Đường Sắt Đôi - Thời Cửu Viễn

Chương 2



Một tháng trước kỳ thi tuyển sinh đại học, Khương Mộ bất ngờ biết được Khương Nghênh Hàn có bạn trai là người nước ngoài, bà ấy cũng đã tính chuyện kết hôn và đang làm thủ tục nhập cảnh, trước đó Khương Nghênh Hàn vẫn luôn giữ bí mật với cô, muốn chờ đợi sau kỳ thi tuyển sinh đại học thì sẽ nói cho cô biết, nhưng một phần tài liệu từ nước ngoài gửi tới đã khiến cho Khương Mộ chú ý.

Hai người cũng vì chuyện này mà đã xảy ra bất đồng rất lớn, Khương Mộ không muốn theo Khương Nghênh Hàn ra nước ngoài học đại học, cô hoàn toàn không biết gì về ba dượng của cô, trong lòng cô kháng cự người đàn ông đột nhiên xuất hiện này.

Đặc biệt là sau khi gặp người đàn ông mập mạp tên Chris này thì cô càng bài xích sự xuất hiện của ông ấy, cô không hiểu tại sao mẹ cô, dáng vẻ của bà ấy cũng không tồi mà lại đi kết hôn với một ông già ngoại quốc bụng phệ, mặt đầy nếp nhăn như thế, và điều quan trọng nhất là hai người bọn họ chỉ mới quen nhau chưa đầy nửa năm, hiển nhiên là một cuộc hôn nhân chớp nhoáng hoàn toàn không đáng tin cậy, vậy mà Khương Nghênh Hàn giống như bị ma nhập vậy, cứ khư khư đòi xa xứ vì tên đàn ông trung niên mập mạp này.

Cô dùng mọi cách để thuyết phục mẹ mình, nhưng lần này thái độ của Khương Nghênh Hàn rất kiên quyết, một tháng đó, Khương Mộ gần như không có lòng dạ nào để tập trung vào kỳ thi tốt nghiệp trung học, cô không dám chắc sau kì thi tốt nghiệp này thì số phận cô sẽ đi về đâu.

Hôm thi tiếng Anh, cô đột nhiên bị sốt cao, cả người nằm sấp trên bàn, đầu óc mơ mơ hồ hồ, cuối cùng ngay cả một sợi chỉ cũng không thể đưa tay với tới.

Khương Nghênh Hàn vì chuyện này mà cảm thấy tự trách bản thân mình rất nhiều, nhưng Khương Mộ lại không biểu hiện ra bất kỳ cảm xúc uể oải nào, dựa theo thành tích này của cô thì chắc chắn không thể vào được vào một trường đại học chính quy trong nước, sau khi đi đến Úc cũng chỉ có thể học dự bị, hoặc là vào mấy trường đại học kém danh tiếng, đây căn bản không phải là trình độ chân thật của cô, cô thương lượng với mẹ mình việc muốn học lại, nhưng thực ra là muốn lợi dụng chuyện này để níu kéo Khương Nghênh Hàn ở lại trong nước, không được để lão già kia lừa gạt.

Nhưng điều khiến cô mở rộng tầm mắt là đêm đó Khương Nghênh Hàn đã nói với cô rằng: “Mấy năm nay mẹ đều ở bên cạnh con, hiện tại con cũng đã trưởng thành rồi. Mẹ không phản đối việc con lựa chọn ở lại Trung Quốc để tiếp tục học tập, nhưng mẹ vẫn sẽ đến Melbourne sống với Chris như dự định, Mộ Mộ, mẹ cũng nên có cuộc sống của riêng mình.”

Sự thỏa hiệp cuối cùng của Khương Nghênh Hàn là bà ấy có thể đồng ý cho Khương Mộ ở lại trong nước học lại một năm, nhưng điều kiện tiên quyết là cô phải chuyển đến sống bên cạnh ba cô, bởi vì Khương Nghênh Hàn không yên tâm để cô ở lại trong nước một mình.

Chỉ đến khi cái tên xa xưa đột nhiên xuất hiện lần nữa trong cuộc đời Khương Mộ, cô mới nhận ra Khương Nghênh Hàn thực ra vẫn còn giữ thông tin liên lạc của Cận Cường, có lẽ vì bà ấy không muốn cô có bất kỳ liên hệ nào với gia đình ba cô nên mấy năm nay bà ấy mới không nói cho cô biết.

Dựa theo kế hoạch, Khương Nghênh Hàn và Chris sẽ đến Úc vào tháng 7 để làm thủ tục, sau đó bọn họ sẽ quay về nước để giải quyết chuyện cửa hàng và đợi sau khi xong xuôi thì sẽ đến Đồng Cương để tìm Khương Mộ. 

Trước đó, Khương Mộ phải một mình đi đến nhà ba mình ở thị trấn cấp bốn và cấp năm ở phía bắc có tên là Đồng Cương, sau đó mới đi làm thủ tục học lại, trước khi Khương Nghênh Hàn xuất ngoại, bà ấy đã đóng gói hai rương hành lý của Khương Mộ và chuyển trước đến gia đình của Cận Cường.

Tất cả những chuyện này Khương Nghênh Hàn đều an bài tốt cho cô, Khương Mộ cũng không biết mẹ và ba mình đã nói chuyện như thế nào, chỉ là một đêm trước khi Khương Nghênh Hàn xuất ngoại, bà ấy đột nhiên nói cho Khương Mộ một chuyện khiến người ta khiếp sợ.



Cận Triêu đã xuất hiện trong cuộc đời Khương Mộ từ khi cô mới sinh ra, cô luôn gọi anh là anh trai, chưa từng có ai nói với cô rằng người đàn ông đã che chở cô từ nhỏ, thỉnh thoảng anh cũng sẽ để dành đồ ăn ngon cho cô, kiên nhẫn dạy bính âm cho cô, đọc truyện cho cô nghe, buổi tối còn chịu khó cõng cô trên lưng, lại không có quan hệ huyết thống gì với cô.

Năm ấy Cận Cường về quê thăm ba mẹ, Khương Nghênh Hàn ở lại Tô Châu không theo ông ấy trở về, bởi vì nguyên nhân không thể sinh con nên Khương Nghênh Hàn bị nhà chồng mắng là gà mái không biết đẻ trứng, cũng vì chuyện này mà quan hệ giữa bà ấy và nhà chồng ngày càng trở nên căng thẳng không thể cứu vãn.

Cũng chính là lần đó, lợi dụng tình hình Khương Nghênh Hàn không có ở đây, bên nhà chồng đã tìm một cô gái cùng thôn cho Cận Cường để làm chuyện nối dõi tông đường, sau một đêm uống say hồ đồ, sau khi tỉnh lại Cận Cường mới biết mình đã làm ra loại chuyện hoang đường gì.

Đêm đó ông ấy một mạch chạy thẳng về Tô Châu, nội tâm tràn ngập áy náy, không lâu sau, nào ngờ cô gái cùng thôn kia lại tìm tới tận cửa, Cận Cường than thở khóc lóc cầu xin Khương Nghênh Hàn tha thứ, sau khi náo loạn một hồi lâu và cân nhắc đến vô số vấn đề khác, hai người quyết định tạm thời chưa bước lên con đường ly hôn.

Cả tuổi trẻ Khương Nghênh Hàn đều sống trong uất nghẹn, không phải bà ấy không cam lòng ly hôn với Cận Cường, mà là không cam lòng nhìn ông ấy xoay người đi cưới một người phụ nữ trẻ tuổi, để cho ba mẹ ông ấy như ý nguyện ôm cháu trai đích tôn, một nhà ba người sống hòa thuận vui vẻ, còn cuộc đời của bà ấy thì lại bị hủy hoại như thế.

Cứ như vậy qua nửa năm sau, bạn bè ở quê của Cận Cường nhờ anh chăm sóc con trai của bọn họ, lúc cậu bé ấy đến nhà Cận Cường thì chỉ mới có hai tuổi, nhưng nào ngờ cũng chính trong lần này người bạn này của ông ấy lại không may xảy ra chuyện ngoài ý muốn phải bỏ mạng và để lại cậu bé một mình bơ vơ trên cõi đời này, Cận Cường đã chăm sóc cậu bé ấy suốt cả một năm.

Khi cậu bé đủ tuổi đi học mẫu giáo, Cận Cường đã chuyển hộ khẩu của cậu bé sang đây và mang theo tư tâm đổi tên cậu bé thành Cận Triêu.

Mới đầu Khương Nghênh Hàn không có con nên có thể bình tâm tĩnh khí đối xử với cậu bé đột nhiên xuất hiện này, trong những năm đó, trong nhà có thêm một đứa trẻ cần chăm sóc, mặc dù mối quan hệ giữa Cận Cường và Khương Nghênh Hàn thời gian đó đã xuất hiện rạn nứt nhưng bọn họ đều không có lòng dạ nhắc tới chuyện đó nữa.

Nhưng điều bọn họ không ngờ tới là khi Cận Triêu được bốn tuổi, Khương Nghênh Hàn bất ngờ mang thai, từ lúc biết mình có thai, mọi suy nghĩ của bà ấy đều tập trung vào đứa con máu mủ trong bụng mình, sau khi Cận Mộ ra đời, Khương Nghênh Hàn cũng không còn dồn tinh lực nào vào việc chăm sóc Cận Triêu nữa.

Đối với Khương Nghênh Hàn, Cận Triêu không phải là một cậu bé đáng yêu, cậu cũng không hoạt bát và vui vẻ như những cậu bé khác, ngay từ ngày đầu tiên cậu bé đã nhìn chằm chằm bà ấy bằng đôi mắt phòng thủ, mặc dù cậu bé chỉ mới hai tuổi, tướng mạo cũng không tệ, nhưng Khương Nghênh Hàn vẫn có thể cảm nhận được trong cơ thể nhỏ bé đó ẩn chứa một sự ngang ngược và thô tục của một người đàn ông phương Bắc.

Gia đình của Cận Cường không thể khiến Khương Nghênh Hàn thay đổi thành kiến ​​với người phương Bắc, cũng giống như bà ấy cho dù có làm thế nào cũng không thích Cận Triêu, dù sao anh không phải là con ruột của bà ấy, anh đến nhà này vào thời điểm quan hệ giữa bà ấy và Cận Cường căng thẳng nhất, sự tồn tại của anh không lúc nào là không nhắc nhở bà ấy về sự phản bội của Cận Cường và sự khuất nhục nhiều năm của mình.

Đặc biệt là sau khi có Cận Mộ, Khương Nghênh Hàn càng cảm thấy Cận Triêu chướng mắt, lương của Cận Cường không cao, lại phải gánh chi phí nuôi hai đứa con, chuyện này đã làm cho cuộc sống của bọn họ ngày càng trở nên khó khăn.

Khương Nghênh Hàn dành hết tình yêu cho con gái ruột của mình và ngày càng thờ ơ, và thậm chí là chán ghét Cận Triêu.

Đôi vợ chồng nghèo càng ngày càng chi tiêu dè sẻn hơn, Cận Cường cũng vì chuyện này mà cãi vã với Khương Nghênh Hàn mấy lần, theo thời gian, tình cảm trước đây giữa hai người cũng dần bị bào mòn bởi những mâu thuẫn ngày càng gay gắt. Chẳng bao lâu sau, từng sự việc dần bị vạch trần và ngày càng trở nên nghiêm trọng, căng thẳng càng ngày càng leo thang và cuối cùng là đi đến bước đường ly hôn, thậm chí ngay cả khi ông ngoại Khương Mộ qua đời, Khương Nghênh Hàn cũng không thông báo cho Cận Cường biết.

Sở dĩ Khương Nghênh Hàn lựa chọn nói cho Khương Mộ những chuyện cũ này trước khi ra nước ngoài là vì bà ấy hiểu rằng sau nhiều năm như vậy, con gái bà ấy vẫn luôn nhớ thương về hai người đó, ở trong góc mà bà ấy không thể nhìn thấy, có lẽ Khương Mộ vẫn còn đang chờ mong tình thân của hai người kia, nhưng Khương Nghênh Hàn biết rất rõ Cận Cường là một người đàn ông tuy mạnh miệng nhưng thực chất lại rất yếu đuối, ông ấy sẽ chỉ khiến ngọn núi tình phụ tử trong lòng con gái bà ấy ngày càng sụp đổ, và còn có chàng trai kia, bà ấy đã sớm nhìn ra ánh mắt người nọ tràn đầy dã tâm, cậu ta và Khương Mộ không hề có quan hệ huyết thống, bà ấy không hy vọng con gái mình có bất cứ liên quan gì đến cậu ta, cho nên tình thế tất yếu phải nói cho Khương Mộ biết những chuyện này trước khi xuất ngoại. Cô thích đọc truyện thì cứ đọc, nhưng tốt nhất là đừng ôm hi vọng chờ mong gì cả.

Sau khi Khương Nghênh Hàn ra nước ngoài, Khương Mộ cũng không lập tức đi tìm ba mình mà một mình ở nhà từ từ tiêu hóa những chuyện quá khứ có phần chấn động này, mãi đến tháng 8, cô mới một mình xách vali đặt chân lên đường đến Đồng Cương.

Khi trời dần tối, tàu cuối cùng cũng dừng ở ga Bắc Đồng Cương, Khương Mộ chen chúc giữa đám người xuống tàu và đi ra khỏi nhà ga.

Trước khi lên xe lửa, cô đã gọi điện thoại cho số điện thoại Khương Nghênh Hàn đã để lại, người nghe điện thoại chính là Cận Cường, nhiều năm không liên lạc, đột nhiên nghe thấy giọng nói của ba, Khương Mộ cảm thấy rất xa lạ, thậm chí còn có chút khẩn trương, cô nhất thời không nói gì, thoáng sửng sốt một lát, vẫn là Cận Cường lên tiếng hỏi cô trước: "Là Mộ Mộ phải không?”

Khương Mộ chỉ nói "Dạ".

Cận Cường hỏi cô thời gian tàu đến nhà ga, sau đó ông ấy còn nói sẽ đến nhà ga đón cô, rồi lại dặn dò thêm vài câu trên đường nhớ chú ý an toàn.

Mãi đến nửa giờ trước, Khương Mộ mới nhận được tin nhắn từ một số lạ, nội dung cực kì ngắn gọn: Lối ra ở cửa Nam.

Cho nên vừa xuống tàu Khương Mộ liền đi tìm bảng hướng dẫn, sau đó lại chen chúc với đoàn người đi lên mấy đường thang cuốn, cảnh phố xá xa lạ cùng mùi vị khô ráo trong không khí làm cho cho cô hoảng hốt một lát, ở đây không có nhà cao tầng gì cả, đối diện nhà ga là một tấm biển quảng cáo thật lớn, trên mặt có viết chữ "Lốp xe bền nhất châu Á", ngoài ra còn có mấy tấm áp phích quảng cáo dán đầy trên các cột điện ven đường, phóng mắt nhìn lại đúng là vô cùng lộn xộn, đây là ấn tượng đầu tiên của cô đối với Đồng Cương, có thể nói là không tốt cho lắm.

Xung quanh là muôn hình muôn vẻ hành khách ra khỏi nhà ga, cách đó không xa là xe buýt chở khách, bên đường còn có mấy chiếc taxi màu đỏ thưa thớt và vài chiếc xe ôm cũ kỹ.

Khương Mộ đứng ở trong đám người ngơ ngác nhìn bốn phía, tập trung lục lọi trí nhớ tìm kiếm bóng hình ba mình, bỗng nhiên có một cậu bé bất ngờ chạy về phía cô, còn mỉm cười vui vẻ nói với cô: "Chị, cho em chút tiền ăn cơm với.”

Khương Mộ liền cúi đầu nhìn xuống, cậu bé này nhiều lắm cũng chừng khoảng mười tuổi, giày thể thao đang mang trên chân cũng bị sờn cũ sắp rách tới nơi, làn da thì ngăm đen thô ráp, trong mắt là một vẻ cố chấp khó hiểu, Khương Mộ lập tức đẩy cậu bé ra vài bước và nói: "Chị không có tiền mặt.”

Không ngờ, cậu bé trực tiếp túm lấy tay cô rồi lấy ra mã QR: “Cho em một ít đi chị.”

Khương Mộ không ngờ bàn tay của cậu bé mạnh đến mức làm cho chiếc áo sơ mi voan của cô bị biến dạng, cô vội vàng kéo lại cổ áo, đang định quay lại trừng mắt nhìn cậu bé thì chợt nhìn thấy bốn, năm thanh niên đang ngồi xổm cách đó không xa, trong miệng còn ngậm điếu thuốc, trên mặt ai nấy đều lộ ra nụ cười nham hiểm, có người còn hung ác nhìn cô với vẻ cảnh cáo, trong khi cậu bé bên cạnh thì cứ luyên thuyên nói: “Cho em một ít đi rồi em sẽ để chị đi.”

Sắc mặt Khương Mộ càng trở nên lạnh dần, cô nhận ra nhóm người đó đang đi cùng cậu bé, chắc là cô đã bị nhắm tới nên đứa trẻ mới không kiêng nể gì như vậy, trong lòng cô đột nhiên hiện lên một tia sợ hãi. Ở một nơi xa lạ như thế này, nếu như đám người đó thực sự đi theo cô thì cô cũng không biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa, thế nên cô vội vàng lấy điện thoại di động ra định quét mã QR thì đột nhiên có một chiếc bật lửa bay qua không trung và trực tiếp đập thẳng vào đầu cậu bé, sau đó, chiếc bật lửa rơi xuống đất và nổ tung.

Đừng nói đến cậu bé, ngay cả Khương Mộ cũng giật mình, hai người đồng thời nhìn sang bên trái, liền nhìn thấy một chiếc Volkswagen màu trắng đang đậu bên đường, một người đàn ông cao lớn dựa vào cửa xe, gương mặt không chút biểu cảm nhìn chằm chằm vào cậu bé.

Sau khi cậu bé nhìn rõ người nọ, sắc mặt cậu bé đột nhiên trở nên cứng đờ, liền vô thức quay đầu nhìn về phía nhóm người phía sau, lúc này, người đàn ông đang đứng dựa vào cửa xe cũng chậm rãi đưa ánh mắt về phía nhóm thiếu niên đằng xa, thờ ơ nói với đám người kia một câu: "Tôi gọi cảnh sát rồi.”

Đám nam sinh xấu xa chỉ để lại một câu "Mẹ kiếp" rồi bỏ chạy, cậu bé thấy thế cũng mặc kệ Khương Mộ nhanh chóng chạy theo, không gian nhanh chóng khôi phục lại sự yên tĩnh.

Khương Mộ sửng sốt một chút, sau đó ánh mắt cô lại rơi vào người đàn ông vẫn còn đang đứng dựa vào cửa xe, nếu cô nhớ không lầm thì chiếc xe đó đã đậu ở đó từ khi cô ra khỏi nhà ga, cô không biết người đàn ông này rốt cuộc đã đứng ở đó đánh giá cô bao lâu, nhìn trạng thái cô dần dần chuyển sang sợ hãi hoảng loạn, bộ anh ta coi cô là chuyện cười của anh ta sao?

Bọn họ cứ bốn mắt nhìn nhau như vậy trong vài giây, người đàn ông đột nhiên mở cửa xe, rồi nhìn cô một cái: "Em định khi nào mới chịu lên xe?"

Một giọng nói xa lạ, một dáng vẻ xa lạ, nhưng không hiểu sao cô lại có một cảm giác quen thuộc khó tả, Khương Mộ có chút khó có thể tin, cô không khỏi mở to hai mắt như muốn có thể nhìn rõ toàn bộ người đàn ông.

Cô lập tức đẩy hành lý đi nhanh về phía người nọ, vừa mới dừng ở bên đường, người đàn ông liền xách hành lý của cô lên, đi về phía cốp xe rồi chất đồ vào đó.

Khương Mộ không lên xe mà đứng ở lề đường nhìn chằm chằm anh một lúc, người đàn ông mặc một chiếc áo phông màu trắng hơi chật, khi anh nhấc vali lên, đường cong cơ bắp trên cánh tay càng hiện lên rõ ràng, dưới lớp vải là một cơ thể cường tráng mạnh mẽ, hoàn toàn chính là dáng vẻ của một người đàn ông trưởng thành, dường như không còn điểm nào tương đồng với hình bóng trong trí nhớ của cô.

Người đàn ông khép cốp xe lại, thấy Khương Mộ vẫn còn đứng bên cửa xe, mí mắt dài nhỏ của anh hơi nhướng lên, anh sải bước đi về phía cô, ngả ngớn lên tiếng: "Sao không lên xe?”

Nói xong anh liền mở cửa bên ghế lái phụ ra, một tay đặt lên cửa xe, thản nhiên liếc nhìn cô: "Mời.”

Giọng điệu của chữ "mời" này nghe qua không đứng đắn chút nào, thậm chí còn có chút châm chọc cà lơ phất phơ, Khương Mộ nhìn chằm chằm anh, lòng bàn tay cũng đổ một ít mồ hôi, vừa mới chuẩn bị mở miệng, đột nhiên cổ họng cô lại bị khàn, cô mất tự nhiên hắng giọng một cái, người đàn ông vẫn đứng đó không nhúc nhích, ánh mắt cũng đang quan sát từng nhất cử nhất động của cô.

Cho đến khi Khương Mộ mở miệng lần nữa, cô cẩn thận hỏi ra một câu: "Anh...... anh là Cận Triêu?”

Người đàn ông nghe thấy câu hỏi của cô, đầu tiên là cúi đầu, sau đó khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên: "Không nhận ra à?"

Chỉ một câu nói đã làm cho gương mặt Khương Mộ trở nên đỏ bừng, Cận Triêu cũng không có ý định làm khó cô nữa, anh cũng trả lời thẳng: "Cận Cường kêu anh tới đón em."

Nghe được tên ba mình, Khương Mộ cũng không giằng co thêm nữa, cô ngồi vào ghế lái phụ, ngoan ngoãn thắt chặt dây an toàn, nhìn Cận Triêu từ trước xe sải bước trở về ghế lái rồi khởi động xe.

Bên cạnh cô là người họ hàng mà cô quen thuộc nhất, là người anh trai mà cô đã nhớ nhung nhiều năm, thực ra nhiều năm qua Khương Mộ có rất nhiều chuyện muốn hỏi anh, chẳng hạn như tại sao anh không liên lạc với cô nữa? Mấy năm qua anh sống như thế nào? Anh đã nhận được thư của cô chưa? Hay là anh cũng đã chuyển nhà? Hay tại sao anh không quay lại tìm cô?

Anh đã hứa sẽ quay về thăm cô, nhưng tại sao anh lại nuốt lời?

Nhưng từ khi biết Cận Triêu cùng mình không có quan hệ huyết thống, những vấn đề này dường như dần dần được giải thích nên cô cũng không còn tâm trạng để hỏi nữa.

Hai người đang ngồi trong một không gian khép kín, cảm giác xa lạ này hoàn toàn không thua gì so với việc Khương Mộ một mình đối mặt với một người đàn ông trưởng thành mà mình không hề quen biết, Khương Mộ ngồi thẳng dậy, thận trọng đặt hai tay lên đầu gối, khóe mắt len lén liếc nhìn người đàn ông đang ngồi bên cạnh.

Anh dùng một tay để điều khiển vô lăng, điệu bộ rất thuần thục, qua vài ngã tư gặp đèn đỏ, khi thời gian đang đếm ngược sáu mươi giây, Cận Triêu buồn chán lấy điện thoại di động ra để trên tay xoay vài vòng, Khương Mộ không được tự nhiên nhìn anh một cái, tuy Cận Triêu không ngẩng đầu lên nhưng dường như anh cũng cảm giác được ánh mắt của cô, nên liền hỏi một câu: "Từ Bắc Kinh đi tàu tới à?"

Khương Mộ khách khí "Ừm" một tiếng.

“Đến Bắc Kinh bằng cách nào?”

“Cũng là ngồi tàu cao tốc.”

“Mấy giờ đi?”

“Sáu giờ rưỡi sáng.”

"Cửa nhà có khóa chưa?"

"Hả? Khóa rồi."

Cận Triêu cất điện thoại di động đi, anh liếc nhìn cô một cái, sau khi nhìn thấy tư thế ngồi đoan chính nhu thuận của cô, anh đột nhiên chậc lưỡi một cái, sau đó mới khởi động lại xe.

Khương Mộ không biết hành động của anh là có ý gì, cô xấu hổ không dám hỏi anh, chỉ có thể im lặng đưa mắt ra ngoài cửa sổ, bây giờ không phải là giờ cao điểm nên xe cộ trên đường cũng không nhiều lắm, trên đường đi Cận Triêu lái xe quá nhanh, tim Khương Mộ như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực khi xe vượt qua mấy ngã tư, cô im lặng giữ chặt cửa xe, lo lắng nhìn chằm chằm vào kính chắn gió phía trước.

Đến một ngã tư đèn đỏ khác, Cận Triêu quay đầu liếc nhìn bàn tay nhỏ nhắn trắng bệch của cô, không khỏi bật cười thành tiếng: "Sợ cái gì?"

Khương Mộ lúng túng buông tay ra, cô hỏi: "Anh quen biết với nhóm người vừa rồi à?"

Cận Triêu còn hỏi ngược lại cô: “Em thấy dáng vẻ anh giống như có quen biết với bọn họ lắm à?”

Khương Mộ nhìn chằm chằm vào mắt anh, sau khi nhìn thấy Cận Triêu, sắc mặt của cậu bé kia lập tức thay đổi, nói anh không có quen biết với đám người đó thì có hơi khó tin.

Trong ấn tượng của Khương Mộ, thành tích của Cận Triêu rất tốt, từ tiểu học đến trung học cơ sở đều là học sinh đứng đầu toàn trường, phòng của anh có rất nhiều sách, cô nhớ Cận Triêu đã có thể đọc hiểu rất nhiều tác phẩm nổi tiếng khi vừa học hết tiểu học, anh rất thích đọc tiểu thuyết về đề tài Thế chiến thứ hai và những cuốn sách liên quan đến lịch sử cận đại Trung Quốc, có lần anh còn từng kể cho cô nghe về chiến dịch Hoài Hải và nguyên nhân gây ra chiến tranh Nam Bắc, trong trí nhớ của cô, anh trai là một học bá rất lợi hại, tương lai anh nhất định sẽ trở thành một nhân tài có triển vọng.

Trong suy nghĩ của Khương Mộ, Cận Triêu bây giờ có thể đã tốt nghiệp đại học hoặc sắp tham gia kỳ thi tuyển sinh sau đại học, anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng sạch sẽ, trên gương mặt còn đeo một cặp kính, là một chàng trai nho nhã và có học thức

Nhưng người đàn ông bên cạnh cô lại đang mặc một chiếc quần jeans đã sờn cũ và một chiếc áo sơ mi trắng có những vết ố vàng khó thấy ở cổ tay áo, không hề có vẻ lịch thiệp của một học giả, ngược lại trông giống như một người lao động vất vả, rất khác so với những gì cô tưởng tượng.

Hình như anh đã nhận ra ánh mắt của Khương Mộ đang nhìn lướt qua tay áo mình, Cận Triêu dứt khoát cuốn ống tay áo lên gần sát vai biến nó thành một cái áo không có tay, vết bẩn vàng đen ở cổ tay áo cũng bị cuốn vào theo đó, để lộ ra cơ bắp màu đồng quyến rũ.

Khương Mộ xấu hổ dời mắt đi chỗ khác, Cận Triêu nói với cô: “Chỉ là một đám du côn bất tài mà thôi, bọn chúng thường ngồi xổm ở góc nhà ga, canh me những người phụ nữ đi một mình để trấn lột tiền của bọn họ. ”

“Cảnh sát cũng mặc kệ bọn họ luôn sao?”

“Đâu có thể xử lý được, bọn chúng bắt một đứa con nít đến xin tiền, mỗi lần chỉ xin có tám đồng mười đồng, như vậy đâu thể gọi là trấn lột, những chuyện này cảnh sát gặp nhiều lần cùng lắm là dọa cho bọn họ sợ chạy đi mà thôi, về sau gặp những chuyện như vậy em cũng nên cẩn thận."

Trong đầu Khương Mộ tràn ngập nghi vấn: "Vậy em phải làm sao?"

Cận Triêu đánh tay lái, sau khi xe dừng ở bên đường, anh mới trả lời cô: “Gọi điện thoại cho anh.”

Sau khi nói xong anh trực tiếp mở cửa xe bước xuống xe, Khương Mộ ngơ ngác nhìn anh, sau đó cô lấy điện thoại ra, tìm thấy tin nhắn "Cổng phía Nam", rồi lặng lẽ lưu số điện thoại đó lại với cái tên “anh trai”, xong xuôi lại ngẩng đầu lên, cô nhìn thấy người đàn ông đang đứng trước cửa của một cửa hàng, cô mới nhớ ra Cận Triêu lớn hơn cô năm tuổi, chắc bây giờ anh cũng đã 23 tuổi, dưới chiếc quần jean nhạt màu là một đôi chân thon dài, không biết anh cao nhiêu nhỉ? Khi mới 14 tuổi thì anh đã cao chừng 1m7, bây giờ trông anh như cao tận 1m85 vậy, bóng lưng xa lạ kia khiến Khương Mộ có chút hoảng hốt.

Vì thế cô lại cúi đầu, âm thầm đổi ghi chú số điện thoại của anh trong danh bạ thành: Cận Triêu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.