Đương Pháp Y Xuyên Việt Thành Ngỗ Tác

Chương 22: Bối cảnh như vậy



Tuy không biết nguyên nhân, nhưng Cao Hành tin rằng Tam ca sẽ không vô duyên vô cớ bảo hắn chuyển vào tiểu viện của A Tài.

Cho nên lúc A Tài thấy Cao Hành quay trở lại, thì thấy hắn dẫn theo vài hạ nhân giúp hắn chuyển gì đó đến gian phòng cách vách.

“Uy, ngươi làm gì vậy?” Mua thêm gia cụ cho hắn sao? Nhưng hắn không thiếu giường cũng không thiếu chăn a.

“Chuyển đến ở.” Cao Hành vừa nói vừa chỉ huy, “Giường để ở đây.”

“Ai chuyển đến ở?” Có người muốn chuyển đến sao không chào hỏi chủ nhân tạm thời của nơi này là hắn chứ?

“Ta. Bàn và ghế đặt ở bên cạnh giường là được.”

“Ngươi? Ngươi có thể nói rõ rồi hẵng tiếp tục sắp xếp được không?” A Tài khoanh hai tay trước ngực nhìn hắn …bận rộn.

“Tam ca của ta nói phải bảo vệ các ngươi, cho nên bảo ta tốt nhất chuyển vào đây.” Cao Hành nói, hắn cũng có muốn chuyển vào đâu.

Nếu như là Cao Chí bảo hắn chuyển vào….

Nhìn Cao Hành, chuyển vào cũng tốt, vạn nhất có chuyện, còn có người hỗ trợ.

“Vậy ngươi làm đi, ta chờ ngươi bên ngoài.” Vẫn chưa kiểm tra những y phục kia.

Tiểu viện đột nhiên có thêm nhiều người, Thổ Đậu đứng bên cạnh nhìn bọn họ ra ra vào vào. Thấy sư phụ đi tới, hai ba bước chạy đến trước mặt, nắm tay áo của A Tài.

A Tài sờ đầu của nó an ủi, “Đừng để ý bọn họ, chuyển hết rồi bọn họ đi.”

Thổ Đậu gật gật đầu.

“A Hành sẽ ở đây với chúng ta, không quen thì không nhìn đến hắn.” A Tài nói.

“Chúng ta đi thôi.” Cao Hành vừa ra khỏi phòng.

A Tài gật đầu.

A Tài đặt y phục và đồ dùng của Dung Tử Uyển trên bàn, đầu tiên là đưa lên mũi hít hà, “Y phục này hẳn là vừa mới giặt, trên mặt có hương vị của sừng, còn có….” Lại ngửi ngửi, “Hình như là mùi đàn hương.”

“Đàn hương? Nơi đó là kỹ viện, sao có thể có mùi đàn hương?” Cao Hành nói.

A Tài cầm hài của người chết lên, “Hài của nàng…..”

“Sao vậy?” Cao Hành vội hỏi, có biến?

“Bây giờ các cô nương cũng có giày cao gót sao?” Nhìn xem độ cao phải từ 5 đến 7 cm.

“Giày cao gót? Là cái gì?” Cao Hành hỏi, người này lại bắt đầu nói những từ khó hiểu.

“Chính là chỗ này.” A Tài cầm ngược hài, chỉ vào gót hài.

“Được gọi là hài cao, thật không hiểu biết.” Cao Hành nói

“A, cái này gọi là hài cao.” A Tài nhìn Cao Hành, khiêu mi nói, “Ngươi thật hiểu biết rộng nha, ngay cả vật dụng của cô nương cũng hiểu rõ…..” Dứt lời, Thổ Đậu cũng nhìn về phía Cao Hành.

“Ta… Muội muội của ta cũng có loại hài này, cho nên ta mới biết được.” Cao Hành giải thích, “Ngươi nghĩ lung tung cái gì?” Liếc nhìn Thổ Đậu, cái này không phải là hủy danh dự của hắn sao.

“Ta nghĩ cái gì?” A Tài vô tội nói.

“Ngươi…..” Cao Hành bị chọc giận nghiến răng nghiến lợi, chờ Nhị ca trở về nhất định phải tìm hắn giúp “Báo thù”, “Có manh mối gì không?”

“Không có, chỉ có thể chờ ca ca của ngươi trở về, xem hắn có phát hiện gì ở hiện trường.” A Tài nói.

“Đang đợi ta sao?” Đúng lúc Cao Vấn đi đến.

“Đại ca.” Cao Hành nói.

“Bản ghi chép nghiệm thi đã xong?” Cao Vấn hỏi.

Cao Hành đưa bản ghi chép cho Cao Vấn, đợi hắn xem xong, A Tài mới hỏi, “Tại hiện trường có phát hiện gì không?”

“Trong phòng không phát hiện độc vật, trong ấm nước không có gì, trên bệ cửa sổ có một số lá trà, nhưng tú bà nói, Dung cô nương thường xuyên mua một số trà tươi rồi tự phơi, cũng không lạ lùng.”

“Trà gì?” A Tài vừa nói xong, thấy Cao Vấn lấy ra một bọc vải trắng trong ngực.

“Ta nghĩ ngươi sẽ hỏi, là trà xanh Lục An.” Cao Vấn mở ra.

Cao Hành và A Tài lấy vài lá trà lên xem.

“Đây là trà gì? Sao đệ chưa thấy qua.” Cao Hành hỏi.

“Đây là cống trà, sao đệ có thể thấy qua.” Cao Vấn đáp.

“Loại trà này sinh trưởng ở phía bắc Trường Giang, dựa vào hai bên bờ Trường Giang mà tự sinh trưởng, nơi này núi cao vây quanh mây mù lượn lờ, thanh sơn bích thủy, trúc đại thành lâm. Là “trà xanh Lục An” sinh trưởng tự nhiên.” A Tài giải thích.

“Không sai.” Cao Vấn tán thưởng, “Không ngờ ngươi cũng tìm hiểu về trà.”

A Tài gãi gãi đầu, “Thế thì không, chỉ nghe nói qua về loại trà này mà thôi.” Nếu như hỏi vì sao A Tài biết được, đó là bởi vì trong phòng thí nghiệm có một lão pháp y từng được người ta tặng loại trà này, quý trọng cực kỳ. A Tài hỏi ông, đó là trà gì, lão pháp y nói, “Đây là trà xanh Lục An, sau giải phóng, đây ra cống trà đặc biệt trong quân ủy trung ương.” Cho nên A Tài mới có ấn tượng đặc biệt về loại trà này. Nhưng, hắn nhớ rõ, lão pháp y từng nói qua, trà xanh Lục An đạt chất lượng tốt là nhờ việc bảo quản nó, cần khô ráo kín gió. Sao Dung cô nương lại phơi trên bệ cửa sổ?

“Sao trong phòng Dung cô nương có thể có cống trà?” Cao Hành hỏi.

“Ta hỏi qua tú bà, trong nội viện không có loại này trà, có lẽ là khách nhân thưởng cho nàng.” Cao Vấn nói.

“Cống trà sao có thể tùy tiện tặng người? Hơn nữa, người có cống trà cũng không nhiều.” Chẳng lẽ thật sự như Ngô viêm nói…..

“Đại ca, hôm nay Tam ca mang Ngô Viêm đến nhà tìm A Tài…..” Cao Hành nói chuyện lúc chiều một lần.

“Nói như vậy, án tử này có liên quan tới chuyện mất trộm ngân lượng triều đình một năm trước?” Cao Vấn nhìn hai người, giống như đang hỏi thăm ý kiến.

“Có lẽ có, có lẽ không.” A Tài nói.

“Lời này ta cũng nói đuợc.” Hắn còn tưởng rằng người này có cao kiến gì.

“Dù án tử này có quan hệ với chuyện mất ngân lượng triều đình một năm về trước hay không, việc bây giờ chúng ta phải làm là tìm ra hung thủ giết nàng.” A Tài nhìn về phía người chết.

Cao Hành và Cao Vấn theo tầm mắt của hắn, cũng nhìn về phía người chết.

“Nếu chúng ta đã biết rõ nàng bị giết, cũng biết nàng trúng độc mà chết, như vậy là trúng độc gì? Ai hạ độc? Trúng độc như thế nào?” A Tài nhìn Cao Hành rồi nhìn Cao Vấn.

“Ta sẽ truy tìm từ cống trà, để xem có thể tìm được nghi phạm hay không.” Cao Vấn nói, cống trà chỉ có hoàng thất mới được hưởng dụng, hắn cần xác nhận Hoàng thượng từng tưởng thưởng cho người nào, xem ra hắn phải báo cáo chuyện này cho đại nhân trước.

“Ta trở lại Lệ Xuân viện tìm xem?” Cao Hành có chút hưng phấn, nói không chừng đó là một đại án tử.

“Để A Tài đi với đệ, đây là mệnh lệnh.” Cao Vấn không để cho Cao Hành cự tuyệt.

Hắn nhìn đại ca rời đi, vì sao muốn hắn cùng đi với người này? Trong nội tâm Cao Hành gào thét.

Nhưng hắn chỉ có thể bất mãn nhìn về phía người còn đang nghiên cứu lá trà.

Lệ Xuân viện

“Ta nói, hai vị gia, các ngươi tra án thì tra án, làm gì mà vây kín viện của chúng ta, nhiều người như vậy ở đây, khách nhân nào dám đến, cái này còn cho chúng ta làm ăn hay không.” Trương mụ mụ phi thường tức giận, phi thường bất mãn, nghĩ đến số bạc kia vuột khỏi tay, nàng vô cùng đau lòng.

Hoàn toàn không để ý tới đối phương, Cao Hành nhìn trái nhìn phải một cái, cuối cùng nhìn tú bà, “Trong phòng Dung cô nương có lư hương không?”

“Có a, ở đằng kia.” Tú bà tiện tay chỉ hướng khác sau lưng Cao Hành.

Cao Hành xoay người, đi đến án kỷ, mở nắp lư hương, cúi đầu ngửi. “Sao không có cái gì.”

“Quan gia, chúng ta là kỹ viện, trừ phi là mùa hè hoặc là khách nhân yêu cầu, bình thường không điểm lư hương.” Tú bà vung vẩy khăn lụa.

“Ở chỗ các ngươi có người điểm đàn hương không?” A Tài hỏi.

“Chúng ta không phải từ miếu, sao lại điểm đàn hương.” Tú bà nói, “Ta nói, các ngươi nhanh chóng phá án a, nếu không, cứ hai ba ngày các ngươi đến một lần, ta thật sự phải đóng cửa.”

“Chúng ta cũng hy vọng sớm bắt được hung thủ, cho nên càng cần sự phối hợp của ngươi.” Cao Hành nhìn những người đứng trong phòng, nâng cao âm lượng, “Các ngươi đi ra ngoài trước, ngươi đến đây, ta có mấy vấn đề muốn hỏi. Hy vọng ngươi không giấu diếm, nếu không sẽ xử tội đồng lõa.” Nói xong, Cao Hành cho mọi người một ánh mắt cảnh cáo. Đừng nói, thật sự rất uy hiếp.

Bọn nha dịch rời khỏi hiện trường, chỉ để lại A Tài, Cao Hành và tú bà.

“Càng sớm bắt được hung thủ, đối với ngươi và ta đều tốt.” Cao Hành nói.

Tú bà ngật đầu, “Ngài muốn biết cái gì cứ hỏi.”

“Ngươi thấy Dung cô nương lần cuối là lúc nào?”

“Giờ hợi tối hôm qua, lúc đó ta đang ở đại sảnh chào hỏi khách khứa, Dung cô nương đánh đàn trên đài, diễn tấu hai khúc sau đó trở về phòng, bởi vì hôm sau nàng là nhân vật chính, cho nên ngoại trừ khách đã hẹn trước không thể từ chối, thì ta không để nàng gặp khách nhân.”

“Tối hôm qua nàng hẹn ai?” Cao Hành hỏi.

“Nhóm người Lữ công tử.” Tú bà nói.

“Lữ công tử nào?” Cao Hành truy vấn.

Tú bà nhìn hai bên một chút, xác định không có người, giảm thấp thanh âm, “Chính là Tiểu công tử Lữ khánh của Lữ thái sư.”

“Ngươi nói là nhóm người, ngoại Lữ khánh còn có ai?”

“Còn có Tiểu công tử Lý Chí Nham của Ngự Sử Lý đại nhân, Tam công tử Hà Khiêm của Hình bộ Hà thượng thư, Đại công tử Vương Tiết của Hộ bộ thị lang Vương đại nhân.”

Nghe thế, A Tài nhịn không được mà huýt sáo trong lóng, tăng thêm bộ binh và công bộ thì trên cơ bản là đầy đủ tất cả các bộ trong triều đình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.