Dương Rơi Quỳ Tẫn (Đồng Nhân Tiên Tam)

Chương 16: Khi nào đến ngày quay về



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

EDIT BY: THƯỢNG QUAN TỬ HƯƠNG



Lại một ngày tuyết rơi, vì quân đã xuất chinh mà trên cửa thành Khương Đô vệ binh vốn ít ỏi nay lại càng lác đác. Tuyết trắng rơi dày đặc tạo một mảng màu lam mịt mờ, khiến cảnh sắc càng thêm phần lanh lẽo, tiêu điều.

“Công chúa! Tuyết rơi ngày một nhiều, vẫn là nên mau mau trở về đi.” Một nha hoàn lên tiếng khuyên bảo.

“Không cần” – Tiểu Quỳ vẫn cố chấp một mực đứng yên tại đó. “Ta đứng ở đây, chờ Vương huynh trở về, để huynh ấy có thể rất nhanh nhìn thấy Ta…”

Bên ngoài cửa thành, một người đang thúc ngựa về phía cửa thành, một thân áo choàng Kim Hoàng. Tuy không phân biệt được rõ dung mạo do tuyết rơi dày đặc, nhưng để đủ tư cách chàng áo Kin Hoàng như vậy ắt chỉ có người cúa hoàng thất. Vương huynh từ trước đến nay chưa bao giờ thích rêu rao thân phận, vậy chỉ có thể là phụ vương.

Tiếp cận cửa thành, người kia từ trong người lấy ra một khổi lệnh bài, thủ vệ lập tức cung kính mở cửa thành mà người kia cũng không hề để ý, lập tức hường thẳng hoàng cung phi đi.

Phụ hoàng đã trở về, như vậy Vương huynh cũng sẽ rất nhanh sẽ trở về. Tiểu Quỳ lập tức chạy vè hướng hoàng cung, chỉ mới xuống đến thành lâu, hai chân nàng bất chợt một trận đau nhức thấu xương. Thương thế vốn chưa hoàn toàn bình phục, căn bản không chịu được chạy nhanh.

“Công chúa cẩn thận!” Nha hoàn theo sát sau lưng lập tức chạy tới đỡ Tiểu Quỳ.

Không còn cách nào, Long Quỳ đành nhờ vào nâng đỡ của nha hoàn, khập khiễng trở về cung điện. Đợi đến lúc nàng thay xong y phục, đi tới chính điện thì phụ vương cùng các triều thần đã bắt đầu thảo luận chính sự, bất luận kẻ nào cũng không được tiến vào.

Triều chính tựa hồ rơi vào cảnh vô cùng hỗn loạn. Phía đông bệnh dịch hoành hành khiến người người hoang mang, người chết ngày càng nhiều. Hơn nữa, lại không cách nào khống chế, ngày càng lan ra bốn phía. Mà bệnh này lây lan vô kể, không danh y nào nguyện ý đi cứu trị.

Không biết đã bao lâu trôi qua, người Long Quỳ đã phủ một tầng tuyết trắng, Khương vương vẻ mặt lo âu mới bước ra. Nàng vội vàng chạy tới bên cành phụ vương, vừa muốn mở  miệng đã bị thị thần ngăn lại: “ Bệ hạ chính sự phiền não, công chúa vẫn là không nên quấy rầy.”

Đã đợi lâu như vậy, chính là chỉ muốn hỏi thăm Vương huynh khi nào có thể trở về, nàng sao có thể như vậy mà quay về: “Ta chỉ muốn hỏi khi nào Vương huynh quay về, sẽ không làm phiền phụ vương xử lí quốc sự đâu”

“Phụ vương! Tiểu Quỳ muốn biết Vương huynh khi nào có thể trở về?” Long Quỳ một mực cung kính nào ngờ lại bị phụ vương trách mắng một trận, “Quỳ nhi! Từ khi nào ngươi trở nên phiền hà đến vậy! Dương nhi không thể nhất thời nhanh chóng mà trở về được, mà căn bản đây không phải chuyện mà ngươi nên quan tâm. Chính là hãy sống cho tốt trong Quỳ Hi cung, chớ có đến quấy nhiễu cô vương.”

Long Quỳ thế nào cũng không hiểu phụ vương mọi ngày hiền lành sao lại thay đổi đến vậy. Mặc dù cái chết của mẫu hậu khiến người bị đả kích rất lớn, phụ vương cũng đến thời gian nên giảm bớt đau buồn rồi chứ. Vậy rốt cuộc là chuyện gì mà khiến phụ vương khắc thường như thế, còn có chuyện của Vương huynh nữa….

Không hỏi thêm gì nữa, việc đó thật khiến thâm tâm Long Quỳ càng thêm không yên rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.