“Ngươi đang giả ngu sao?” Triển Kiều Mỹ trừng mắt nhìn A Tài.
Mọi người tiếp tục nhìn về phía A Tài.
A Tài ‘Vô tội’ lắc đầu.
“Trước đó ta đã nói, chỉ cần ngươi có thể tra ra chân tướng, liền gả cho ngươi. Tối hôm qua ngươi tra ra hung thủ, cho nên ta không thể không gả cho ngươi.” Nàng ‘Rất không cam nguyện’ nói.
“Công chúa nói, nếu như hôm nay ta tìm ra hung thủ, sẽ gả cho ta sao?” A Tài nói.
“Đúng vậy.” Hắn đã tìm ra tối qua.
“Nhưng ngày hôm qua tìm ra hung thủ, không phải hôm nay.” A Tài lợi dụng lỗ thủng.
Mọi người ngừng thở đợi phản ứng của công chúa ứng, kể cả thị nữ Tiểu Bích. Hơn nữa trong lòng mọi người đều hiện lên ý niệm: Cùng công chúa chơi chữ, hắn không muốn sống sao?
“Ngươi không muốn lấy ta?” Triển Kiều Mỹ nắm chặt tay.
Mọi người vội vàng nhìn về phía A Tài, chỉ sợ quay đầu chậm sẽ bỏ qua cái gì.
“Không phải không muốn, mà là không thể.” A Tài bình tĩnh nhìn Triển Kiều Mỹ.
“Cái này có cái gì khác?” Không phải cùng một ý.
“Ta, đã có người yêu mến, cho nên không thể lấy ngươi.”
“Người kia xinh đẹp hơn ta?”
“Ngạch, đều mỹ.” Y như vậy không thể nói là xinh đẹp, mà là tuấn mỹ a……
Xem ra phong cách không giống nàng, “Thân phận người kia so với ta thế nào?”
“Cái này…… Xem như không kém bao nhiêu.” Theo như thân phận, y tốt hơn.
Chẳng lẽ là Nguyệt công chúa? Hay Thần công chúa? “Ngươi quen biết với nàng bao lâu?”
“Từ lúc ta đến kinh thành thì quen.” Hiện tại ngẫm lại cũng chỉ mấy tháng.
Không đúng a, sao hắn có thể quen các nàng? “Các ngươi quen nhau ở đâu?”
“Nhất Phẩm Lâu.” Hơn nữa còn tại hiện trường đám cháy.
Không thể nào, các nàng không ra cung, càng không thể đến Nhất Phẩm Lâu, chẳng lẽ không phải một trong các nàng, “Ngươi nói ai?”
“Là không tiện nói, hay căn bản không có người như vậy?” Trong mắt Triển Kiều Mỹ lộ rõ nghi ngờ.
“Có người này, không tiện nói.”
“Các ngươi biết rõ người kia là ai không?” Triển Kiều Mỹ nhìn những ‘Người xem’ bên cạnh, hỏi Cao Vấn, Cao Hành và Thổ Đậu.
Ba người đồng loạt lắc đầu.
Trán A Tài đầy hắc tuyến, đương nhiên bọn họ không biết. Nhìn Triển Kiều Mỹ tỏ vẻ ‘Ngươi giải thích thế nào’. A Tài chỉ có thể cắn môi nói, “Thật sự có.”
“Vậy để ta xem xem đến tột cùng là hạng người gì có thể khiến ngươi vì nàng không thú ta.”
Lúc A Tài do dự, mọi người lo lắng, công chúa chờ đợi……
“Sáng sớm, rất náo nhiệt a.” Triển Cảnh Nham đột nhiên đi vào tiểu viện.
Triển Kiều Mỹ đứng dậy hành lễ, “Tam hoàng thúc.”
“Đứng lên đi.” Nhìn thị vệ trong tiểu viện, ngữ khí của Triển Cảnh Nham có chút không vui, “Nhiều người đến đây như vậy làm gì?”
“Hoàng thúc, thúc đã quên, lần trước ta đã nói, nếu như hắn có thể bắt được hung thủ thì ta gả cho hắn ……” Nói xong, còn liếc A Tài.
A Tài ‘Chuyên chú’ nhìn mặt đất, mặc kệ chuyện cho y.
Thấy thái độ của A Tài, Triển Cảnh Nham nghiêm mặt nói, “Hồ đồ, sao hôn sự có thể xem như trò đùa.”
Triển Kiều Mỹ bị tiếng quát tháo của Triển Cảnh Nham làm hoảng sợ, nàng chưa bao giờ thấy Tam hoàng thúc sinh khí, chỉ một ánh mắt lạnh lùng đã khiến nàng run rẩy.
“Ta……”
“Nhanh hồi cung đi, Hoàng thượng bận rộn chuyện thiên hạ đã đủ phiền, mỗi ngày còn lo lắng tìm ngươi, nên kiểm điểm lại thái độ làm nữ nhi?”
“Vâng……” Triển Kiều Mỹ không dám nhiều lời, từ nhỏ nàng không sợ phụ hoàng, nhưng đối mặt với Tam hoàng thúc nàng luôn có loại sợ hãi vô hình, nàng cũng rất buồn bực, rõ ràng Tam hoàng thúc luôn cười, sao lại sợ chứ. Hóa ra Tam hoàng thúc nóng giận, cảm giác còn kinh khủng hơn phụ hoàng. Không cần nói, chỉ nhìn chằm chằm vào nàng, nàng cũng cảm thấy sau lưng lạnh lẽo.
Đừng nói là bức hôn, bây giờ nàng thầm nghĩ tranh thủ rời khỏi đây, rời khỏi ánh mắt của Tam hoàng thúc.
“Ta đưa ngươi trở về.” Sau đó quay mặt hướng nhóm người Cao Vấn, “Quấy rầy.”
Thẳng đến khi rời đi Triển Kiều Mỹ vẫn không hiểu, vì sao hôm nay ánh mắt Tam hoàng thúc nhìn nàng đáng sợ như vậy……
Chuyển biến này khiến mọi người nhất thời không kịp phản ứng, Âu Dương Húc thất vọng, vì sao, cứ như vậy đã xong? Chẳng có nghĩa gì, hắn trở về phải nói thế nào đây, “Ta cũng đi trước.”
Người ngoài rời đi, “Hắn đến làm gì vậy?” Cao Hành đột nhiên hỏi, sáng sớm đã tới nhà.
Xem cuộc vui. A Tài nói thầm trong lòng.
“Người ngươi yêu mến…… Là y sao?” Cao Vấn phá nát tầng giấy che chắn.
A Tài giật mình quay đầu nhìn hắn, nhìn ra sao? Biều hiện của bọn họ rõ ràng thế sao?
“Hóa ra…… Các ngươi…… Ngươi, là nghiêm túc?” Cao Vấn lại hỏi, hóa ra suy đoán của mình là thật, Cao Vấn cảm thấy lo lắng nhiều hơn giật mình, tuy hắn không hiểu được hai nam nhân…… Ở cùng một chỗ như thế nào, nhưng, đó là Vương gia, A Tài chỉ là ngỗ tác. Thân phận cách xa như vậy…… Vạn nhất Tam vương gia chỉ ham mới lạ, đến lúc đó A Tài phải làm sao?
A Tài gãi gãi đầu, đối mặt với người như thân nhân của mình, thẳng thắn thừa nhận mình có người yêu thương, ít nhiều vẫn xấu hổ, hắn nhẹ gật đầu.
“Ngươi…… Biết rõ đường lui chứ?”
Ngạch? “Đường lui gì?”
“Chính là…… Nếu như…… Vạn nhất…… Nếu…… Tương lai, một mình ngươi, đến lúc đó phải làm sao?” Chuyện này hắn không nên nói thẳng. Giữa nam nhân và nữ nhân có thể thành thân, nam nhân và nam nhân hẳn là…… Không thể a?
“Cái này…… Thuận theo tự nhiên.” Chuyện tình cảm, không cách nào khống chế, nhưng đã chấp nhận, hắn nguyện ý tin tưởng y.
“Các ngươi đang nói cái gì?” Cao Hành khóa chặt lông mày, “Vì sao mỗi lần đều thần thần bí bí không cho ta biết rõ.” Đối với điểm này, hắn phi thường bất mãn.
“Không có gì.” Hai người trăm miệng một lời.
“Không có gì? Tưởng ta là Thổ Đậu sao?” Dễ lừa gạt như vậy.
“Ta là Thổ Đậu.” Thổ Đậu rất tự giác bảo vệ ‘Danh tự’ của mình.
“Ta chưa nói ngươi không phải, ý của ta là, bọn họ cho rằng ta dễ lừa gạt như ngươi……”
“Ta không dễ lừa gạt!” Thổ Đậu cũng rất bất mãn, giống như nó ngu ngốc vậy, sư phụ nói nó không ngu ngốc.
“Ta chỉ nói cách khác mà thôi……”
“Ta không dễ lừa gạt!” Thổ Đậu lặp lại.
“Ta không nói ngươi……”
Lúc hai người ‘Tranh chấp không ngớt’ thì, “Tiếp theo có tính toán gì không?” Cao Vấn hỏi.
“Ngạch…… Hai ngày nữa ta mang Thổ Đậu rời đi……” Vừa nghĩ tới phải ly khai nơi ở có cảm giác gia đình này, A Tài có chút không muốn.
“A…… Tiểu viện này luôn dành cho ngươi.” Vạn nhất ngày nào đó…… Hy vọng hắn biết rõ nơi này vĩnh viễn hoan nghênh hắn.
Chẳng lẽ đây là ‘Nhà mẹ đẻ’ mọi người thường nói. A Tài cười gật đầu, “Ân.”
“Ta giúp ngươi xin nghỉ ở nha môn.”
“Vì sao?” Hắn làm tốt cơ mà? Tỉ lệ phá án đạt trăm phần trăm.
“Chẳng lẽ ngươi tiếp tục làm ngỗ tác?”
“Đương nhiên, ta làm hảo, tại sao phải bỏ công việc ngỗ tác?”
“Nhưng…… Không có gì.” Thôi, vạn nhất ngày nào đó…… Cũng có công việc ngỗ tác làm đường lui.
Nếu A Tài biết được Cao Vấn luôn lo lắng hắn bị ‘Đá’, phỏng chừng hắn cười run rẩy tù gò má đến ngón chân.
Có được sự lý giải của Cao Vấn, A Tài thật sự cao hứng, Cao gia tựa như nhà của hắn, nếu không vì thân phận của Triển Cảnh Nham, để y ở đây không tiện, hơn nữa quan hệ của hai người bọn họ…… Tiếp tục ở đây, hắn cảm thấy không được tự nhiên, thì hắn cũng muốn ở lại.
“Thổ Đậu……” A Tài hướng cằm vào hai người đang ‘Chiến tranh’, “Trở về phòng thu dọn đồ đạc.”
“Thu dọn đồ đạc làm gì?” Cao Hành kỳ quái hỏi.
“Bọn họ muốn rời đi.” Cao Vấn nói.
“Rời đi? Vì sao?” Ở đây thật tốt mà, sao đột nhiên quyết định rời đi.
“Chỉ đổi nơi ngủ mà thôi.” A Tài cười nói.
“Vậy tại sao phải thay đổi nơi ngủ? Giường nhà ta có vấn đề sao?” Mới nghĩ đến A Tài và Thổ Đậu phải rời đi, Cao Hành đã cảm thấy hoảng sợ.
“A Hành……” Cao Vấn trầm giọng nói.
“Tùy các ngươi.” Cao Hành tức giận chạy ra ngoài.
A Tài há hốc mồm, nhưng không gọi hắn lại.
“Không sao, hắn chỉ quá bất ngờ vì các ngươi đột nhiên rời đi, rất nhanh sẽ không sao.” Cao Vấn bình tĩnh nói.
A Tài hơi chần chừ, nhẹ gật đầu.
Thẳng khi A Tài và Thổ Đậu sắp lên mã xa, cũng không nhìn thấy Cao Hành ra tiễn, đã hai ngày không trở lại, hoặc là đã trở lại nhưng tránh mặt bọn họ.
“…… Chúng ta đi đây.” A Tài khoác lên vai Thổ Đậu.
“Ân, không dọn đi quá xa, có thể trở về bất kì lúc nào, hơn nữa mỗi ngày ngươi cũng đến nha môn, cần gì biểu lộ như vậy.” Cao Vấn tận lực dùng ngữ khí thoái mái, nhưng…… Dù sao cũng có chút không giống lúc trước.
“Ta sẽ thường xuyên mang Thổ Đậu đến chơi.” A Tài cong khóe miệng.
“Ân. Hoan nghênh bất cứ lúc nào.” Cao Vấn nói.
Sau đó A Tài và Thổ Đậu lên mã xa, vẫy vẫy tay với người Cao phủ. Buông rèm, liền rời đi.
Đợi mã xa đi xa, “Muốn ra tiễn, cần gì tránh sau cửa, không dám gặp người.” Cao Vấn nhìn về phía trước, đột nhiên nói.
Cao Hành nhếch miệng, “Ai nói…… Đệ tới tiễn bọn họ, đệ đi ra ngoài…… Mua lá trà đi ngang qua mà thôi.” Hắn vừa nói vừa rẽ phải.
Cao Vấn cười lắc đầu, “Trà trang ở bên trái.”
Cao Hành ngừng một chút, xoay người cúi đầu hướng bên trái.
——————————————————————
Gian phòng này thoạt nhìn quen mắt, “Nơi này……”
“Nơi này là phòng của Vương gia, cũng là phòng lần trước công tử dưỡng thương. Bởi vì Vương gia không sắp xếp tiểu viện khác, cho nên chỉ có thể đem công tử đến đây. Đúng rồi, Vương gia còn nói, hôm nay ngài có việc, tối sẽ trở về.” Thị vệ dẫn A Tài vào, nói.
Lừa gạt quỷ a, không có sự sai bảo của y, ai dám đem hắn vào đây. Xem xét cũng biết là người nào đó ‘Tâm hoài bất quỹ’.
“Công tử nghỉ ngơi thật tốt, có chuyện gì thỉnh trực tiếp phân phó tiểu nhân, tiểu nhân luôn ở bên ngoài.”
“Tiểu công tử ở tiểu viện bên cạnh.” Người nọ đáp.
“A, ngươi xuống đi.” Khoảng cách không xa là được.
“Vâng.”
Nhìn gian phòng lạ lẫm, A Tài có chút câu nệ ngồi trên ghế, kẻ có tiền quả nhiên khác, ngay cả ghế ngồi cũng thoải mái hơn. Lần trước bị thương không có cơ hội nhìn kỹ gian phòng của y, đúng là lớn và cao hơn phòng hắn. Nhớ tới Cao Hành, A Tài thở dài. Ngày mai nên đến nha môn ‘Giải quyết’.