Đương Pháp Y Xuyên Việt Thành Ngỗ Tác

Chương 26: Ai là nghi phạm



“What?” A Tài kích động, thốt ra tiếng Anh.

“Cái gì?” Cao Hành bị tiếng Anh của hắn hù dọa, sững sờ một chút.

“Không phải…. Ta định nói ai là hung thủ?” A Tài hỏi.

“Lữ Khánh.” Đã sớm nói bọn họ không phải người tốt.

“Hắn? Ai nói hắn là hung thủ?” A Tài vội hỏi.

“Tam ca của ta nói.” Cao Hành đáp, “Ai nha, bị ngươi kéo dài thời gian, đại ca và Tam ca đã đem Lữ khánh đến nha môn, đang thẩm tra xử lí án tử này, đi mau, đi mau.”

“Thổ Đậu, lát nữa sư phụ sẽ trở lại…..” Nói còn chưa nói hết, hai người đã biến mất ở cửa ra vào.

Triển Cảnh Nham quay sang nói với Thổ Đậu, “Chúng ta tiếp tục học.”

“A.” Thổ Đậu gật đầu, ngoan ngoãn theo Triển Cảnh Nham vào thư phòng.

“Cao bộ đầu, ngươi xác định hắn là hung thủ? Hắn là nhi tử của Lữ thái sư. Nếu như ngươi không nắm chắc…..” Thôi đại nhân hỏi Cao phụ.

“Cái này….” Cao phụ nhìn Cao Chí.

“Đại nhân, chúng ta phát hiện trong trà xanh Lục An Lữ Khánh tặng cho Dung cô nương có trộn lẫn lá trúc đào, ta đã xác nhận.” Nghe Cao Chí nói như vậy, Thôi đại nhân vẫn không an tâm, người muốn thẩm tra chính là nhi tử của thái sư, nếu thật sự có tội, hắn phải phán thế nào? Nếu là vô tội, bắt Lữ khánh đợi như vậy, phải kết thúc ra sao? Nghĩ vậy Thôi đại nhân không khỏi nén giận nhìn Cao Chí.

Người đã bắt tới, cũng chỉ có thể tiếp tục.

Thôi đại nhân vỗ mộc phách, hô, “Thăng đường.”

“Mang Lữ Khánh đến.” Dứt lời, Lữ Khánh đi lên, hai nha dịch theo phía sau.

“Lữ Khánh, ngươi có biết tội của ngươi không?” Thôi đại nhân cố ý bỏ qua chuyện Lữ Khánh không quỳ, trực tiếp thẩm tra án tử.

“Lữ Khánh muốn hỏi đại nhân có ý gì? Sao ta đột nhiên thành phạm nhân?” Vẻ mặt Lữ Khánh không hề sợ hãi.

Thôi đại nhân nhìn thoáng qua Cao Chí, nói tiếp, “Bổn quan đã tra ra, Dung cô nương của Lệ Xuân viện uống trà xanh Lục An có trộn lẫn lá trúc đào do ngươi tặng mà chết. Ngươi có gì giải thích?”

“Trà xanh Lục An là cống trà Hoàng thượng ban cho, sao có thể bị trộn lẫn lá trúc đào?” Lữ Khánh ngụ ý, cũng chỉ rõ: Ta lấy trà xanh Lục An từ Hoàng thượng, ý ngươi muốn nói Hoàng thượng hạ độc trong trà?

“Cái này…..” Thôi đại nhân không phải người ngu ngốc, sao không nghe ra ý tứ trong đó.

“Lữ Khánh, ngươi đem trà Hoàng thượng tặng người khác, đối với hoàng thượng không phải là đại bất kính?” Cao Chí nói một lời, đem “Bất kính” chụp lên người hắn.

Lữ Khánh đầy thâm ý nhìn Cao Chí. “Vị này là?”

“Đây là Cao bộ đầu.” Thôi đại nhân vội vàng nói.

“Nguyên lai là Cao bộ đầu, Hoàng thượng đã đem trà xanh Lục An thưởng cho ta, ta đương nhiên muốn chia sẻ ơn trạch của Hoàng thượng với những người hiểu trà.” Lữ Khánh trở tay đẩy trở về.

“Một cô nương kỹ viện, cũng là người hiểu trà sao?” Cao Chí mỉa mai nhìn hắn.

“Lời của Cao bộ đầu tựa hồ đầy gièm pha. Dung cô nương mặc dù xuất thân từ Lệ Xuân viện, nhưng luôn giữ mình trong sạch, một tay hảo cầm, đối với trà đạo cũng có tìm hiểu, tại hạ chỉ ngưỡng mộ tài năng của Dung cô nương, mới cùng chia sẻ trà xanh Lục An.” Lữ Khánh không nhanh không chậm giải thích, hợp tình hợp lý.

“Dung cô nương xác thực là chết do uống trà xanh Lục An ngươi tặng, cái này không thể phủ nhận?” Cao Chí nhẫn khí nói.

“Vậy làm phiền Thôi đại nhân và Cao bộ đầu, nhất định phải tra ra người nào động tay động chân với trà, trả lại sự trong sạch cho tại hạ và tiếng tăm cho Hoàng thượng.” Lữ Khánh ôm quyền.

“Ngươi….” Cao Vấn giữ chặt Cao Chí đang kích động.

Hắn nhìn đại ca, biết mình vội vàng.

“Đương nhiên, đây là đương nhiên ….” Thôi đại nhân nhịn không được xoa xoa trán đầy mồ hôi, gật đầu xác nhận.

“Nếu như không còn chuyện gì, Lữ Khánh cáo từ trước.” Mắt nhìn Cao Chí, Lữ Khánh chuẩn bị rời đi.

“Đi thong thả, đi thong thả…” Thôi đại nhân khách khí nói.

“A, đúng rồi, hôm nay ta đến phủ nha này ‘Làm khách’, cha ta còn chưa biết, có lẽ không cần quấy rầy lão nhân gia.” Lữ Khánh cho Thôi đại nhân một ân tình.

“Đúng, đúng, chút chuyện nhỏ không cần phải quấy rầy thái sư.” Thôi đại nhân liên tiếp gật đầu.

Lữ Khánh rời đi, Thôi đại nhân nhẹ nhàng thở ra, xoay người, trừng mắt với Cao phụ, “Sau này phải được sự đồng ý của ta mới có thể bắt người, may mà Lữ công tử không truy cứu, nếu không đại nhân ta có vài cái mũ ô sa cũng không chịu được.” Sau đó lại nhìn Cao Chí, “Tuy ngươi là người Cao gia, nhưng hiện giờ ngươi làm việc dưới tay Ngô đại nhân, từ nay về sau án tử trong phủ của ta không cần ngươi phải nhúng tay vào.” Nói xong, Thôi đại nhân hất tay áo, rời khỏi công đường.

Các nha dịch khác cũng lui ra, chỉ còn lại ba phụ tử Cao gia.

“Cha…..” Cao Chí đầy áy náy nhìn Cao Phụ.

“Không cần phải nói. Các ngươi nhớ kỹ, nơi này là kinh thành, khắp nơi đều là đất của quý nhân, đừng khiến Thôi đại nhân khó xử. Lần này các ngươi chưa được sự đồng ý của ta lén bắt người, trở về mỗi người đứng tấn hai canh giờ.”

Cao Vấn và Cao Chí nhìn bóng lưng Cao phụ rời đi.

“Lần này là đệ quá xúc động.” Cao Chí nói, “Đệ không ngờ Lữ Khánh điềm nhiên phủi sạch tội danh như thế, giống như hắn cũng là người bị hại.”

“Là đệ thành kiến quá sâu, ảnh hưởng đến phán đoán của đệ.” Cao Vấn hiểu rõ Tam đệ của mình, mỗi lần chỉ cần có chuyện liên quan tới Lữ Khánh, hắn sẽ mất lý trí. (Sao ta thấy ba trấm quá)

“Di? Người đâu?” Cao Hành và A Tài đến chậm đứng ở cửa ra vào, Cao Hành kỳ quái hỏi, không phải muốn thẩm tra Lữ Khánh sao, như thế nào chỉ còn Đại ca và Tam ca ở đây.

A Tài bị Cao Hành lôi kéo một đường, lần này cơ hồ sắp đoạn khí, mới đến được công đường. Giữa lúc hô hấp hắn đều có thể ngửi thấy được hương vị máu tanh trong miệng.

“Nếu như ngươi hỏi Lữ Khánh, người đã đi.” Cao Vấn nói, nhìn bộ dáng của hai người, hắn liền biết “Bảo bối” đệ đệ của hắn hoàn toàn quên A Tài chỉ là người thường, không luyện qua khinh công quyền cước, làm sao có thể theo kịp tốc độ, nhất định là lúc này A Tài mới được buông lỏng.

“A, đi rồi sao, hắn không phải hung thủ?” Cao Hành hỏi.

Nói đến đây, A Tài bắt lấy cánh tay Cao Chí, “Ngươi, ngươi, vì sao, ngươi, nói, nói hắn, hắn, hắn là, là hung thủ?” Một câu bị tiếng thở của hắn làm đứt quãng.

Cao Chí nhìn hắn một cái, “Giữa trưa, ta xem ngươi cuống quít chạy ra, ta nghĩ án tử có tiến triển, vì vậy liền theo ngươi xem có gì cần hỗ trợ, thấy ngươi vào trà trang lại đến tiệm dược, đợi ngươi rời đi ta hỏi hai chưởng qũy, ngươi ở đó làm gì, bọn họ nói cho ta biết ngươi hỏi về trà xanh Lục An và lá trúc đào….. Cho nên….” Như vậy, tất cả mọi người đều hiểu vì sao Cao Chí nói Lữ Khánh là hung thủ.

Đợi Cao Chí nói xong, hô hấp của A Tài cũng khôi phục bình thường.

A Tài không trách Cao Chí theo dõi mình, nhưng hắn tin tưởng tài trí của Cao Chí, sao Cao Chí có thể cho rằng Lữ Khánh là hung thủ vì nguyên nhân như vậy. “Sao hắn có thể là hung thủ?”

“Sao không có khả năng? Trà xanh Lục An là hắn tặng Dung cô nương, trong đó trộn lẫn lá trúc đào, nghi phạm đương nhiên là hắn.” Cao Hành nói đương nhiên.

“Sao hắn phải giết Dung cô nương? Trà xanh Lục An là hắn tặng, nhưng Dung cô nương có thói quen phơi trà, nàng phơi bên bệ cửa sổ, mọi người đều có khả năng trộn lẫn lá trúc đào vào. Hơn nữa, Lữ Khánh là ai? Giết một cô nương của Lệ Xuân viện, hắn cần tự mình động thủ sao? Hơn nữa cống trà là do hắn tặng, hắn không phải là kẻ ngu ngốc.” A Tài nói những câu có lý, Cao Hành há miệng lại không thể nào phản bác.

Cao Vấn đồng ý gật đầu.

Cao Chí nghe xong A Tài phân tích, càng thêm ảo vì mang đến phiền phức cho Cao phụ.

“Nhưng lại có một việc…..” A Tài tiếp tục nói.

“Chuyện gì?” Cao Hành lầm bầm hỏi.

“Pha trà có lẫn lá trúc đào, một ly không đủ để trí mạng, trừ phi uống quá nhiều, nhưng nếu trúng độc trúc đào sẽ có phản ứng, hoặc là trực tiếp ăn trúc đào mới có thể trí mạng.”

“Cái này không hợp lý.” Cao Vấn ngẫm lại.

“Không hợp lý ở đâu?” Cao Hành vẫn chưa hiểu nguyên cớ.

“Còn nhớ rõ nha hoàn Tiểu Oánh của Dung cô nương đã từng nói qua, đêm đó Dung cô nương nói không thoải mái, nàng choáng đầu, muốn nôn, đây đều phản ứng bị trúng độc trúc đào. Điều này cũng nói rõ Dung cô nương trúng độc trong quá trình đánh đàn cho nhóm người Lữ Khánh, thử nghĩ, đêm đó Dung cô nương và nhóm người Lữ Khánh ở trong phòng, ăn uống hẳn là giống nhau, vì sao chỉ có Dung cô nương trúng độc, những người khác lại không có việc gì?” A Tài phân tích.

“Ngươi nói đến nha hoàn Tiểu Oánh kia?” Cao Chí nói.

“Đúng vậy, nàng hầu hạ trong phòng, bưng trà dâng nước khẳng định đều là nàng làm. Vụng trộm đổi trà cũng không phải không có khả năng.” A Tài nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.