Đương Pháp Y Xuyên Việt Thành Ngỗ Tác

Chương 19: Lần đầu vào kỹ viện



A Tài dẫn Triển Cảnh Nham trở lại chỗ ở, vào tiểu viện thì thấy Thổ Đậu đang ngồi trên võng, đong đưa qua lại. Thấy A Tài vừa về, nó nhảy xuống, định chạy tới, nhưng nhìn đến người xa lạ phía sau liền dừng bước.

“Có phải chờ sư phụ đã lâu rồi không?” A Tài tiến lên sờ đầu Thổ Đậu.

Thổ Đậu lắc đầu, vừa nhìn A Tài vừa liếc người đứng phía sau.

“Ta giới thiệu, đây là Nghiêm tiên sinh sư phụ tìm tới cho ngươi. Đây là Thổ Đậu, đồ đệ của ta.” A Tài giới thiệu hai người với nhau.

Trong thư phòng [gian phòng chất đống những tạp thư A Tài thu thập được], vừa vào cửa có thể nhìn thấy giá sách sát bức tường, chính giữa là một cái bàn hình vuông, vị trí gần cửa sổ có một giường nhỏ. Ba người ngồi xuống, Thổ Đậu ngồi đối diện với Triển Cảnh Nham.

Thổ Đậu rất thận trọng nhìn Triển Cảnh Nham.

“Trước ngươi có từng học viết chữ?” Triển Cảnh Nham hỏi.

“Không có, nó chưa từng học qua.” A Tài trả lời.

“Biết viết tên của mình không?” Triển Cảnh Nham lại hỏi.

“Hôm qua ta vừa dạy nó, nhưng viết không đẹp, tốt nhất là ngươi dạy lại.” A Tài lại đáp.

Triển Cảnh Nham nhìn hắn một cái, tiếp tục hỏi. “Hôm nay ta dạy ngươi một lần nữa, đầu tiên là viết tên mình, sau đó học viết tự, cuối cùng là đọc tự, được không?”

“Hảo.” A Tài rất sảng khoái đáp ứng.

Triển Cảnh Nham và Thổ Đậu đều nhìn hắn, ai là đệ tử?

“Những câu đối đáp thông thường cũng cần phải giúp đỡ.” Triển Cảnh Nham thản nhiên nói.

A Tài lập tức ngậm miệng, gãi gãi đầu, cuối cùng nói thêm câu, “Ta…. Là sợ nó khẩn trương.”

Triển Cảnh Nham không nói gì, tiếp tục nhìn hắn.

“… Ta sẽ yên lặng …..” A Tài cam đoan, lúc này Triển Cảnh Nham và Thổ Đậu mới bắt đầu học.

Hắn cũng không muốn nhàm chán nhìn chằm chằm hai người như vậy, nhưng hắn lo lắng đột nhiên để Thổ Đậu ở cùng người xa lạ, nó sẽ sợ. Hắn định tham dự vài buổi, xác định Thổ Đậu thích ứng được, hắn sẽ để bọn họ tự học.

Triển Cảnh Nham dạy tư thế cầm bút chính xác, sau đó trên giấy viết hai chữ “Thổ Đậu”, để Thổ Đậu nhìn vào đó bắt chước theo. A Tài cũng nghiêng đầu xem, liên tiếp gật đầu, đúng là chuyên gia, dứt khoát, điểm là điểm, nét chữ khiến hắn phải rửa mắt nhìn.

Khoảng thời gian tiếp theo đối với A Tài mà nói là dài dằng dặc, hắn không tập viết chữ bằng bút lông, dù thế nào đi nữa hắn không cần phải ghi chép bản nghiệm thi của chính mình, chữ xấu cũng không sao. Tiện tay cầm sách trên giá sách lật xem, ngẫu nhiên ngẩng đầu nhìn Triển Cảnh Nham và Thổ Đậu, một người dạy bảo nghiêm túc, một người chuyên tâm học tập. Tại sao y lại nguyện ý dạy Thổ Đậu? Theo khí chất của y, tác phong, y phục, y không phải người bình thường, tiếp cận hắn nhằm mục đích gì? Hắn nghèo rớt mồng tơi, nhà chỉ có bốn bức tường. Bộ dáng cũng không phải thiên tư quốc sắc. Trên người hắn có cái gì chứ? Cúi đầu nhìn chính mình, di, đột nhiên phát hiện tay của hắn thật sự không tệ, so với tay nam tử bình thường trắng hơn rất nhiều, sờ thấy mềm mại, móng tay sạch sẽ, làm việc linh hoạt….. Ân, thật sự là một đôi tay không tệ.

A Tài miệt mài theo đuổi suy nghĩ, dù thế nào đi nữa hắn cũng không có cái gì để mất.

“Hôm nay đến đây thôi.” Triển Cảnh Nham đứng dậy nói.

“Không ngồi nghỉ ngơi một chút?” A Tài vội vàng đứng lên, Thổ Đậu cũng đứng lên theo.

“Không cần, ngày mai ta sẽ tới vào giờ này.” Triển Cảnh Nham đi ra khỏi phòng.

“Thổ Đậu, mau nói với tiên sinh, ngày mai gặp.” A Tài vỗ vai Thổ Đậu.

“Ngày mai gặp.” Thổ Đậu nói.

Triển Cảnh Nham gật gật đầu.

“Ta tiễn ngươi.” A Tài đuổi theo y. “Ngươi trở về phòng trước.” Lại nói với Thổ Đậu.

Triển Cảnh Nham không từ chối, hai người im lặng đi đến cửa sau của Cao phủ.

Sao lúc nào hai người ở riêng một chỗ, hắn cũng có chút không được tự nhiên, trong lòng A Tài kêu gào.

“Đến đây là được.” Triển Cảnh Nham mở miệng nói.

“A? A.” A Tài gãi gãi đầu. “Vậy ngày mai gặp.” Hắn nở nụ cười nhìn Triển Cảnh Nham.

Triển Cảnh Nham nhìn chằm chằm hắn. Cảm nhận được tầm mắt của y, A Tài cũng bình tĩnh nhìn lại y, chỉ nghe tim “Thịch thịch thịch” nhảy, Triển Cảnh Nhamvươn tay lên đỉnh đầu của hắn, khi thu hồi thì trên tay có thêm một phiến lá cây.

“Ngày mai gặp.” Nói xong, đi ra Cao phủ.

Triển Cảnh Nham xoay người rời đi, vuốt vuốt lá cây trong tay, nhớ lại phản ứng khẩn trương của A Tài, khóe miệng mỉm cười.

Đợi người nọ đi xa, A Tài mới cảm thấy sự khẩn trương biến mất, hóa ra chỉ là một phiến lá cây, hô….

Nhưng nếu cẩn thận, A Tài sẽ phát hiện xung quanh không có cái cây nào.

Ngày hôm sau Triển Cảnh Nham xuất hiện trong tiểu viện của A Tài đúng giờ, trong thư phòng có ba người như cũ, chỗ ngồi như cũ, chỉ có tâm trạng khác nhau.

Sáng sớm A Tài đã chuẩn bị sách để xem, không quấy rầy bọn họ.

Một lúc lâu sau, trong phòng chỉ còn lại hai người, một người trên người choàng y sam đang nằm sấp ngủ, người này hiển nhiên là A Tài. Người còn lại hạ cằm nhìn hắn ngủ, người này rõ ràng là Thổ Đậu.

Cao Hành vào phòng thấy tình cảnh như vậy, Thổ Đậu nhìn hắn, bảo hắn yên lặng.

Cao Hành nhẹ gật đầu, nhỏ giọng hỏi, “Hắn làm sao vậy?”

“Ngủ.” Thổ Đậu cố ý giảm thấp thanh âm.

“Ngủ…. Giờ này?” Vừa cất cao âm lượng, liền bị Thổ Đậu nhìn chằm chằm, vội vàng hạ giọng. Ngoan ngoãn, mới đi theo A Tài vài ngày, đã biết trừng người, thật sự là gần mực thì đen, Cao Hành nghĩ thầm.

Bất quá A Tài vẫn từ từ tỉnh lại, nâng thẳng lưng thu hồi cánh tay có chút tê dại, đột nhiên thấy y sam che trên người, không giống y phục của hắn, lại càng không phải của Thổ Đậu, “Ân? Nghiêm tiên sinh đâu?”

“Đã về, nói không muốn quấy rầy ngươi.” Thổ Đậu trả lời ngắn gọn, sau đó lại bổ sung, “Y phục, Nghiêm tiên sinh.”

“Ngạch? A….” Thật sự là thất lễ, nhân gia học, hắn lại ở bên cạnh ngủ, “Lần sau nếu ta ngủ, nhất định phải đánh thức ta, như vậy là thất lễ với Nghiêm tiên sinh, biết không?” A Tài nói, thỏa mản thấy Thổ Đậu gật đầu, nghĩ thầm, lần sau phải đổi sách khác, hiệu quả thôi miên của sách này quá rõ ràng.

A Tài duỗi lưng một cái, quay người lại thì thấy Cao Hành đứng cạnh cửa.

“Di? Sao ngươi lại tới đây?” A Tài hỏi.

Hắn không thể tới sao, nhưng bây giờ không phải lúc so đo. “Có án phát sinh.” Cao Hành nghiêm túc.

“Ta biết ngươi tới chắc chắn không có chuyện tốt.” Vẻ mặt A Tài “Ngươi xem đi”, lửa giận của Cao Hành bốc lên, chỉ có thể cưỡng chế xuống.

————————

A Tài ngẩng đầu nhìn bảng hiệu trên cửa, “Lệ Xuân viện”. Cái này, là kỹ viện?

“Làm sao vậy? Có vấn đề gì sao?” Cao Hành thấy A Tài nhìn bảng hiệu thật lâu, cho là hắn phát hiện cái gì đó, cũng ngẩng đầu xem.

“Không có.” A Tài liếc hắn, sau đó đi vào, Thổ Đậu chăm chú đi theo phía sau.

Cao Hành sững sờ một chút, lập tức cũng theo vào, nhìn cái gì mà lâu vậy chứ?

A Tài theo Cao Hành xuyên qua đại sảnh lên lầu hai, không thể không nói, kỹ viện này thật đẳng cấp. Đại sảnh gần trăm mét vuông, bên trái có một cái sân khâu ước chừng rộng tám thước cao ba thước, dùng hàng rào gỗ vây quanh, phía dưới đặt ba hàng mười hai cái bàn lớn. Phía bên phải của lầu hai cũng sắp xếp vài cái bàn trong một phòng trang nhã. Cả đại sảnh dùng màu sắc sặc sỡ trang hoàng, vô cùng xa hoa. Bởi vì bây giờ là buổi chiều, cho nên trong đại sảnh ngoại trừ tạp công quét dọn thì không có khách nhân vào xem.

Đi qua đại sảnh tới cánh cửa bên hông sân khấu, đi vào một hành lang gấp khúc, bên trái hành lang gấp khúc là tường thành, hành lang kéo dài, bên phải là đình viện. Xung quanh đình viện, phía bắc là thủy trì, phía nam trồng các loại hoa kiều diễm.

Xuyên qua hành lang gấp khúc, rẽ trái thì có cổng vòm, tiến vào, liền thấy lầu các, xung quanh có bài trí hòn non bộ. Đối diện cổng vòm là lầu các sáu tầng, hai bên trái phải là lầu các năm tầng. Nơi giao giữa ba lầu các có hai thang lầu.

Theo thang lầu bên trái đi lên lầu hai, tới một gian phòng tận cùng, Cao Vấn đã chờ ở đó. Thấy bọn họ vào, “Ta đã phong tỏa nơi này, thi thể ở bên trong, ta không để bọn họ làm lộn xộn.”

A Tài gật đầu, nhìn chung quanh gian phòng, đây là khuê phòng của một cô nương, bên ngoài là tiểu sảnh, bên trong là phòng ngủ, chính giữa dùng rèm ngăn cách, hiện tại rèm bị kéo sang hai bên, cả gian phòng sạch sẽ, không một chút mất trật tự.

A Tài trực tiếp đi đến bên giường, nhìn nữ nhân nằm trên đó. Oa, hắn tới nơi này đã lâu nhưng chưa từng thấy nữ nhân xinh đẹp như vậy, dung mạo có thể so với Lâm Chí Linh ở hiện đại. Còn trẻ mà đã chết….

A Tài nhìn Cao Hành, ý bảo hắn bắt đầu ghi chép.

“Người chết là nữ, tuổi khoảng 17, 18….”

“Nàng mười tám tuổi.” Nữ nhân trung nhiên bên cạnh nói.

A Tài nhìn nàng, “Ta là Trương mụ mụ, tú bà của Lệ Xuân viện.” Trương mụ mụ tự giới thiệu.

“Ngươi ở đây làm gì?” Cao Hành cau mày hỏi.

“Vị quan gia này nói có chuyện muốn hỏi ta, bảo ta đợi ở đây.” Trương mụ mụ chỉ vào Cao Vấn.

“Nàng là người đầu tiên phát hiện thi thể.” Cao Vấn nói.

“Đúng vậy đúng vậy, buổi trưa ta bảo Xuân nha đầu gọi Dung cô nương dậy, nha đầu trở lại nói với ta là không có người trả lời, ta tưởng nàng còn đang ngủ, nên không gọi nàng. Nhưng đêm nay phải làm ăn, hôm nay nàng là nhân vật chính, thiếu ai cũng không thể thiếu nàng, ta bảo Xuân nha đầu đến gọi lần nữa, nhưng cũng không có người trả lời. Ta nghĩ không phải đã xảy ra chuyện gì chứ, sau đó tự tới nhìn, cửa này khóa ta vào không được, ta bảo người phá cửa, thấy nàng nằm trên giường, ta gọi vài tiếng đều không phản ứng, đi đến trước mặt, lúc này mới phát hiện nàng không thở.” Trương mụ mụ vừa nói vừa dùng khăn lau khóe mắt. “Đêm nay là đêm đầu nàng đấu giá, thiệp đã phát, hiện tại người đã chết, ta phải nói với khách nhân như thế nào a.”

Những người khác trong phòng dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn lão bà này, bà ta đâu có thương cảm cho người chết.

Bên kia A Tài cũng không dừng động tác, vén chăn lên, “Dung cô nương y phục chỉnh tề, trên người không có vết thương, không có dấu hiệu giãy dụa.” Nhìn sát người chết, kiểm tra ngón tay, A Tài vừa nói vừa chỉ cho Thổ Đậu xem bệnh trạng. “Môi tím đen, móng tay có màu xanh đen, đây là biểu hiện của trúng độc.” Thổ Đậu liên tiếp gật đầu, Cao Hành không ngừng ghi chép.

“Trúng độc?” Trương mụ mụ kinh hô. “Sao có thể trúng độc, nàng ăn mặc đều do nội viện của chúng ta quản, vì phòng ngừa loại cô nương này tìm chết tìm sống, bất kỳ vật dụng nguy hiểm hay độc vật đều khó có khả năng xuất hiện trong phòng. Sao có thể trúng độc?”

“Loại cô nương này? Nàng không tự nguyện vào đây?” Cao Hành hỏi.

“Quan gia, ngươi thật biết nói giỡn, ai sẽ tự nguyện tới nơi này chứ, tất cả mọi người đều là bất đắc dĩ, phần lớn vào đây là bị bán. Nàng a, trước còn là một thiên kim tiểu thư, cha nàng làm quan nhưng sau đó phạm tội, nam nhân trong nhà đều bị chém đầu, nữ nhân đều bị bán làm quan nô, ta thấy nàng xinh đẹp, nên mua vào viện của chúng ta.”

“Tên đầy đủ của nàng là gì?” Cao Vấn đột nhiên hỏi.

“Dung Tử Uyển.” Trương mụ mụ nói.

“Nàng chính là Dung Tử Uyển?” Cao Vấn kinh ngạc.

“Đúng vậy, chính là nữ nhi của đại quan Dung Xương.” Trương mụ mụ nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.