiền công cho hắn, đuổi hắn.” Chung quản sự trả lời.

A Tài cảm thấy chuyện này có chút cổ quái, vội hỏi, “Bình thường Tiểu Lục Tử ở đâu?”

“Ở trong ngõ Vĩnh Đức, cha của hắn chết có lưu lại cho hắn một căn nhà.” Chung quản sự nói.

“A, cảm tạ..” Nói xong vừa định xoay người, đột nhiên nghĩ đến mục đích mình tới đây, “Chung quản sự, ngươi có biết vì sao Từ chưởng quỹ bán Hạnh Hoa cho gã sai vặt Mộc Đầu không?”

Chung quản sự nhớ lại, “Lúc ấy Từ phu nhân phản đối chuyện Từ chưởng quỹ nạp Hạnh Hoa làm thiếp, sau đó Từ chưởng quỹ chặt đứt quan hệ, vì tránh nghi ngờ còn chủ động đưa Hạnh Hoa gả ra ngoài, trực tiếp bán cho Mộc Đầu, cụ thể nguyên nhân vì sao, ta không rõ lắm, có lẽ thấy Mộc Đầu thành thật, trong nhà lại có một đệ đệ nhược trí, quá đáng thương, sợ tương lai hắn không thú được thê.”

“A…..”

“Chuyện này có liên quan tới chuyện Từ chưởng quỹ bị giết sao?” Chung quản sự hiếu kỳ hỏi.

“A… A, không có, ta tùy tiện hỏi mà thôi, hiếu kỳ, thấy Mộc Đầu có thể lấy được nương tử xinh đẹp như vậy, ta quá hâm mộ, ha ha.” A Tài giả vờ xấu hổ, gãi gãi đầu.

“Ha ha…” Chung quản sự minh bạch cười cười.

“Ta còn có một số việc, đi trước.” A Tài cười nói.

“Có rảnh lại đến ngồi một chút.”

“Ân, nhất định.”

Ra khỏi Nhất Phẩm Lâu, vừa vặn thấy Triển Cảnh Nham đi ngang qua.

“Ngạch, tới dùng cơm sao?” Nói xong, A Tài lại hối hận, dùng cơm thì đi vào bên trong, cái này rõ ràng là đi ngang qua. Vừa muốn hỏi lại, đối phương trực tiếp trả lời, “Đi ngang qua.”

A Tài xấu hổ cười hai tiếng. “Ha ha, thật khéo.”

“Ngươi thì sao? Ăn cơm?” Triển Cảnh Nham nhìn ra hắn mất tự nhiên.

“Không phải… Đến điều tra án tử.” Trong lòng A Tài mắng chính mình, không có tiền đồ, không phải chỉ gặp được nam nhân có tướng mạo khá tốt sao, gì mà khẩn trương như vậy, người ta không nhất định cũng hảo nam sắc…. Ba… Nghĩ đi đâu rồi.

“Làm sao vậy?” Triển Cảnh Nham nhìn hắn vỗ lên đầu chính mình.

“A, không có việc gì, hôm nay ngươi ra ngoài đi bộ một mình sao?” A Tài tận lực làm cho mình biểu hiện bình thường chút ít. Nhớ tới lần trước, hình như có người đi với y.

“Đi bộ?”

“A, chính là tản bộ, đi một chút cũng thú vị.” Thiếu chút nữa đã quên cách nói chuyện khác nhau.

“… Ân.” Y đi ra ngoài bàn bạc, không tiện nói rõ, đơn giản gật đầu. Liếc nhìn Nhất Phẩm Lâu, Triển Cảnh Nham nói tiếp, “Là án tử về chuyện chưởng quỹ của Nhất Phẩm Lâu bị sát hại”

“Đúng vậy.” Nhớ tới án tử này, A Tài cũng có chút đau đầu. “Không có đầu mối gì.”

“Bây giờ muốn đi đâu?”

“A, ta đang chuẩn bị trở lại Cao phủ.” A Tài cảm thấy hình như hai người bọn họ đã đứng trước cửa nhà người ta rất lâu.

“Nhà Cao bộ đầu?”

A Tài gật đầu.

“Vừa vặn tiện đường, cùng đi.” Nói xong, Triển Cảnh Nham bước đi trước.

Ngạch, A Tài nhanh chóng đuổi theo. “Ngươi muốn đi đâu?”

“Về nhà.”

“Thật khéo, hóa ra nhà của ngươi cũng ở hướng này.”

“… Ân.” Kỳ thật khác biệt phương hướng.

“Án tử có tiến triển gì không?”

“Không có nghi phạm, thoạt nhìn thì có nghi phạm nhưng lại không có chứng cứ, có chút khó giải quyết. Hơn nữa lửa thiêu rụi tất cả, trên cơ bản không để lại manh mối gì.” A Tài nhíu mày, lập tức giãn ra. “Bất quá, ta tin rằng thủ đoạn mưu sát cao thâm tới đâu cũng để lại dấu vết. Có người từng nói qua,‘Chân tướng chỉ có một.’ chuyện dối trá ngụy trang thành sự thật, cuối cùng cũng không phải sự thật.”

“Ân, ta tin rằng ngươi có thể tìm ra hung thủ.”

Nghe được lời của Triển Cảnh Nham, A Tài có chút gì kinh hãi nhìn về phía y, còn y lại nhìn hắn một cái rồi nhìn về phía trước. Những lời này nghe….

“A…” Đang nghĩ ngợi, nhất thời không chú ý, bị vấp phải tảng đá dưới chân, A Tài nhắm mắt chờ đợi đau đớn vì tiếp xúc thân mật với mặt đất, không ngời lại rơi vào cái ôm ấm ấp. Hắn chậm rãi mở mắt ra, khuôn mặt cách Triển Cảnh Nham không đấy mười cm, thấy rõ ràng mọi biểu lộ trong mắt đối phương.

“Khụ….” Một tiếng ho khan kéo bọn họ trở lại.

Xoay đầu nhìn, người tới là Cao Hành.

Triển Cảnh Nham giúp A Tài đứng vững, thu hồi hai tay, “Đã đến Cao phủ, ta đi trước.”

Người ngoài đi xa, Cao Hành đi đến bên cạnh A Tài, “Vừa rồi các ngươi làm gì?” Nếu như hắn không nhìn lầm, nam nhân kia ôm A Tài vào trong lòng, thấy thế nào cũng không được tự nhiên.

“Ta vấp ngã, hắn giúp đỡ.” A Tài nhún vai tỏ vẻ không có gì, cũng muốn bỏ qua sự đụng chạm vừa rồi khiến tim hắn đập liên hồi, cùng với nhiệt độ còn lưu lại bên hông.

“Thật không?” Cao Hành hoài nghi.

“Thật.” Thấy Cao Hành còn muốn hỏi, vội vàng nói sang chuyện khác. “Ngày mai dẫn ngươi đến tìm một người.”

“Người nào?” Lập tức bị dời đi chú ý, Cao Hành rất là ‘Phối hợp’ hỏi.

“Đương nhiên là người có quan hệ với án tử.” Nói xong, A Tài đi vào Cao phủ, Cao Hành theo sát phía sau.

“Ai vậy?”

“Ngày mai dẫn ngươi đi, chẳng phải sẽ biết. Đã muộn, ta muốn đi ngủ, không được quấy rầy ta, bằng không ngày mai ta không có tinh thần mang ngươi đi gặp người.”

“Ngươi….” Cao Hành không thể làm gì, nhìn A Tài vừa ngáp vừa rời đi, vì sao mỗi lần cãi nhau, hắn chỉ có kinh ngạc.

————————–

Sáng sớm hôm sau, “Chúng ta đi đâu?” Cao hành đứng ở cửa Cao phủ, hỏi A Tài.

“Ngõ Vĩnh Đức, ngươi dẫn đường.” Không còn cách nào, ai bảo đây không phải “Địa bàn” của hắn.

Hai người rất nhanh tới nơi. Trong ngõ Vĩnh Đức hầu hết là người nghèo khó, mấy nhà sống trong một đại viện. Trong một góc có vài tiểu hài tử tụ tập chơi đùa, nữ nhân thì giặt quần áo, hoặc thêu thùa. Mọi người cũng không để ý có hai người xa lạ vừa đi vào.

A Tài đi đến bên cạnh một đại thẩm, “Đại tỷ, xin hỏi Tiểu Lục Tử ở đâu?”

Một tiếng “Đại tỷ” gọi một người gần bốn mươi tuổi, đại thẩm mừng rỡ, “Góc Đông Bắc.”

“Cám ơn Đại tỷ.” Quả nhiên nữ nhân bao nhiêu tuổi cũng thích người khác nói mình trẻ.

“Hoa ngôn xảo ngữ.” Cao Hành nhỏ nhen nói.

“Ngươi quản ta.” Bởi vì hiểu, A Tài cũng dần dần quen đấu võ mồm như vậy với Cao Hành.

Bọn họ đi đến trước phòng vị đại thẩm kia nói, gõ cửa, “Tiểu Lục Tử.” Không người trả lời.

Vì vậy lại gõ cửa, “Tiểu Lục Tử.” Như cũ không có người trả lời.

Cao Hành thử đẩy cửa, “Chi dát” Một tiếng, cửa mở. Hai người nhìn nhau một cái, đi vào phòng, phòng ở khoảng hai mươi mét vuông, góc đông nam đặt một giường lớn, chăn nệm lộn xộn nhét một bên, bên cạnh là một cái bàn, đối diện giường là một cái tủ, không có đồ dùng dư thừa, cách bài trí của cả gian phòng thu hết vào mắt.

“Xem ra người không ở đây.” A Tài nói.

Hai người ra khỏi phòng, đứng ở trong sân, Cao Hành kéo vị đại thẩm vừa rồi, “Đại thẩm, Tiểu Lục Tử….”

“Ngươi gọi ta cái gì? Thật sự là không lễ phép, ta nhìn như đại thẩm chỗ nào, vị tiểu huynh đệ này gọi ta là đại tỷ, ngươi không nghe sao?” Vị “Đại tỷ” kia có chút mất hứng.

Khóe miệng Cao Hành có chút run rẩy, “Đại tỷ….”

Lúc này “Đại tỷ” mới “ mới “miễn cưỡng” trả lời, “Chuyện gì?”

“…. Xin hỏi Tiểu Lục Tử ra ngoài từ khi nào, ngươi biết không?” Cao Hành nói.

“Ngày hôm qua hắn ra ngoài chưa trở về.”

“Vì sao chắc chắn như thế?” A Tài hỏi.

“Tiểu tử kia bình thường nghèo hèn, hình như ngày hôm qua đột nhiên phát tài, mua cho mỗi tiểu hài tử trong nội viện một xâu mứt quả, còn mua rượu ngon cho Tôn đại thúc cách vách, còn cho ta một cây vải, tóm lại là mua rất nhiều, nói là cảm tạ mọi người ngày thường chiếu cố. Chúng ta vui đùa nói hắn phát tài, hắn nói đúng vậy, chuẩn bị mua nhà lớn thú thê.” “Đại tỷ” nói.

“Cám ơn đại… Đại tỷ.”

Hai người rời khỏi đại viện.

A Tài cũng học khẩu khí vừa rồi của Cao Hành nói câu, “Hoa ngôn xảo ngữ.” Sau đó nở nụ cười.

Cao Hành trừng mắt nhìn hắn một cái, nhịn xuống tức giận.

“Lão bản chết, tiểu nhị phát tài, thật trùng hợp.” Cao Hành cảm thấy Tiểu Lục Tử này có vấn đề.

Đi đến bán đạo vừa vặn gặp được Cao Vấn và các huynh đệ cùng nha môn.

“Đại ca đi đâu vậy?” Cao Hành hỏi.

“Vừa có người báo án, nói là phát hiện thi thể trong ngôi miếu đổ nát tại thành bắc, A Tài ở đây, cùng đi chứ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.