Đường Sắt Đôi - Thời Cửu Viễn

Chương 11



Thói quen kén ăn của Khương Mộ sau khi cô lớn lên cũng không cải thiện được bao nhiêu, đặc biệt là về rau củ, ớt xanh, rau cải, cần tây, cà rốt đều là những loại rau mà cô sẽ không bao giờ chạm vào, cô cũng sẽ không ăn thịt vịt, thịt ngỗng hay dưa hấu vì ngại nhả hột, cô cũng rất ghét ăn nho, sau khi ăn kiwi vào thì cổ họng sẽ cảm thấy ngứa ngáy, và tuyệt đối không đụng vào một cọng mì.

Vì chuyện này mà từ nhỏ đến lớn không ít lần cô đã bị Khương Nghênh Hàn mắng mỏ mấy chập, sau khi lớn hơn một chút, tuy Khương Nghênh Hàn sẽ không nghiêm khắc ép cô ăn những thức ăn khó nuốt kia nhưng bà ấy sẽ luôn nói: "Về sau ai dám cưới con đây, cái này không chịu ăn, cái kia không chịu đụng, sao người ta có thể sống chung với con được?"

Khương Mộ không có tâm trạng nghĩ tới tương lai xa như vậy, cô luôn tự cho mình là đúng và phản bác bà ấy: "Vậy thì con sẽ không lấy chồng, con sống với mẹ cả đời chẳng lẽ không tốt sao?”

Nhưng khi nói ra lời này, cô không bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó mẹ cô sẽ lấy chồng trước và rời xa cô.

Khương Mộ ăn hết bát cơm rất nhanh, nhưng cô cũng không ăn nhiều, chỉ nhìn chằm chằm vào khoai tây trong nồi hầm lớn, đợi cô bỏ đũa xuống thì những người khác mới bắt đầu ăn.

Cận Triêu thấy cô ăn xong liền đứng dậy đi vào phòng trong, một lúc sau anh cầm ra một cái túi đưa cho cô: “Em thử xem có mặc vừa không?”

Khương Mộ cầm túi mở ra thì thấy bên trong là đồng phục của trường cô, cô lấy quần áo ra ngắm nghía một phen, đó là một chiếc áo sọc trắng đỏ sậm có thêu biểu tượng của trường trước ngực. Đồng phục học sinh rất sạch sẽ, còn có thể ngửi thấy thoang thoảng mùi nước giặt, nhìn cứ như đồ mới vậy.

Tiểu Dương thấy thế liền chen vào nói: "Đây thật sự là bảo bối của sư phụ tôi đấy, tôi còn tưởng rằng anh ấy chuẩn bị lấy nó ra để đi tham gia họp lớp, thiếu chút nữa đã bỏ nó vào giặt chung với đồng đồ bẩn sau khi sửa xe.”

Khương Mộ ngửi thấy mùi nước giặt tươi mát, cô vui vẻ nói: "Không sao, vẫn rất sạch sẽ.”

Tiểu Dương trả lời: "Đương nhiên là phải sạch sẽ rồi, sư phụ tôi tự tay giặt bằng tay mà.”

Khương Mộ hơi sửng sốt nhìn về phía Cận Triêu đang cầm một chai bia trên tay, nhưng vẻ mặt của anh vẫn rất thản nhiên.

Tam Lại cười nói: “Anh nói cho em biết, hai ngày trước anh nhìn thấy đồng phục học sinh phơi ở cửa, cảm xúc nhớ nhung trường cũ lập tức ùa về, anh định cầm lên mặc thử một chút, nào ngờ anh trai của em lại mắng anh, chê tay anh dính đầy lông chó, sợ lông chó trên tay anh dính vào quần áo không thể đem tặng cho người ta.” 

Nói xong Tam Lại lại cười híp híp nhìn Khương Mộ, anh ta quay sang nói tiếp với cô: "Bộ đồng phục này em nhớ nâng niu nó một chút, Hữu Tửu cũng chưa có cơ hội được mặc nó, chỉ có một bộ này mà thôi, quên nói cho em biết, anh cũng tốt nghiệp từ trường mà em đang theo học, xét theo thâm niên mà nói, em đáng lẽ nên gọi anh một tiếng “đàn anh Tam”.”

Khương Mộ còn chưa có phản ứng gì thì Cận Triêu đã nói: "Ăn xong rồi tranh thủ về sớm."

Khương Mộ lại gấp đồng phục lại cho vào túi, cô ngẩng đầu nói với Cận Triêu: “Em ở đây làm bài tập xong rồi mới về được không?”

Khương Mộ không nhìn ra được bất kỳ cảm xúc nào trong ánh mắt của Cận Triêu, đây chính là điểm khác biệt lớn nhất mà cô cảm nhận được sau khi gặp lại Cận Triêu.

Trước đây, đôi mắt của Cận Triêu rất sáng, xuyên thấu qua cửa kính cửa sổ cô cũng có thể cảm nhận được những cảm xúc muôn màu muôn vẻ trong mắt anh, bất kể là đang cảm thấy nhiệt tình hay thất vọng, cảm xúc của anh vẫn luôn tươi sáng, nhưng bây giờ ánh sáng trong mắt anh đã biến mất, bất kể lúc nào nhìn anh, trong ánh mắt của anh vĩnh viễn đều là thần thái nhạt nhẽo, như thể anh đã giấu toàn bộ cảm xúc chân thật của mình vào đáy mắt lạnh lẽo, không hề có gợn sóng, cũng không thể nhìn thấu như lúc trước.

Cận Triêu vẫn dùng ánh mắt thờ ơ và lạnh nhạt nhìn lại cô, nhưng Khương Mộ không hề né tránh, hai người dường như đang âm thầm so tài với nhau.

Tiểu Dương và Gà trống sắt không hiểu rõ sự tình, bọn họ chỉ biết rằng Khương Mộ là em gái của Cận Triêu, mà hình như lúc này Cận Triêu cũng không muốn giữ cô ở lại đây nên bọn họ cũng không dám nói nhiều, chỉ có trên môi Tam Lại vẫn mang theo nụ cười giễu cợt, anh ta cúi đầu uống rượu, cười cười nhìn qua lại giữa hai người bọn họ.

Một lúc sau, Cận Triêu lên tiếng trước, giọng điệu nhàn nhã nói: “Gọi về nhà báo một tiếng.”

Khương Mộ gật đầu, cô đứng dậy đi vào phòng bảo trì, lúc này Tam Lại mới lên tiếng làm dịu bầu không khí: “Mèo trong tiệm tôi còn ăn nhiều hơn cả em ấy.”

Cận Triêu quay đầu liếc nhìn thân hình nhỏ bé của cô, ánh mắt anh bỗng trở nên tối sầm.

Khương Mộ gọi điện thoại cho Cận Cường, cô nói với ông ấy rằng mình làm bài tập ở cửa hàng của Cận Triêu, Cận Cường hỏi cô sao lại chạy tới chỗ của Cận Triêu, cô chỉ nói mình tan học sớm đói bụng nên tới chỗ anh ăn cơm, Cận Cường nghe vậy cũng không nói thêm gì nữa.

Sau khi đến Đồng Cương, mỗi ngày ngoại trừ trường học chính là trở lại ngôi nhà kia, hôm nay Khương Mộ muốn về muộn một chút, không phải vì Triệu Mỹ Quyên đối với cô không tốt, mà thực ra cô cũng không rõ thái độ của Triệu Mỹ Quyên đối với cô rốt cuộc là như thế nào, nếu nói nhiệt tình thì vẫn chưa tới, còn nếu nói không chào đón cô thì bà ta đã không tự mình nấu nước tắm cho cô, thái độ của bà ta đối với cô vẫn còn rất mơ hồ nên cô nhất thời không biết phải ở chung như thế nào.

Càng thường xuyên nhìn Triệu Mỹ Quyên, Cận Cường và Tiểu Hân, cô càng có cảm giác rằng bọn họ là một gia đình.

Đã nhiều năm như vậy nhưng mẹ cô chỉ có một mình cô, còn ba cô thì đã sớm lập gia đình mới, hình ảnh vốn chỉ tồn tại trong đầu cô bây giờ càng thường xuyên trải ra trước mặt cô, nó rất sống động và chân thực, khiến cô cảm thấy vô cùng khó chịu.

Nhưng ở phía bên kia, tương lai mà mẹ cô sắp lao tới cũng làm cho cô cảm thấy thất vọng, lo lắng và bất an.

Cô không biết Cận Triêu trước đây đã đối mặt với tất cả những chuyện này như thế nào? Đối mặt với Cận Cường thành lập gia đình với một người phụ nữ khác, đối mặt với người nhà đã từng rất quen thuộc với mình nhưng lâu dần lại trở nên xa lạ, lúc đó anh có cảm thấy khó chịu không? Có khi nào anh cũng bị trầm cảm như cô không?

Cô không có cách nào khám phá, chỉ muốn trốn đi một lát nên ngồi trong phòng khách bừa bộn viết đề, thỉnh thoảng ngước mắt nhìn qua kính thì thấy Jin đang uống rượu và trò chuyện với họ ở quán rượu. Cánh cửa cửa hàng khiến lòng cô tràn ngập hưng phấn, không khí khói lửa, ít nhất ở nơi xa lạ này cũng bớt đi sự cô đơn, lẻ loi.

Cô không có cách nào tìm tòi nghiên cứu, thầm nghĩ muốn trốn đi một lát nên ngồi trong phòng khách điên cuồng giải đề, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn qua cửa kính còn có thể nhìn thấy đám người Cận Triêu vẫn còn đang uống rượu vô cùng nhàn nhã, làm cho lòng cô nảy sinh một ít sinh khí, ít nhất ở một nơi xa lạ như thế này, cảnh tượng trước mắt đã ít nhiều làm vơi bớt đi sự cô đơn lẻ loi trong lòng cô.

Bọn họ uống rượu đến gần chín giờ, sau khi thu dọn đồ đạc xong, Gà trống sắt cũng về nhà, Tiểu Dương còn đang đi theo Cận Triêu thu dọn một vài dụng cụ, bọn họ không vào phòng nghỉ quấy rầy Khương Mộ, nhưng cách cửa sổ thủy tinh bọn họ vẫn có thể thấy cô vẫn đang cúi đầu làm bài rất chuyên tâm.

Khoảng mười giờ, Tam Lại lại xuất hiện ở bên ngoài gõ cửa kính hai cái, Khương Mộ nghe thấy âm thanh liền ngẩng đầu, liền thấy trên tay Tam Lại đang cầm hai cái bịch to giơ lên với cô "Ra ngoài thư giãn chút đi.”

Khương Mộ đặt bút xuống, cô mở cửa đi ra ngoài, Tam Lại đưa cây kem bên tay phải cho Khương Mộ rồi nói với cô: "Cho em một cây hương sô-cô-la."

Khương Mộ kinh ngạc hỏi anh ta: “Sao anh biết em thích sô cô la?”

“Hữu Tửu nói.”

Khương Mộ quay đầu tìm bóng dáng Cận Triêu, phát hiện anh không có ở phòng bảo trì, cô không nhịn được liền hỏi: "Những người khác đâu rồi?”

Tam Lại thản nhiên nói: “Chắc là đang làm việc ở phía sau. Em có muốn đến cửa hàng của anh chơi không?”

Khương Mộ cũng không có từ chối, cô xé giấy gói của que kem ra vừa ăn vừa đi theo Tam Lại đến cửa hàng thú cưng bên cạnh, cửa vừa mở ra, những con chó con mèo trong cửa hàng liền phát ra đủ loại tiếng động kỳ lạ như điên, Khương Mộ trơ mắt nhìn bước chân của Tam Lại đột nhiên dừng lại, sau đó anh ta vung cánh tay lên thật cao, phong thái giống như một nhà chỉ huy tao nhã.

Điểm mấu chốt là vẻ ngoài của anh ta không hề tao nhã chút nào, dưới chân anh ta còn đi một đôi dép lê màu xanh trắng, trông càng giống một tên giang hồ lừa đảo.

Điều đáng ngạc nhiên là thủ thuật của anh ta lại có tác dụng rất tốt, cửa hàng thú cưng lập tức trở nên yên tĩnh.

Khương Mộ kinh ngạc hỏi anh ta: "Sao anh làm được vậy?"

Tam Lại xoay người lại, ôm trái tim mình nói với cô: "Thân là một vương giả, đi gank dã là một kỹ năng thiết yếu.’

"...Anh chơi nhiều game quá rồi phải không?"

Tam Lại cười nói: “Ngành công nghiệp bây giờ đang suy thoái, chỉ có chơi game mới giúp chúng ta vượt qua được giai đoạn chán nản này.”

Khương Mộ đi đến một cái tủ kính, trong cửa hàng bày rất nhiều giống mèo bình dân, trong đó có vài con mèo mắt xanh, mắt trắng xanh và cả loại mèo có lông ngắn xinh đẹp, nhưng lũ mèo ở đây đều nằm la liệt, bộ dạng như làm việc rất mệt mỏi. Khương Mộ dù có trêu chọc như thế nào thì bọn chúng cũng không có phản ứng gì với cô.

Tam Lại ở bên trong vẫy tay với cô: “Tới đây nhìn xem này.”

Khương Mộ nhìn thấy bên trong có một hàng rào, cô đi tới vài bước vươn đầu nhìn xem, hóa ra bên trong có một con chó săn lông vàng, chính là cô nàng Tây Thi mà bọn họ vừa bàn luận trong bữa ăn.

Có bốn chú chó con rất nhỏ đang uống sữa trước mặt Tây Thi, điều kỳ lạ là mặc dù mẹ của bọn chúng có một bộ lông màu vàng nhưng những chú chó con mà nó sinh ra lại có đủ loại màu lông khác nhau, đặc biệt còn có một con có bộ lông màu đen tuyền.

Cũng không biết có phải vì tướng mạo của chú chó đen quá mức quái dị hay không mà nó liên tục bị các anh em của mình đẩy ra ngoài, Tây Thi dường như cũng có chút không muốn gặp nó, tiểu Hắc Cẩu mấy lần muốn đến tìm mẹ, thế nhưng chân nhỏ của nó còn mềm nhũn, đi không vững còn bị ngã chổng vó, trông vừa đáng thương nhưng cũng vừa buồn cười.

Khương Mộ chỉ vào Tiểu Hắc, nói: “Tại sao mẹ nó không quan tâm đến nó?”

Lão lai thứ ba liếc nhìn nói: “Người cũng không thể phân chia đồng đều nói chi là chó, tên da đen này từ khi mới sinh ra đã bị tắt thở, Tây Thi ngậm nó mang đến trước cửa hàng của anh, khó khăn lắm anh mới lấy lại được một mạng cho nó.”

Khương Mộ ngồi xổm xuống nhìn nó: “Thật đáng thương.”

Tam Lại cúi người bế Tiểu Hắc lên, Tây Thi chỉ lười biếng nhìn nó một cái, cũng không thèm bảo vệ đứa con nuôi của mình, Khương Mộ lại gần, Tam Lại thấy cô có hứng thú liền đưa Tiểu Hắc cho cô: "Đây, em ôm nó thử đi."

Khương Mộ cẩn thận bế con chó đen nhỏ vào trong tay, cô chưa bao giờ ôm một chú chó con mới hai ngày tuổi, trái tim cô lập tức tan chảy khi nhìn thấy vật nhỏ này, cơ thể của Tiểu Hắc vô cùng mềm mại, mới vừa tiếp xúc với người cô mà cái đầu nó liên tục ngẩng lên ngửi ngửi gì đó, Khương Mộ bị nó chọc cảm thấy vô cùng ngứa ngáy, khóe môi cô không nhịn được liền cong lên và khẽ dụi đầu vào người nó.

Cô nhớ ra điều gì đó, liền quay sang nói với Tam Lại: "Khi còn bé trong tiểu khu nhà em cũng gặp qua một con chó nhỏ màu đen rất thích đi theo em, nhưng mẹ em không cho nuôi.”

Khương Mộ chỉ kể một nửa câu chuyện, nửa còn lại là cô và Cận Triêu sau khi vui chơi ở bên ngoài về còn mang về một con chó hoang, Khương Nghênh Hàn thấy vậy liền tức giận bảo bọn họ vứt con chó đi.

Khương Mộ khóc lóc kéo tay Cận Triêu, Cận Triêu cũng không quyết định được có nên giữ con chó con lại hay không, anh nói sẽ dẫn Mộ Mộ xuống tầng thả chó con đi, nhưng lại lén chạy đi tìm hộp các tông rồi giấu con chó con vào đó. Sau đó, mỗi ngày sau giờ học, cả hai lén lút đến cửa hàng mua giăm bông và cho chú chó con ăn. Họ còn đặt tên cho nó là Tia Chớp, lúc đó cả hai đều nghĩ cái tên này rất hay ho nhưng nào ngờ mới cho ăn mấy hôm mà đã không thấy con chó con đâu nữa, từ đó bọn họ cũng không còn gặp lại con chó đó thêm lần nào nữa.

Tam Lại bỗng nhiên cười nói: "Muốn nuôi nó à? Vậy anh giao cho em đấy."

Mặc dù Khương Mộ luôn thích động vật nhỏ nhưng cô chưa bao giờ nghiêm túc nuôi chúng, cô cũng từng đề cập đến chuyện này với Khương Nghênh Hàn khi còn học cấp hai nhưng mẹ cô đều từ chối. Khương Nghênh Hàn là một người phụ nữ sống cực kỳ sạch sẽ, và bà ấy không cho phép trong nhà xuất hiện lông và mùi của thú cưng, bởi vậy chuyện nuôi động vật nhỏ này chưa bao giờ nằm trong phạm vi suy nghĩ của Khương Nghênh Hàn.

Mà hiện tại cô đang ở nhà Cận Cường, từ một mức độ nào đó mà nói, cô cũng giống như là người ngoài nên cũng đâu thể mang thú cưng về nhà, cô nói với Tam Lại: "Cảm ơn anh, nhưng em không có chỗ để nuôi nó.’

Sau đó cô nhẹ nhàng thả con chó đen về cho mẹ nó, một cảnh tượng kỳ lạ đã xảy ra, con chó đen vừa được Khương Mộ thả xuống sau đó liền loạng choạng bò đi tìm cô, ngay cả Tam Lại cũng cảm thấy kỳ lạ.

Khương Mộ vươn một ngón tay về phía nó, đầu của con vật nhỏ lập tức dựa vào ngón tay cô, xúc cảm mềm mại kia chạm vào tận trái tim Khương Mộ làm cho cô cảm thấy có chút thương xót.

Cửa kính của cửa hàng thú cưng bị gõ hai lần, bọn họ đồng thời xoay người nhìn lại thì thấy Cận Triêu đã thu dọn đồ của Khương Mộ và bỏ vào trong cặp, anh đang cầm cặp của cô đứng trước cửa cửa hàng thú cưng: “Chúng ta đi thôi.” 

Tam Lại đột nhiên khom lưng nói nhỏ với Khương Mộ một câu: "Nếu em thực sự muốn nói thì cũng không phải không có chỗ, đi nói với Hữu Tửu ấy.”

Khương Mộ ngẩng đầu liếc nhìn Tam Lại, người này lại mỉm cười nháy mắt với cô.

Khi Khương Mộ rời khỏi cửa hàng thú cưng, cô phát hiện cửa cuốn của cửa hàng sửa chữa ô tô đã kéo xuống, Cận Triêu để cặp sách của Khương Mộ vào trong xe rồi đưa cô về.

Trên đường đi, Khương Mộ quay đầu nhìn Cận Triêu mấy lần nhưng không biết nên nói cái gì, kết quả còn chưa kịp quyết định thì xe đã đi đến cổng tiểu khu.

Cận Triêu lái xe đi vào khu dân cư, anh đỗ xe gần tòa nhà, sau khi tắt máy, anh chợt lên tiếng: "Cả quãng đường em cứ nhìn anh miết, nói đi, rốt cuộc là có chuyện gì."

Khương Mộ vòng vo một hồi rồi mới đi vào chủ đề chính: “...Trong cửa hàng của anh Tam Lại em đã nhìn thấy con của con chó tên Tây Thi kia.”

"Ừm."

"Chúng rất dễ thương."

"……" Im lặng.

“Trong đó có một con chó đen anh Tam Lại nói lúc sinh ra nó đã bị tắt thở, cũng may anh ấy kịp thời lấy lại được một mạng cho nó, không biết vì sao Tây Thi hình như không thích nó lắm.”

"..." Lại im lặng.

Nhìn Cận Triêu không có phản ứng, Khương Mộ chỉ có thể tự lẩm bẩm: "Anh không thấy nó đáng thương sao?"

Cận Triêu đột nhiên mở miệng: "Anh ta chỉ tùy tiện bịa ra một câu chuyện mà em có thể cảm động cả nửa ngày trời vậy à? Vậy sao em không hỏi Tam Lại cứu sống nó bằng cách nào, hô hấp nhân tạo à?"

Khương Mộ thật sự không nghĩ tới vấn đề này, Cận Triêu quay đầu nhìn cô, bình tĩnh nói: "Muốn nuôi nó nà?"

Anh vừa liếc nhìn một cái đã nhìn thấu tâm tư của cô, Khương Mộ sợ hãi nhìn anh, cô gật gật đầu, thấp giọng hỏi: “Có được không?”

Cận Triêu mở cửa xe xuống xe, Khương Mộ cũng xuống xe theo, hai người cách nhau một chiếc xe, Cận Triêu đứng dưới gốc cây mục nát châm một điếu thuốc, ánh trăng trên cao tuy trong trẻo nhưng có phần lạnh lẽo, dáng vẻ của anh cũng hơi xa cách, giọng nói cũng không xa cũng không gần, anh nói với cô: “Trong số bốn con chó con của anh ta, có hai con đã được đặt hàng, hai con còn lại anh ta dụ em để lại ở chỗ anh,  tự nhiên có thêm một người nhảy ra san sẻ gánh nặng chi phí thức ăn và chỗ ở cho chó thay cho anh ta, em đã nhìn thấu tâm tư của anh ta chưa, có phải em bị ngốc hay không vậy?"

Khương Mộ sửng sốt một chút, cô thật sự không ngờ tới anh ta còn có thủ đoạn này, cô đeo cặp sách lên lưng, trên tay xách túi đựng đồng phục học sinh.

Cận Triêu dường như không có ý định lên lầu, anh trực tiếp ném chìa khóa nhà qua xe cho cô, Khương Mộ đưa tay nhận lấy rồi hỏi: "Khi nào thì em trả lại cho anh được?"

Cận Triêu rít một hơi thuốc rồi nói: "Sắp tới anh không có thời gian về đây, em cứ lấy mặc trước đi."

Khương Mộ gật đầu xoay người rời đi, mới vừa đi được vài bước, cô đột nhiên quay đầu lại hỏi: "Nếu như... tất cả thức ăn cho chó và chi phí tắm rửa đều do em chi trả, em tạm thời để nó ở chỗ của anh trước, như vậy có được không?"

Cận Triêu nghiêng đầu cười khẩy một cái, sau đó anh quay lại, đột nhiên nghiêm mặt nói: "Vậy sau khi em tốt nghiệp thì sao?’

Khương Mộ không trả lời, bởi vì ngay cả cô cũng chưa nghĩ ra sau khi thi đại học xong mình nên đi nơi nào.

Sau đó Cận Triêu chậm rãi nói: "Nếu trước sau cũng phải đi thì anh khuyên em đừng nuôi, kẻo nuôi xong lại quyến tình cảm."

Khương Mộ đứng cứng đờ tại chỗ, cả người đều nóng lên, không phải bởi vì con chó kia, mà là vì lời nói của Cận Triêu, đây chính là suy nghĩ chân thật của anh sao?

Nếu năm đó đã tách ra thì bây giờ cần gì phải dính líu với nhau quá nhiều?

Vì bọn họ họ hoàn toàn không phải là anh em ruột nên tại sao lại phải liên lạc với nhau?

Sắc mặt Khương Mộ càng ngày càng lạnh dần, cô cũng không kiên trì nữa, chỉ đáp lại bằng một tiếng "Ừm".

Nói xong, cô cũng không quay đầu lại, liền quay người sải bước đi về phía tòa nhà, trong lòng cảm thấy vô cùng nặng nề, Cận Triêu ở phía sau gọi cô: "Này."

Khương Mộ đứng sững lại, cô quay người quát anh: "Bộ em không có tên sao? Tại sao anh cứ luôn gọi em là "Này" vậy, em cũng đâu có gọi anh như thế đâu."

Cận Triêu nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô, khóe miệng anh khẽ nhếch lên: “Không cho em nuôi một con chó mà em tức giận như vậy à? Em quan tâm đến con chó hoàng đó như vậy sao?"

Khương Mộ nghiêm mặt nói: "Nó không phải là chó hoang, nó là một đứa trẻ đáng thương ba không muốn mẹ không thương.”

Sắc mặt Cận Triêu từng chút từng chút lạnh xuống cho đến khi không còn chút độ ấm nào, Khương Mộ cảm giác được một loại áp lực hít thở không thông đang dâng trào, cô né tránh ánh mắt của Cận Triêu và muốn nhanh chóng thoát khỏi nơi này, nhưng trước khi đi vào tòa nhà, cô vẫn dừng bước, cô biết lời nói của mình chạm đến phần mẫn cảm nhất giữa bọn họ, cô không dám nhìn Cận Triêu, nhưng vẫn yếu ớt bỏ lại một câu: "Em không hề cảm thấy thất vọng với anh về chuyện gì cả, nếu có thì chỉ có một nguyên nhân mà thôi, đó là việc anh cắt đứt liên lạc với em.”

Thân ảnh của Khương Mộ biến mất ở cửa vào của tòa nhà, nhưng Cận Triêu rất lâu sau vẫn chưa rời đi, giữa hai lông mày có một nếp nhăn sâu, đã nhiều năm trôi qua, anh đã quen với sự thất vọng của những người xung quanh. Hầu như tất cả những người biết anh ngày xưa khi nhìn thấy anh bây giờ, trong mắt bọn họ đều tràn đầy ý tứ mỉa mai, thương cảm và thất vọng, anh cũng đã sớm học cách quen thuộc với những ánh  mắt như thế.

Anh không ngờ có người sẽ nói với anh rằng cô không hề cảm thấy thất vọng về anh, hay sự thất vọng của cô không liên quan gì đến hoàn cảnh hiện tại của anh.

Trên môi Cận Triêu nở một nụ cười gượng gạo, anh hít một hơi thuốc thật sâu, tất cả quá khứ không thể nhắc đến đều hóa thành làn khói hít sâu vào phổi, nỗi chua xót cứ quanh quẩn trong lồng ngực.

Mãi một lúc lâu sau anh mới trở lại xe quay về cửa hàng, Tam Lại vẫn đang ngồi chơi game trên chiếc ghế tựa trước cửa hàng, nhìn thấy Cận Triêu quay lại, anh ta thản nhiên liếc nhìn anh rồi nói: “Sao lâu thế?"

Cận Triêu không nói gì với anh ta, anh đi tới gần ném cho anh ta một điếu thuốc: “Con chó đó khi nào mới cai sữa?”

Tam Lại cười khúc khích, lập tức bỏ trò chơi trong tay rồi đứng thẳng lên, nói: “Em gái xinh đẹp chỉ mới nói có vài câu mà cậu đã thỏa hiệp, đúng là được mở rộng tầm mặt thật đấy.”

Cận Triêu thiếu kiên nhẫn trừng anh ta một cái: "Cậu không cảm thấy nhàm chán sao?"

Tam Lại kẹp điếu thuốc vào giữa tai, sau đó anh ta đá một cái ghế sang cho anh, Cận Triêu ngồi cách Tam Lại mấy bước, đôi chân dài tùy ý co lại.

Anh ta lên tiếng: “Tôi đúng là nhàm chán rảnh rỗi thế đấy, năm đó bọn họ thấy chết mà không cứu cậu, nếu đổi lại là tôi thì tôi đã không thể thâm minh đại nghĩa như thế đâu.”

Cận Triêu vẫn cúi đầu lướt điện thoại mà không nói một lời, Tam Lại lại nói tiếp: “Thật không ngờ em gái xinh đẹp lại có vẻ ngoài ngay thẳng như vậy, mũi nhỏ, miệng nhỏ, hai mắt long lanh, thảo nào cậu cứ nghĩ về người ta suốt. Nhìn xem, hai người các người cũng đâu có quan hệ huyết thống gì với nhau, nếu tôi là cậu tôi đã sớm trói cô ấy về bên mình rồi, mặc kệ mẹ của cô ấy, nếu cậu không xuống tay được thì tôi sẽ giúp cậu làm việc này."

Ánh mắt của Cận Triêu vẫn đang dán vào bức vẽ trên điện thoại, anh đột nhiên phóng to một góc lên như muốn kiểm tra gì đó, giọng điệu thản nhiên nhưng cũng có chút lạnh lùng: “Cậu dám chạm vào cô ấy thử xem.”

Tam Lại tựa lưng vào ghế tựa mỉm cười đầy khoái chí: "Mẹ kiếp, cậu đang nghiêm túc đấy à? Cậu nghĩ tôi ngốc lắm sao? Nếu đem cô ấy trở thành người một nhà với mình thì chẳng phải tôi sẽ mất đi một khách hàng tiềm năng sao? Chờ sau khi Hắc Tử cai sữa tôi sẽ đem nó đến cho cậu, cậu có muốn đăng ký đóng tiền làm thẻ VIP luôn không?"

"Cút đi cho không khí trong lành."

"..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.