Đương Sinh Mệnh Trọng Tân Khai Thủy

Chương 113: Ngoại truyện 3: Mang thai – 3



—o0o—

Tháng chín, James vui vẻ đưa tiễn con trai nhà mình, đây là lần đầu tiên anh vui vẻ khi Harry rời nhà như vậy.

Harry theo Snape về Hogwarts, tuy rằng đã tốt nghiệp không nên trở lại Hogwarts nữa, nhưng cậu là người thừa kế Hogwarts nên có thể bỏ qua điểm ấy.

Khai giảng tối nay, Harry theo Snape đi lên dãy bàn giáo sư, ở nơi đó chờ nhóm học sinh trở về.

Nhóm học sinh đều biết Harry xin tốt nghiệp trước, hơn nữa biết cậu lấy thành tích toàn O để thông qua dự thi, cũng tỏ vẻ hiểu rõ khi Harry không xuất hiện trên tàu. Nhưng còn việc vì sao Harry lại xuất hiện trên dãy giáo sư hơn nữa lại ngồi cạnh giáo sư Snape thì họ rất khó hiểu.

“A, Harry, nghỉ hè vui vẻ chứ?” Trên dãy bàn giáo sư, cụ Dumbledore cười tủm tỉm ăn socola ếch, hỏi Harry.

“Dạ chắc là có,” Harry khủng hoảng nhìn thực vật trước mặt mình, không muốn ăn. Cậu cũng vẫn chán ghét đồ ăn, nhưng ít nhất không hề không nuốt được như trước kia, “Ngoại trừ cưỡi chổi không đủ tận hứng thì cái gì cũng khỏe hết ạ.”

“Cưỡi chổi?” Giáo sư McGonagall dừng động tác cắt beefsteak lại, một đôi mắt sắc bén liếc sang Snape. Bà biết Harry mang thai mà người kia lại để Harry cưỡi chổi nguy hiểm như vậy? Cho dù Harry có bay đến thần kỳ như thế nào đi nữa thì anh ta cũng không được như vậy!

“Draco chở cậu ấy.” Snape giải thích, “Không để cậu ấy cưỡi chổi một mình.” Nếu để tên nhóc này một mình đùa nghịch, vậy trái tim mình cũng yếu đi nhiều.

Bụng Harry bắt đầu nổi lên, nếu không ếm thần chú mê hoặc thì bất luận kẻ nào vừa thấy có thể biết cậu ấy mang thai, Godric rất lo lắng nói cho Snape rằng Harry sẽ rất có thể sinh non.

Vì dưới tình huống bình thường phụ nữ Muggle mang thai tới tháng thứ tư cũng không lộ bụng to như vậy. Vì thế cũng chỉ có một khả năng, giống như Godric năm đó, đứa nhỏ vừa hấp thụ pháp lực của anh để bảo vệ chính mình thì cũng đồng thời hấp thụ pháp lực để trưởng thành, cho nên đứa nhỏ thường sinh ra nhanh hơn người bình thường một hai tháng.

Đồng thời, pháp lực cơ thể Harry sẽ hỗn loạn nghiêm trọng, có đôi khi thậm chí sẽ gây ra xung đột pháp lực phạm vi nhỏ.

Mỗi lần Snape về hầm sẽ thấy một mảnh hỗn loạn, nhưng người gây ra lại đang gục trong sô pha ngủ không biết trời trăng là gì. May mắn xung đột pháp lực của Harry sẽ không nguy hiểm gì đến đứa con, vì đứa nhỏ hấp thụ pháp lực bảo vệ mình, mà Harry xung đột pháp lực sẽ ảnh hưởng tới mọi thứ chung quanh. Mỗi lần Snape đi lên lớp không thể không ếm thêm cho phòng một thần chú phòng hộ bảo đảm khi anh trở về những thứ kia sẽ không biến thành bột phấn, pháp lực trong Harry rất khổng lồ.

Từ khi Harry nổi bụng, Snape rất may mắn rốt cuộc cậu không còn bối rối vấn đề mình ‘béo lên’ mà rõ ràng ý thức được mình đang dưỡng một sinh mệnh hẳn hoi.

Snape không bao giờ phải lo lắng Harry sẽ đột nhiên muốn nói phải giảm béo, không bao giờ phải lo lắng Harry sẽ đột nhiên muốn cưỡi chổi bay vòng quanh biệt thự Potter (hay là vòng quanh Hogwarts?). Từ sau khi Harry ý thức rõ được mình đang có một sinh mệnh nhỏ trong bụng cậu cần phải chăm sóc thì toàn bộ tâm tư của cậu đều đặt trên người đứa nhỏ này.

Nhưng Snape còn chưa thở phào nhẹ nhõm vì điều đó thì vấn đề mới đã lại bắt đầu.

“Sev~” Harry mềm mềm kêu anh, từ ngày Harry vuốt bụng mình sợ hãi kêu “Em mang thai!” thì giọng nói của cậu ngày càng phát triển theo hướng ‘ôn nhu’ quỷ dị.

“Ừ?” Người nào đó cầm bút lông chim cũng không ngẩng đầu lên bình tĩnh đáp. Trên thực tế, trong lòng lại cảnh giác cao độ.

“Trong bụng em có cục cưng đó.” Harry ngạc nhiên vuốt ve bụng mình.

“Cậu Potter, bốn tháng trước ta đã biết chuyện này rồi, không cần em lặp lại một lần nữa.” Tay Snape dừng bút một chút mới trả lời Harry.

“Vì sao cục cưng không động đậy chứ?” Harry nhìn bụng mình.

“Cậu Potter, em hẳn là biết ta không phải thầy thuốc, hiện tại em hẳn nên đến hỏi Bà Pomfrey chứ không phải hỏi ta.”

“Bây giờ cục cưng còn chưa động đậy, chẳng may đến lúc sinh ra thì không khẻ mạnh thì làm sao bây giờ?” Mọi người đều nói người mang thai sẽ có chứng u buồn trước thời kỳ sinh sản. Tuy Harry là nam nhưng việc này cũng không gây cản trở cậu u buồn, chẳng qua tình huống này trong mắt Snape thật sự là hơi quá sớm, nhưng có biện pháp gì chứ, anh cũng không thể mắng được?

“Sev?” Không được Snape trả lời, Harry lại gọi một tiếng.

“Không sao cả,” Snape nghĩ xem nên trấn an cảm xúc Harry thế nào, “Chỉ cần em chăm sóc tốt chính mình, thì sẽ không có vấn đề gì cả.”

“Thật sao?”

“Thật!” Cho dù không thật thì hiện tại cũng phải thật!

“Nhưng…” Không biết từ đâu Harry lôi ra một quyển sách, “Trên sách không phải nói còn phải dưỡng thai cho đứa nhỏ sao?”

Hừ, được rồi, dưỡng thai đáng chết, từ đâu Harry tìm được quyển sách này thế hả?

“Đúng, còn phải dưỡng thai cho đứa nhỏ nữa, vậy cục cưng mới có thể thông minh.” Harry ôm quyển sách kia trở về phòng ngủ, hoàn toàn bỏ qua vấn đề đứa nhỏ mà mình còn đang bối rối với Snape.

Tay Snape phê chữa dừng lại, nhẹ nhàng dựa lưng vào ghế sô pha.

Được rồi, tên nhóc này có thể có chuyện để làm, cũng tốt hơn là hỏi những vấn đề kỳ lạ.

Nhưng không tới vài ngày, Snape liền phát hiện mình vui vẻ quá sớm.

Buổi tối tám giờ, hai Gryffindor bị Snape cấm túc đẩy cửa hầm ra.

“Ơ…” Vừa vào cửa, hai người liền ngây dại.

“Hai vị, ta nghĩ, các trò đến để cấm túc chứ không phải thay thế cửa giữ hầm của ta.” Vừa mới từ phòng chứa trở về, Snape liếc mắt một cái thấy được hai người đang ngẩn người trước cửa hầm.

“Giáo sư…” Hai người ngốc ngốc nghiêng người, nhận được đả kích nghiêm trọng khiến bọn họ lại dám trêu đùa Snape, “Hầm của thầy bị người khác chiếm rồi.”

Snape nhíu nhíu mày, dự cảm xấu nháy mắt xông lên.

Anh nhấc chân đi vào trong.

Vừa vào cửa, cho dù muốn không có biểu tình thì vẻ mặt anh cũng không thể không dại ra.

Màu sơn tường đổi, sô pha cũng đổi, sàn cũng đổi luôn, hơn nữa màu đổi lại toàn bộ làm hầm đều có cảm giác đang lòe lòe sáng lên, biệt thự Malfoy cũng không tới mức này!

“Harry Potter!” Anh ngay cả sức lực cũng không có, bóp trán bất đắc dĩ kêu một tiếng.

“Sev, anh trở lại rồi sao?” Cửa phòng ngủ mở ra, Kẻ Được Chọn mặc quần áo sặc mùi tiêu chuẩn Gryffindor mỉm cười đi ra, vừa ra làm hai vị Gryffindor sợ hãi, ôi Merlin ơi, bọn họ nhìn thấy gì thế này? Kẻ Được Chọn xuất hiện trong hầm, Kẻ Được Chọn bụng lớn?

“Cậu Potter, cậu có thể giải thích một chút xem vì sao hầm của ta lại xảy ra như thế này…” Snape cân nhắc dùng từ gì để hình dung căn hầm của mình mà lại không khiến Harry ủ rũ, “Thay đổi làm người ta phải kinh ngạc không?”

“Đương nhiên do em làm rồi.” Kẻ Được Chọn cười khúc khích, “Thích không?”

“Ta muốn biết là, em có gì khó chịu với cái hầm này thế nên em muốn đổi toàn bộ đồ đạc đáng thương của ta thành mới…” Hơn nữa cái mới này làm người ta vừa thấy đã đau đầu.

“Em không hề khó gì với chúng cả, nhưng cục cưng lại rất khó chịu với chúng.” Kẻ Được Chọn chỉ chỉ bụng mình, hiện tại dù làm gì cậu cũng đều lấy cớ vì đứa nhỏ, mà Snape lại không thể phản bác cậu.

Snape đi vào hầm, “Hoãn cấm túc!” Anh nói rồi đóng sầm cửa hầm, hai Gryffindor nhìn nhau.

Kia thật là Kẻ Được Chọn?

Kẻ Được Chọn đến trường xin tốt nghiệp trước thông qua với thành tích toàn O xuất hiện trên dãy giáo sư một lần khi khai giảng, sau đó cũng không ai gặp qua.

Nhưng người kia lại thật sự lớn bụng!

Kẻ Được Chọn mang thai con của lão dơi già?

“Quần lót của Merlin!” Hogwarts thật sự đáng sợ.

“Được rồi, Harry,” Đóng cửa lại Snape ôm Harry vào trong lòng ngồi lên sô pha – hơn nữa nhíu mày vì màu của sô pha – “Nói cho ta biết, vì sao em lại muốn thay đổi hình dạng của hầm vậy?”

“Sev không cảm thấy như vậy rất tốt sao?” Harry trong lòng Snape vô tội ngẩng đầu, “Để cục cưng nhìn thấy nhiều vật lóe sáng gì đó thì sẽ giúp cục cưng trở nên hoạt bát sáng sủa, em mới không muốn để cục cưng giống anh cả ngày chỉ biết nghiên cứu độc dược đâu.”

Cho nên, người kia đổi toàn bộ màu sắc cho căn hầm?

Căn hầm vốn anh lấy màu trắng đen làm chủ đạo thì hiện tại thoạt nhìn chính là cái biệt thự Malfoy thứ hai, không chỗ nào không chói lòa khoe ra sắc thái của mình, khiến mọi người đều quen màu sắc trong hầm vừa đến lại có cảm giác hầm đang sáng rực. Trên thực tế Harry chẳng qua chỉ đổi màu đen trắng của hầm sang gam màu nóng, nhưng điều này lại không phù hợp với quan điểm thẩm mỹ của Snape thật hiển nhiên làm trong lòng mọi người đều nghi ngờ hầm thật sự bị người khác chiếm.

“Em muốn đào tạo nó thành môt Gryffindor sao?” Snape nhướn mày, “Nếu em không muốn sau khi sinh ngay cả em cũng không quản được thì dừng hành động này ngay.” Rốt cuộc cái quyển sách dưỡng thai là ai cho Harry vậy? Chờ anh tra được nhất định sẽ khiến cho người kia biết tay.

“Em không.” Harry kiên quyết nói, “Gryffindor thì có gì không tốt chứ, kiếp trước em chính là Gryffindor.”

“Em sẽ dọa mọi người.” Trong trường học, thẩm mỹ văn phòng của giáo sư lạnh lùng nhất đột nhiên thay đổi, chuyện này còn khó tin hơn cả việc cụ Dumbledore từ bỏ đồ ngọt kìa.

“Em mặc kệ, em cứ muốn bố trí như vậy.” Harry xem xét nói, đây cũng không phải đang thảo luận với Snape mà trực tiếp thông báo thì đúng hơn.

“Em nhìn còn chưa bằng Draco đâu.” Snape thở dài nói, “Tuyệt đối thắng bé xem đồ đạc tốt hơn.”

“Em cũng nghĩ vậy,” Harry cười tủm tỉm nói, rất hiển nhiên cực kỳ vừa lòng khi Snape và cậu có thể cùng nghĩ chung một vấn đề, “Nhưng em cảm giác em vẫn theo Goddy hơn, tóc Draco là màu bạch kim, tóc Goddy lại vàng óng, anh ấy đẹp mắt hơn Draco.”

Snape đã bị Harry nháo đến không còn sức lực gì, “Em xác định em sẽ không làm phiền bốn nhà sáng lập chứ?”

“Em đã nói ý nghĩ của em với Sarah rồi, anh ấy vô cùng hoan nghênh em tới phòng chứa làm khách.” Harry kiêu ngạo tuyên bố.

“…” Từ ngày đó về sau, mọi người bị Snape cấm túc rốt cuộc không thể tiến vào hầm mà tới chỗ Filch giúp đỡ quét phòng học hoặc hành lang. Nhưng chuyện Harry mang thai vẫn truyền khắp toàn bộ Hogwarts. Trong lúc nhất thời, bệnh thất chật ních, bà Pomfrey bận rộn đến mức sứt đầu mẻ trán. Trong bệnh thất, thỉnh thoảng còn có thể nghe được nhóm phù thủy xuất thân Muggle thì thào tự nói, “Mẹ à, giới pháp thuật thật đáng sợ, con muốn về nhà!”

Mà phòng chứa đều nghênh đón Kẻ Được Chọn bụng to mỗi ngày, Kẻ Được Chọn thích nhất nói chuyện phiếm với sư tổ, trời nam đất bắc đều có thể trở thành đề tài của bọn họ, mà ba người khác thì thấy nhưng không thể trách.

Snape đã từng hỏi Salazar vì sao không cảm thấy ngạc nhiên.

Salazar đầy mặt biểu tình người từng trải nói cho anh, “Ngàn năm trước, lúc Godric mang thai, sau khi tìm không thấy ‘người xinh đẹp’ nào thì liền đi soi gương, mỗi lần soi đều là cả ngày.”

Cho nên, nói cách khac, Harry chỉ nói chuyện phiếm với người khác mà không đi soi gương đã là tình huống rất tốt sao?

Người mang thai đôi khi sẽ có rất nhiều ý tưởng kỳ lạ ‘đột phá’, bạn không nên đi ngăn cản bọn họ mà bạn phải nghĩ biện pháp thỏa mãn bọn họ – đây là kinh nghiệm bất đắc dĩ từ Salazar.

– Hết ngoại truyện 3 –

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.