Đương Pháp Y Xuyên Việt Thành Ngỗ Tác

Chương 15: Thân phận của cỗ thi thể vô danh



“Ngươi đã nghe chưa, án tử của chưởng quỹ Nhất Phẩm Lâu đã bắt được hung thủ.” Âu Dương Húc ngồi thảnh thơi trong thư phòng nói với Triển Cảnh Nham.

“Hóa ra người ngươi cứu là ngỗ tác, hình như rất có bản lĩnh.” Âu Dương Húc thấy đối phương không phản ứng, liền nói tiếp.

Triển Cảnh Nham lại lật Nhất Hiệt Thư.

“Ta nghe nói người nào đó từng cùng….”

“Nếu như ngươi rất rảnh rỗi, có thể đến quân doanh giúp một chút, phải biết rằng đại phu ở đó luôn luôn thiếu.” Triển Cảnh Nham cắt đứt lời của hắn.

Nghe ra ý cảnh cáo của y, Âu Dương Húc ngoan ngoãn ngậm miệng lại, nhưng một phút trôi qua, “Ta cảm thấy người tên A Tài kia rất thú vị, làm bằng hữu cũng không tệ. Ai nha, nhìn ngươi bận rộn xem công văn, ta ở một bên quấy rầy ngươi thật sự là có lỗi, ta lập tức rời đi, ngươi từ từ xem a.” Nói xong liền rời đi.

Triển Cảnh Nham buông công văn, cầm văn kiện khác bên cạnh bàn lên xem, trên đó ghi rõ ràng từ đầu đến cuối án kiện.

—————————————

Cao Hành nhanh chóng nói suy nghĩ của A Tài cho cha và đại ca.

“A Tài nói vô cùng có lý, chúng ta đều vì án tử này mà cảm thấy phẫn nộ, khổ sở, lại xem nhẹ điều gì đó, ở điểm này, chúng ta đều không lý tính như A Tài.” Cao phụ nói.

“Đúng vậy, A Tài có nói tiếp theo sẽ làm như thế nào không?” Cao Vấn hỏi.

“A Tài nói, ngày mai hắn đưa Thổ Đậu đi gặp ca ca và tẩu tử, hy vọng có thân nhân, hắn có thể hỏi Thổ Đậu chuyện gì đã xảy ra.” Cao Hành nói.

“Như thế có quá tàn nhẫn với một hài tử hay không?” Cao Vấn quan tâm.

“A Tài nói, đây là manh mối còn sót lại để chúng ta tìm ra sự thật.” Đang lúc mọi người thảo luận, Cao Chí đi đến, “Cha, muộn như vậy mọi người còn chưa nghỉ ngơi?”

“Vì án tử Nhất Phẩm Lâu.” Cao Hành phiền não.

“Ta nghe nói, đã bắt được hung thủ rồi mà?” Cao Chí không rõ.

Cao Hành lặp lại lời A Tài lần nữa.

“….. Ân.” Cao Chí đồng ý gật đầu. “Hài tử kia ở đâu?”

“Ở trong tiểu viện của A Tài, không biết hôm nay hắn nói cái gì đó với hài tử kia, nói hai canh giờ, hiện tại chỉ có A Tài mới có thể đến gần nó.” Nghĩ tới bộ dáng hài tử kia trốn sau lưng A Tài khi thấy mình, trong lòng cảm thấy tức giận, một hài tử như vậy, lại có người nhẫn tâm đối xử tàn nhẫn với nó. Nếu không phải kẻ đó đã chết rồi, hắn cũng sẽ xông lên trước làm thịt kẻ đó.

A Tài nhẹ nhàng đi vào phòng, ngồi ở bên giường, đem cánh tay của Thổ Đậu bỏ vào trong chăn. Người kia chỉ để lại cho Thổ Đậu một khuôn mặt vẹn toàn, còn toàn thân đều là vết máu ứ đọng, là dấu vết quanh năm suốt tháng tích lũy mới có, còn sau lưng…..

“… Ngô… A….” Đột nhiên Thổ Đậu mở mắt ra, thấy một người ngồi trước giường, trong nháy mắt thu mình vào góc, “Không, không muốn….. Ô ô…..”

A Tài tiến lên ôm chặt lấy nó, nhẹ giọng trấn an, “Không sao, không sao….”

Sau một lát Thổ Đậu bình tĩnh trở lại, lẳng lặng đem mặt tựa vào ngực A Tài.

“Quá khứ đã trôi qua, sẽ không ai thương tổn ngươi…..”

Thổ Đậu cho rằng lời của A Tài là hát ru, nhanh chóng đi vào ngủ, A Tài kéo chăn qua, đắp cho hai người, ôm Thổ Đậu, dần dần hắn cũng ngủ.

Hôm sau tỉnh lại, A Tài cảm giác cánh tay phải của mình tê dại, mở mắt, vừa vặn thấy Thổ Đậu mở to mắt nhìn mình, thấy hắn tỉnh lại, lập tức nhắm mắt lại giả bộ ngủ. Khóe miệng A Tài giương mười lăm đọ, sau đó chậm rãi đem Thổ Đậu dời sang một bên, từ hai tay nắm chặt vào nhau của nó có thể thấy rõ nó đang lo lắng. Đắp kín chăn cho nó, hắn đứng dậy đi ra ngoài.

Đợi cửa đóng lại, Thổ Đậu chậm rãi mở mắt, trên mặt của nó xuất hiện một tia hoang mang.

Một lúc sau, A Tài bưng cháo vừa nấu đẩy cửa vào, đem khay để trên bàn, bưng chén đi đến giường, “Thổ Đậu, dậy ăn cơm, ta nấu cháo thịt rất ngon a.”

Thổ Đậu đã sớm tỉnh lại, giương mắt nhìn nhìn bát cháo còn bốc khói, trong mắt tràn đầy khát vọng, “Ta, ta….”

Nghe được lời của Thổ Đậu, A Tài sững sờ, đây là lần đầu tiên hắn nghe Thổ Đậu nói chuyện, “Ngươi làm sao vậy?”

“Ta… Không có, không có làm… Tối hôm qua… Có thể, có thể ăn cái gì?” Nghe xong lời của Thổ Đậu, A Tài rất nỗ lực mới có thể khống chế chính mình, cơ hồ muốn bóp nát chén trong tay, hít sâu, không thể dọa đến Thổ Đậu, Từ Hữu Đức… Hắn thật muốn đến nghĩa trang cho tên súc sinh kia thêm vài đao.

“Có thể, đương nhiên là có thể, đây là ta làm riêng cho Thổ Đậu.” A Tài đưa thìa đặt ở bên miệng thổi thổi, rồi đưa đến trước mặt Thổ Đậu. Thổ Đậu nhìn thìa cháo, vô ý thức hé miệng.

Cứ như vậy ăn từng miếng từng miếng, rất nhanh chén chỉ thấy đáy.“Còn muốn ăn không? Còn có một bát tô a.”

Thổ Đậu nhẹ gật đầu, A Tài đứng dậy lấy cho nó thêm một chén nữa.

Cho đến khi Thổ Đậu lắc đầu nói no rồi, A Tài mới đưa chén để một bên.

“Cốc cốc….” Tiếng gõ cửa vang lên.

“Ai?” A Tài hỏi.

“Ta mang ca ca và tẩu tử của Thổ Đậu đến.” Cao Hành đứng ở ngoài cửa nói.

A Tài mở cửa, để ba người vào, Mộc Đầu đi vội đến bên giường, nhìn Thổ Đậu từ trên xuống dưới, rất kích động,

Mà Thổ Đậu thấy ca ca, “Ca…. Ô ô ô……” Trực tiếp ôm hắn khóc, Hạnh Hoa cũng đứng một bên rơi lệ.

Cao Hành cảm giác khóe mắt mình có chút ướt át, “Thân nhân nhà người ta gặp mặt, ngươi khóc cái gì.” A Tài hạ giọng.

“Ta không có khóc.” Cao Hành cố chấp nói.

“A, vậy là ngươi bị hạt cát bay vào mắt?” A Tài cho hắn một bậc thang, không giễu cợt hắn.

“…. Đúng, chính là hạt cát bay vào mắt.”

Bên kia chỉ nghe Mộc Đầu vừa khóc vừa nói, “Thổ Đậu, ca ca không giúp được đệ, ca ca thực xin lỗi đệ.”

“Kỳ thật, các ngươi cũng không nên từ bỏ sớm như vậy.” A Tài nói.

Chuyện đó khiến ba người đều nhìn về A Tài, “Có ý gì?” Hạnh Hoa hỏi.

Cao Hành giải thích một lần.

“Vậy có phải Thổ Đậu nhà ta.. Sẽ không có việc gì?” Mộc Đầu kinh hỉ.

“Cũng không phải.” Bên kia vừa vui mừng trở lại, đã bị A Tài giội cho một thùng nước lạnh. “Chúng ta cần biết rõ ràng, ngày đó Thổ Đậu đã thấy chuyện gì xảy ra, trước mắt, nó vẫn là nghi phạm lớn nhất. Đây cũng là mục đích hôm nay ta gọi các ngươi tới, ta nghĩ Thổ Đậu ở cùng các ngươi sẽ thoải mái hơn, tuy bắt nó nhớ lại chuyện ngày đó nó sẽ rất thống khổ, nhưng đó phương pháp duy nhất để cứu nó.”

Mộc Đầu và Hạnh Hoa nhìn Thổ Đậu, Thổ đậu cảm giác được ánh mắt của ca ca, cũng quay sang nhìn bọn họ.

“Thổ Đậu, đệ nhớ lại xem, ngày ca ca mang đệ về, trong phòng xảy ra chuyện gì?” Mộc Đầu chậm rãi chỉ dẫn nó.

“Ngủ, ngủ.” Thổ Đầu nghiêng đầu trả lời.

“Ngoại trừ ngủ?” Mộc Đầu lại hỏi.

Thổ Đậu lắc đầu, “Ngủ.”

Mộc Đầu có chút sốt ruột, “Trước khi ngủ thì?”

“Ăn cơm.”

“Ngươi ăn cơm xong, sau đó ngủ một giấc phải không?” A Tài hỏi.

Thổ Đậu nhìn A Tài, nhẹ gật đầu.

“Xem ra, có lẽ lúc ấy nó bị hạ dược.” A Tài thở dài.

“Vậy làm sao bây giờ, đệ đệ của ta phải làm sao bây giờ?” Mộc Đầu luống cuống, hắn không thể mất đi Thổ Đậu.

“Mộc Đầu, quan gia nhất định sẽ có biện pháp, chàng yên tâm.” Trong lòng Hạnh Hoa cũng không an ổn.

“Chúng ta sẽ hết sức. Các ngươi ở lại với Thổ Đậu một lúc, chúng ta ra ngoài trước.” A Tài nói.

Hai người đi vào trong viện, “Làm sao bây giờ? Hoàn toàn không có manh mối.” Cao Hành đấm vào cổ thụ trước mặt, trút lửa giận.

“Uy, võng của ta dưới hai cây này.” A Tài thấy một quyền kia, lá trên cây rụng và cái.

“Giờ là lúc nào, ngươi nghĩ chính sự được không?” Cao Hành tức giận nhìn A Tài, không phải vẫn còn rất lo lắng cho Thổ Đậu sao, bây giờ lại còn có tâm tình trông nom một thân cây. “Ngay từ đầu chúng ta nghi ngờ Từ phu nhân, nhưng hạ nhân có thể làm chứng nàng luôn luôn ở nhà, Chung quản sự, tiểu nhị trong tiệm có thể chứng minh hắn ở đại sảnh, bây giờ chúng ta không có một chút manh mối, sao có thể giúp Thổ Đậu….”

Nghe thế, A Tài cảm thấy có gì lóe lên trong đầu, “Ngươi vừa nói cái gì?” A Tài vội hỏi.

“Ta nói bây giờ chúng ta không có một chút manh mối….” Cao Hành khó hiểu.

“Không phải câu này.”

“Ta nói ngay từ đầu chúng ta nghi ngờ Từ phu nhân, nhưng hạ nhân có thể làm chứng nàng luôn luôn ở nhà, Chung quản sự, tiểu nhị trong tiệm có thể chứng minh hắn ở đại sảnh…”

“Chính là câu này.” A Tài giật mình, mỉm cười.

“Câu này làm sao vậy?” Cao Hành không hiểu lời của A Tài có ý gì.

“Ngươi đã quên, trước kia ngươi nói có một người rất cổ quái.” A Tài nhắc nhở.

Cao Hành suy nghĩ một chút, lúc này mới nhớ tới, “A, ngươi nói Tiểu Lục Tử.”

“Đúng, sau khi Từ chưởng quỹ chết, Tiểu Lục Tử đột nhiên có tiền, có phải hắn biết cái gì hay không….”

“Sau đó hung thủ muốn ngăn chặn miệng của hắn, cho hắn một số tiền….” Cao Hành tiếp lời.

“… Không xong.” A Tài đột nhiên nói.

“Làm sao vậy, chúng ta đã có manh mối, không xong cái gì?” Cao Hành hỏi.

“Ta hỏi ngươi, nếu như ngươi là hung thủ, có người nắm giữ bí mật của ngươi, vì diệt trừ hậu hoạn, ngươi sẽ làm như thế nào?”

“A…. Giết người diệt khẩu.” Cao Hành kinh hô.

“Đúng….. Đi, đến nghĩa trang.” Nói xong, A Tài chạy ra ngoài.

Xốc vải trắng lên, hai người nhìn thi thể không đầu không tay chân, “Ngươi đang nghĩ gì?” Cao Hành hỏi.

“Ta nghĩ chuyện ngươi nghĩ.” A Tài nói.

“Ngươi cũng cảm thấy như vậy?” Cao Hành lại hỏi.

“Nếu như Tiểu Lục Tử thật sự biết cái gì đó, như vậy thi thể vô danh này có thể chính là hắn.” A Tài đo độ dài của thi thể một chút.

“Nếu không muốn người khác nhận ra người này là Tiểu Lục Tử, chém đầu của hắn là được rồi, vì sao còn chém cả tay chân?” Cao Hành khó hiểu.

“Theo chiều cao, người này rất có thể là Tiểu Lục Tử.” A Tài thu hồi thước đo. “Ngoại trừ đầu người, còn có rất nhiều nơi có thể chứng minh thân phận, nếu như trên cổ một người có một nốt ruồi, trên đùi có bớt, người quen thuộc với hắn cũng có thể không cần nhìn mặt mà nhận ra hắn, như vậy chém đi tay chân cũng có thể che dấu thân phận.”

“Ta đến đại viện Tiểu Lục Tử sống tìm hiểu xem, trên tay hay chân của hắn có cái gì đặc biệt không.” Cao Hành hiểu được, liền đi ra ngoài.

A Tài nhìn thi thể, nghĩ thầm, với những tin tức trước mắt, hiềm nghi lớn nhất vẫn là Từ phu nhân và Chung quản sự, nhưng hai người này đều có người chứng minh bọn họ không ở hiện trường vụ án, nếu suy luận vừa rồi của mình là chính xác, như vậy chờ A Hành trở về, phải nghĩ cách phá giải chứng này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.