Đương Pháp Y Xuyên Việt Thành Ngỗ Tác

Chương 42: Án tử kết thúc [trung]



Đóng cửa lại, Cao Hành tựa vào cửa, lau mồ hôi, thật là mạo hiểm.

A Tài nhìn thấy hắn thở hồng hộc, đầu đầy mồ hôi, liền hỏi, “Sao ngươi trở về nhanh vậy? Tìm được cái gì sao?”

Cao Hành tiến lên, “Đương nhiên, ta nào có đạo lý tay không mà quay về.” Nói xong, móc ra Kinh Thi đưa cho A Tài.

“Kinh Thi?” A Tài hoài nghi hỏi.

“Vương Tiết nói, trước khi cha hắn chết, rất thận trọng giao quyển sách này cho hắn, cho nên ta nghĩ bản vẽ có thể ở trong sách.” Cao Hành nói.

A Tài lật xem, tìm tòi.

“Ngươi không biết vừa rồi ta nguy hiểm thế nào đâu, ta vừa mới vào Vương phủ không bao lâu, La đại nhân đã đến.”

“Hắn đến Vương phủ làm gì vậy?” A Tài hỏi.

“Sao ta biết được.” Cao Hành nói, cầm lấy trà trong nội viện rót một chén cho mình.

Thoáng tưởng tượng, “… Không đúng. ” A Tài thét lên.

Cao Hành uống trà xuống, hỏi, “Cái gì không đúng?”

A Tài liếc hắn, không nói gì, vội vàng chạy vào phòng, gọi Dung Phong đang ngủ, “Mau dậy, mau dậy, ta có chuyện hỏi ngươi.”

Dung Phong có chút mơ hồ, Cao Hành theo vào càng khó hiểu.

“Làm sao vậy?”

“Vương đại nhân là ngươi giết?” Một câu hỏi khiến hai người ngây ngẩn.

“Ngây ngẩn cái gì, trả lời ta nhanh lên.” A Tài thúc giục.

“Vương đại nhân không bị hắn giết thì ai giết?” Cao Hành lợi dụng thời gian rảnh, hỏi một câu.

“Ta không giết hắn, chính xác là chưa kịp giết.” Dung Phong lạnh lùng nói.

“A?” Sau khi Cao Hành nghe được, nhất thời không kịp phản ứng.

“Quả là như vậy…. Không tốt! ” A Tài đột nhiên nói.

“Làm sao vậy?” Dung Phong và Cao Hành nhìn A Tài.

“La đại nhân sẽ tới.” A Tài nói.

“Ngạch, cái này…. Vậy là sao… ” Cao Hành bị A Tài làm cho hồ đồ.

“Ta không có thời gian giải thích, tốt nhất chúng ta rời đi trước, lát nữa nói cho các ngươi.” A Tài kéo Dung Phong chạy ra.

Vừa mở cửa phòng, thấy cửa tiểu viện đã bị gõ đến lắc lư, “Mở cửa, mở cửa nhanh.” Ngoài cửa kêu gào.

“Không thể nào, tới nhanh như vậy.” A Tài giật mình nói.

Cao Hành còn không dám tin, “Làm sao có thể?”

Vẻ mặt Dung Phong ngưng trọng, “Cùng lắm thì liều mạng với bọn họ.”

“Không được, bọn họ người đông thế mạnh, ngươi bị bắt sẽ chết.” A Tài đẩy mạnh Dung Phong vào phòng, nói với Cao Hành, “Nơi này là nhà của ngươi, ngươi còn không đi ngăn cản.”

“Ta…. ” Cao Hành có chút loạn, đúng vậy, nơi này là nhà hắn.

Cao Hành nuốt nước miếng, đi đến trước, một tay mở cửa tiểu viện, mười binh lính nhanh chóng tiến vào.

“Các ngươi làm gì?” Cao Hành rống to, cũng làm mọi người nhất thời im lặng.

“Ta là Binh bộ thị lang La đại nhân, hôm nay tới đây bắt trọng phạm triều đình.” La Thành vừa nói vừa tiến đến.

Cao Hành tiến lên ôm quyền nói, “La đại nhân, nơi này là Cao phủ, ngươi nói đến đây bắt trọng phạm của triều đình là ý gì?”

“Ta thu được tin báo, Dung Phong ẩn nấp trong này, cho nên đến xem xét.” La Thành giải thích,“Tin rằng Cao bộ đầu không muốn mang danh chấp chứa trọng phạm triều đình?”

“Ngươi…. ” Cao Hành nghẹn họng.

“Người tới, tìm kiếm cho ta.” La Thành ra lệnh một tiếng, những binh lính kia bắt đầu xông vào.

Trong phòng, A Tài giữ Dung Phong lại, lắc đầu nhìn hắn, lúc này không thể kích động.

Từ nhà bếp, phòng của Nghiêm tiên sinh, và thư phòng đều bị tìm kiếm, có mấy binh lính hướng đến phòng của A Tài.

Cao Hành nắm chặt tay.

Một binh sĩ vừa định đẩy cửa phòng, người trong phòng ngoài phòng biết chuyện, tim đều muốn nhảy ra ngoài, hô hấp cũng ngừng lại.

Đúng lúc này, “Thỉnh tránh đường.” Một thanh âm không lớn nhưng uy nghiêm vang lên sau lưng La Thành.

Tất cả mọi người dừng động tác, xoay người nhìn người tới.

Chỉ thấy Triển Cảnh Nham đan tay sau lưng, lười biếng nhìn mọi người. La Thành và Cao Hành đều sững sờ.

Hai người sững sờ, không ngờ đột nhiên thấy người này, chỉ có điều, tâm tình của hai người hoàn toàn bất đồng.

“Sao trong nhà đột nhiên có nhiều người như vậy.” Triển Cảnh Nham không còn bộ dáng từ tốn ngày xưa, mà bộ dáng lúc này khiến người ta có cảm giác lưu manh. Tầm mất của mọi người đều tập trung trên người y.

“Ngươi…. ” Cao Hành có chút hoài nghi, đây là Nghiêm tiên sinh?

Triển Cảnh Nham liếc qua gian phòng của mình, đột nhiên hô to một tiếng, “Ông trời của ta, sao phòng của ta lại thành cái dạng này? Ai động? Ai động?” Cũng tức giận nhìn về phía mọi người.

Vài quan binh còn cầm sách, hoặc y phục v.v.., trong lúc nhất thời không biết nên thả ra hay tiếp tục quăng ra.

La Thành bước lên phía trước, quỳ lạy, “Hạ quan không biết….. ” Quan binh theo tới không biết y, nhưng thượng cấp của bọn họ đều quỳ, sao bọn họ có thể đứng, vì vậy tiểu viện quỳ đầy người.

“Tốt, là ngươi biến phòng của ta thành bộ dáng thảm hại kia?” Triển Cảnh Nham miễn cưỡng nói.

“Hạ quan, hạ quan lập tức dọn dẹp cho ngài.” Nói xong, vội vàng đứng dậy, bảo mấy quan binh không có mắt vội vàng đem mọi thứ sắp xếp lại.

Hết thảy trở về vị trí cũ.

“Ta nghe các ngươi nói, trong này có trọng phạm, ngươi hoài nghi trong tiểu viện của ta chứa chấp trọng phạm?” Triển Cảnh Nham hỏi nhẹ, nhưng ý tứ rất không nhẹ.

“Không, không, không phải, nhất định là có người nói dối, trở về, Hạ quan nhất định điều tra rõ.” La Thành vội vàng nói.

Người trong quân ngũ có ai không biết Tam gia, đại tướng quân hoặc thiếu tướng phòng thủ biên cương, chiến công hiển hách, đều do Tam gia cân nhắc. Tam gia không trông nom chuyện triều đình, nhưng phàm là chuyện liên quan đến an nguy của giang sơn xã tắc, Tam gia sẽ có kiến giải, hơn nữa những người được chọn đều chiến thắng trở về. Cho nên, dù Tam gia không thực quyền, nhưng uy vọng rất lớn.

Vì sao Tam gia từ trước đến nay hành tung bất định lại ở tiểu viện của Cao phủ, La Thành ảo não nghĩ, xem ra chỉ có thể tạm dừng điều tra.

“Vậy cần phải tra cẩn thận, đúng không?”

“Dạ dạ, hạ quan không quấy rầy ngài.” Nói xong, La Thành khoát khoát tay, bảo quan binh rút lui, cung kính đóng kỹ cửa lại.

Cao Hành có chút mơ hồ, nhìn những quan binh nhanh chóng rút lui, đây là tình huống gì….

Trong phòng, A Tài và Dung Phong dán vào cửa nghe một lúc, thật sự an tĩnh. A Tài liếm liếm ngón tay, đâm giấy trên cửa, theo góc độ của hắn chỉ thấy tiểu viện trống trơn.

Hắn nhẹ nhàng nghiêng thân, lộ ra một đường nhỏ, thật sự không có người, nâng eo đi ra ngoài. (^_^)

A! A Tài và Triển Cảnh Nham nhìn nhau sửng sốt.

A Tài cắn môi, nghĩ thầm, sao lại trùng hợp như vậy….

Triển Cảnh Nham đầu tiên là sững sờ, sau đó ánh mắt lộ ra vui vẻ.

A Tài nhìn thấy nụ cười của y, chắc chắn y đoán được, muốn mở miệng giải thích, lời còn chưa thốt lên.

“Ngươi đã trở lại.” Triển Cảnh Nham nói.

A Tài gật đầu, bị y nhìn từ trên xuống dưới mà đại quẫn.

Nhìn A Tài đỏ mặt, Triển Cảnh Nham cảm giác có ánh mắt thăm dò, lập tức thấy một người xa lạ. A Tài đã ở đây, không khó đoán ra, hắn là Dung Phong mà quan binh đang tìm.

Dung Phong nhìn ra người này không đơn giản, nhưng đang tạm thời ẩn nấp trong này, hắn không thể gây phiền toái gì.

Tuy có Cao Hành và Dung Phong đứng ở đây, nhưng không khí lúc này……

“Ngươi rốt cuộc là ai?” Cao Hành phá nát cảnh đẹp như tranh, nhìn Triển Cảnh Nham, hỏi. Xem dáng vẻ cung kính của La Thành, chắc chắn “Nghiêm tiên sinh” là người có địa vị.

“Rất nhiều người gọi ta là Tam gia.” Triển Cảnh Nham cũng không định giấu diếm tiếp.

“Tam… Tam… Tam gia? Tam gia kia?” Cao Hành kinh hãi lắp bắp xác nhận.

Dung Phong cũng chấn động, thực sự không ngờ….

Triển Cảnh Nham gật đầu.

“Tam gia nào?” A Tài hiếu kì, tiến lên hỏi.

Thấy y gật đầu, Cao Hành và Dung phong nuốt nước miếng, đồng thời liếc A Tài, người không biết thực hạnh phúc. “Là Tam gia kia.” Còn có thể là Tam gia nào, cả Thiên triều chỉ có một Tam gia mới khiến La Thành sợ hãi như vậy.

Lời thừa, A Tài muốn hỏi chính chủ.

Triển Cảnh Nham nhíu mày, “Trước tiên, ngươi đi thay y phục, bọn họ sẽ không đến nữa.” Mới xem cảm thấy lạ, nhưng phối hợp với thanh âm tạo cảm giác rất quái dị, thực tế lại khiến nam nhân muốn “Chà đạp”.

“Ngạch, a.” A Tài nhìn chính mình, nghĩ thầm, nên thay, “Lát nữa nói, ta đi thay y phục trước.”

Khôi phục nguyên trạng, A Tài bước ra, Cao Hành nhịn không được nghĩ, như vậy nhìn thoải mái hơn.

“Mặc như vậy mới thoải mái.” A Tài cảm thán.

“Sao ngươi biết La Thành sẽ đến?” Cao Hành đảo mắt xem thường, trở lại chính đề.

Nhận thấy ánh mắt nghi vấn của mọi người, A Tài nghiêm túc nói, “Lúc đầu ta không khẳng định, nhưng lúc La đại nhân đến đây, ta dám xác định hung thủ thứ ba chính là La đại nhân.”

“Cái gì?” Dung Phong thay đổi sắc mặt.

“Ta luôn cảm thấy kỳ quái, trên người Hà đại nhân và Vương đại nhân đều khắc chữ ‘tội’, điều đó nói rõ hai án tử này có liên quan. Hà đại nhân thì có thể thấy, rõ ràng là báo thù. Nhưng nếu bị báo thù, vì sao Vương đại nhân lại chết thống khoái như thế. Cái này không hợp lý. Hơn nữa, từ lúc chúng ta tra được Dung Phong, mọi người vẫn cho rằng hắn là hung thủ, nhưng hắn chưa bao giờ chính miệng thừa nhận hắn giết Vương đại nhân. Cho nên lúc ngươi từ Vương phủ trở về, nói ngươi gặp La đại nhân…” A Tài nói với Cao Hành, “Ta càng hoài nghi.”

“Càng hoài nghi? Chẳng lẽ lúc trước ngươi có hoài nghi La đại nhân?” Cao Hành nghe được ý trong lời nói của hắn, vội hỏi.

“Từ lúc ta biết hắn chủ động đưa ra hiệp trợ truy bắt người, ta liền hoài nghi hắn có liên quan gì đó tới án tử. Dù sao bắt tội phạm mà binh bộ nhúng tay vào, tuy trên danh nghĩa hiệp trợ có vẻ hợp lý, nhưng thực tế, binh bộ và hình bộ có trách nhiệm hoàn toàn khác nhau, binh bộ tới bắt phạm nhân, rất không hợp lý. Hơn nữa, đã biết rõ mục đích của Dung Phong là vì án mất trộm ngân lượng triều đình mà trả thù, như vậy, những người không liên quan tới án đâu cần lo cho an nguy của mình. Cho nên, sự tích cực của La đại nhân khiến người ta rất hoài nghi.”

“Hơn nữa hắn đột nhiên đến thăm Vương phủ, trong khi phạm nhân chưa bắt được, không phải rất vô lý sao?” A Tài nhìn mọi người. Cao Hành cũng hiểu, án tử chưa phá, thi thể chưa nhập quan, La đại nhân đến vào lúc này, mục đích rất khả nghi.

“Ta nghĩ, lúc Vương đại nhân bị giết, thư phòng bị lục lọi, nói rõ hung thủ đang tìm cái gì đó, hẳn là bản vẽ. Người không phải Dung Phong giết, chắc chắn không phải hắn lục lọi. Nếu như chúng ta giả thiết hung thủ giết người nhưng không tìm được bản vẽ, nhất định sẽ nghĩ cách trở lại tìm hiểu. Có lẽ, sẽ hỏi thăm Vương công tử giống như chúng ta, vậy, đối phương sẽ biết rõ, chúng ta đã biết chuyện bản vẽ, lại bị chúng ta đi trước một bước lấy được thứ hắn muốn, đối phương sẽ đến đòi.” Nói đến đây, A Tài ngừng lại.

Dung Phong nắm chặt nắm tay, “Ta đi tìm hắn.”

Cao Hành ngăn lại, “Ngươi đi như vậy là chịu chết, những cái này chỉ là suy đoán của A Tài, cho dù chính xác, chúng ta không có chứng cứ, không thể trị tội hắn.”

“Cũng vì các ngươi không có chứng cứ để bắt hắn, ta mới phải dùng biện pháp của ta báo thù.” Dung Phong tức giận đỏ hai mắt.

“Ngươi đã quên, người đồng ý cái gì với ta sao?” A Tài đứng trước mặt Dung Phong, hỏi.

Dung Phong nhìn chằm chằm A Tài, nhìn thẳng vào mắt của hắn, “…. Chúng ta không có chứng cứ.”

“Không có chứng cứ có thể chế tạo chứng cứ.” A Tài nói.

“Có ý gì?”

“Ta có một kế…..”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.