Đương Sinh Mệnh Trọng Tân Khai Thủy

Chương 20: Tìm hiểu tin tức



—o0o—

“Ron, cậu không sao chứ?” Khi Harry tìm được Ron, cậu ta đang ngẩn người, “Cái gì vậy?”

Ron nhìn Harry, ánh mắt phức tạp, Harry thản nhiên đón nhận tầm mắt, chưa nói gì.

“Harry, Ron cậu ấy chỉ là…” Hermione ở một bên do dự, cuối cùng vẫn nuốt lời nói của mình vào trong bụng.

“Harry, cậu chắc chắn đã biết mình sẽ được phân tới Slytherin.” Ron không phải ngu ngốc, liên tưởng tới đoạn đối thoại trên tàu, cùng với biểu hiện sau khi tiến vào Slytherin, Ron cũng không cho rằng Harry cái gì cũng không biết, hoặc cái gì cũng không đoán ra.

“Harry tiến vào Slytherin có gì không tốt sao,” Draco một bên bất mãn nói, “Cậu ấy vốn là máu trong, lại là hậu duệ của gia tộc Potter lâu đời, vào đó thực sự rất thích hợp.”

“Nhưng cậu có nghĩ tới thân phận của Harry hay không, chỉ với thân phận Kẻ Được Chọn, cậu cảm thấy người trong Slytherin sẽ tiếp nhận một Kẻ Được Chọn hay sao? Malfoy, cậu chớ quên trong Slytherin có rất nhiều người, bọn họ cũng giống với ba mẹ của họ, đều mong muốn Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy quay trở lại.”

Nghe Ron nói, Draco im lặng, đúng vậy, trong Slytherin có rất nhiều người cùng gia tộc bọn họ đều mong Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy trở lại, khát vọng áp chế tất cả quý tộc, đêm đó Kurt tham gia nghi thức thủ tịch không phải ví dụ tốt nhất sao. Có bao nhiêu người cùng Kurt cũng có cùng tâm tư như vậy, Draco hiểu rõ, ngay cả chính mình nếu không phải làm bạn từ nhỏ chỉ sợ lúc này cũng kéo một khoảng cách với Kẻ Được Chọn, mà Harry ngoài mình và Blaise, trong Slytherin thật sự không tiếp cận quá gần với ai cả.

“Trong Slytherin Harry không có lấy một người bạn nào, cậu không nhận ra sao?” Ron lớn tiếng nói với Draco.

Harry chớp mắt, che dấu khóe mắt ướt át.

Bất cứ khi nào sự quan tâm của bạn bè luôn khiến cậu cảm động.

“Ừm, Ron à, cậu hãy nghe mình nói,” Mặc kệ Ron xúc động thế nào, dù sao cậu ấy cũng vì mình. Hai Nhà có phương thức kết bạn khác nhau, không phải sao? “Mình ngay từ đầu đã biết sẽ vào Slytherin.”

“Vì sao?” Ron mở to hai mắt nhìn, “Gryffindor đều nói cậu thích quyền lực, đến một ngày nào đó cậu sẽ biến thành một Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy thứ hai, nhưng mình không tin, Harry à.”

“Cám ơn sự tin tưởng của cậu,” Nhớ tới lúc trước, đến tận năm thứ tư, mình cùng Ron còn vì Tam pháp thuật mà cãi nhau, Ron bây giờ khiến cậu rất vui mừng cùng kinh ngạc, “Nhưng Ron à, gia tộc Potter chỉ còn một mình mình mà thôi, cậu hiểu không?”

Ron nửa hiểu nửa không lắc đầu.

“Ron à, mình đã thừa kế gia tộc Potter, mình không thể làm gia tộc đi xuống được, mình có trách nhiệm phục hưng nó, mà trong Slytherin, mình cần thế lực đằng sau họ, cậu hiểu không?”

“Harry, điều này rất khổ sở.” Hermione một bên chen vào nói.

“Mình biết, nhưng mình đã sớm quyết đinh. Trên lưng mình còn gánh vác kỳ vọng của tổ tiên gia tộc Potter nữa.” Cậu không thể nào làm gia tộc Potter huy hoàng biến mất như vậy được, cậu muốn gia tộc một lần nữa phục hưng.

“Harry, như vậy cậu tiếp cận mình chẳng qua là vì gia tộc Malfoy sao?” Draco nhịn không được hỏi thẳng, ngôn ngữ nghệ thuật Slytherin đã bị cậu ta quẳng đi nơi nào rồi.

“Khi mới quen biết cậu, cũng chỉ vì cậu là Draco mà thôi,” Harry nói, “Trong kế hoạch của mình quả thật có phần lợi dụng thế lực của gia tộc Malfoy nhưng ngày đó mình gặp cậu, hơn nữa gặp ba cậu, ngoài ý muốn cùng nghị luận với ba cậu, đó cũng chỉ là quyết định ngay lúc ấy thôi. Draco à, cậu cần phải nhớ kỹ mình chỉ muốn lợi dụng thế lực gia tộc Malfoy mà thôi, không phải cậu.”

Draco mím miệng, không nói gì.

Harry thở dài, tiếp tục nói, “Hơn nữa, Draco, nói là lợi dụng chi bằng nói là hợp tác, mình cần gia tộc Malfoy trợ giúp phục hưng gia tộc của mình, mà ba cậu cũng cần sự trợ giúp của mình thoát khỏi Voldemort – đúng vậy, hắn còn chưa chết.” Nhìn vẻ mặt khiếp sợ của cả ba, Harry bình tĩnh, “Vết sẹo của mình vẫn còn đau, đó chính là sợi dây liên hệ với Voldemort, trước khi hắn còn chưa chết, vết sẹo này sẽ kết nối mình cùng Voldemort, Draco, khi viết thư cho ba cậu nhớ nhắc tới chuyện này.” Khiến vị quý tộc bạch kim sớm đưa ra quyết định, cuối cùng sẽ lựa chọn phương hướng nào để đi.

Draco gật gật đầu.

Có những lời này của Harry là đủ rồi, trước khi cậu trở thành gia chủ gia tộc, việc này không có quan hệ gì với mình cả.

“Như vậy, nhóm bạn của mình, có đồng ý giúp mình hay không?”

Khoảng ba giờ kém năm, bọn họ rời khỏi lâu đài đi tới căn lều, khi nhìn tới cánh cửa gỗ cùng một đôi giày cao su trước cửa, Draco nhíu mày.

Bọn họ gõ cửa, nháy mắt từ bên trong truyền ra một trận âm thanh giãy dụa khẩn trương cùng vài tiếng chó sủa.

Cửa mở ra, bác Hagrid gần như chiếm toàn bộ cửa mỉm cười với họ, “A, liếc mắt một cái bác đã nhận ra cháu, cháu là Harry phải không, nhìn rất giống James.”

“Nhưng mắt lại không giống, đúng không ạ?” Harry nói tiếp, “Mọi người đều nói mắt cháu giống mẹ.”

“Ừ, đúng vậy, quả thật giống nhau như đúc,” Bác Hagrid nghiêng người cho họ tiến vào, “Bác là Hagrid, là bạn của ba mẹ cháu, trước đây chính là bác đem cháu rời khỏi. Lại nói sau đó cháu mất tích làm cho giáo sự Dumbledore hoảng sợ, à các cháu có muốn ăn một ít bánh đa không?”

“Dạ không, cảm ơn bác, cháu muốn uống trà hơn ạ.” Harry lắc đầu với ba người bạn, ý bảo bọn họ không cần đụng tới bánh đa.

Ron không biết vì sao, thừa dịp Hagrid xoay người lặng lẽ cầm một miếng cho vào miệng, kết quả cực kỳ đau đớn mà phun ra rồi ném ra ngoài cửa sổ, “Merlin, đó không phải là đá chứ?” Cậu ta vẻ mặt đau khổ nói.

Draco sung sướng cười trên nỗi đau của người khác, Ron hình như muốn nói gì đó nhưng bác Hagrid đã quay trở lại.

“Nói thật bác vẫn không thể tin được cháu phân vào Nhà Slytherin, ba mẹ của cháu đều là Gryffindor.” Bác Hagrid vừa đưa trà tới trước mặt Harry vừa nói.

“Bác Hagrid, nhưng nghe ba đỡ đầu của cháu nói, tuy ba ở Nhà Gryffindor nhưng cả nhà ba đều ở Nhà Slytherin, nên việc cháu vào Nhà Slytherin cũng không kỳ lạ đúng không ạ?” Harry cảm thấy nếu muốn nghe về tin tức của ba đỡ đầu thì tốt nhất nên hỏi thăm ở bên bác Hagrid.

Vẻ mặt bác Hagrid lập tức khó coi, rít gào nói, “Không cần nhắc đến hắn, cho dù hắn vào Gryffindor cũng không phủ nhận được sự thật hắn là một con rắn độc cực kỳ giảo hoạt!”

“Bác Hagrid…bác biết ba đỡ đầu của cháu ạ?” Harry không bị dọa bởi giọng của bác Hagrid mà tiếp tục hỏi.

“Haiz, Harry, bác không rõ tại sao cháu lại biết mình có ba đỡ đầu nhưng bác xin lỗi, bác không phải cố ý nói xấu hắn nhưng người kia thật sự không hề xứng trở thành ba đỡ đầu của cháu. Hắn hoàn toàn bác bỏ sự tín nhiệm của mọi người, hắn phản bội tình bạn của ba cháu, người như thế thật sự không xứng trở thành ba đỡ đầu của cháu.” Bác Hagrid kích động nói.

“Bác Hagrid, bác biết chuyện gì sao?” Harry có vẻ nôn nóng hỏi, “Có thể nói cho con được không ạ?”

“Haiz, có lẽ việc bác nói cho con là không thích hợp, nhưng…” Nhìn ánh mắt cầu xin của Harry, bác cuối cùng vẫn đồng ý, “Ừm, được rồi, chuyện bác biết cũng không nhiều lắm. Bác không biết khi đó vì sao mà Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy lại đuổi giết ba mẹ cháu, bác chỉ biết cụ Dumbledore đề nghị bọn họ sử dụng Bùa Trung thành, chỉ cần có thần chú kia bảo vệ, như vậy Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy vĩnh viễn không tìm được nơi gia đình cháu ở. Mà ngoại trừ cụ Dumbledore cùng với người có quan hệ tốt nhất với ba cháu – Black trở thành người được chọn, vốn là sau khi hoàn thành Bùa Trung thành Black sẽ rời khỏi nước Anh –  thực tế thoạt nhìn hắn cũng làm như vậy nhưng không đến một tháng sau, trước đêm Halloween, Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy xuất hiện bên trong nhà cháu. Tất cả bi kịch đều xảy ra. Sau lại nghe nói khi có tin Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy mất tích, Black điên cuồng đuổi giết Peter Pettigrew. Hắn dùng pháp thuật Hắc ám giết chết Pettigrew – nổ tanh bành, còn thêm mười ba mạng người. Khi quan viên Bộ Pháp thuật chạy đến, chế phục hắn đang điên cuồng cũng phát hiện tay trái hắn có in Dấu hiệu Đen. Rồi khi đọc ký ức đám Muggle, Black luôn nói với Peter, “Đều là mày gây ra, tất cả đều chỉ vì mày.” Có người đoán rằng vì Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy thất bại cho nên Black giận cá chém thớt giết chết Peter.”

“Vậy thì hiện tại Black đang ở đâu ạ?” Harry nhẹ nhàng hỏi.

“Đương nhiên ở trong ngục Azkaban rồi, người như thế không thể nào không ném vào Azkaban suốt đời, bác muốn nói, tốt nhất nên cho hắn một nụ hôn của Giám ngục.” Bác Hagrid nói, “Harry, không cần đau lòng, cháu hãy coi như không có người ba đỡ đầu này đi, không phải tốt hơn sao?”

Harry hít sâu một hơi, cứng ngắc cười cười, nhưng rõ ràng không thành công.

Bác Hagrid vì muốn hâm nóng bầu không khí, chuyển đề tài nhưng hùa theo bác chỉ có Hermione và Ron, Draco vẫn chú ý tới sắc mặt Harry lo lắng cậu sẽ xảy ra chuyện gì.

Mà Harry kỳ thật không thể nào quên được câu mà bác Hagrid vừa nói, “Mọi người phát hiện tay trái hắn có in Dấu hiệu Hắc ám”, kiếp trước trên người ba đỡ đầu không có cái này, chẳng lẽ… Không, cũng không thể nào, khi mình còn nhỏ, lúc tiếp xúc với ba đỡ đầu, Harry có thể cảm nhận được ba đỡ đầu vẫn là ba đỡ đầu kiếp trước như cũ yêu thương cậu, như vậy chú Sirius không có khả năng phản bội ba.

Nhất định cậu đã để sót cái gì đó…nhưng rốt cuộc là cái gì cơ chứ?

“A, Merlin, ngân hàng Gringotts bị trộm?” Tiếng kinh hô của Ron khiến Harry bừng tỉnh khỏi suy nghĩ.

“Gringotts bị trộm?” Ngay cả Draco cũng khó có thể tin, “Không phải nói ngân hàng Gringotts là nơi an toàn nhất sao?”

“Cũng không xem là bị trộm vì người đó cũng không thể trộm được cái gì, hắn ta muốn lấy thứ gì đó nhưng trước đó, thứ kia đã được người khác lấy ra rồi.” Hermione bình tĩnh nói.

“Nhưng, nhưng mà không ai bắt được hắn trước khi trốn thoát sao?” Draco không thể tin nói, “Quần của Merlin, điều này thật khó tin.” Cho tới nay, ngoài Hogwarts thì ngân hàng Gringotts chính là nơi an toàn nhất mà.

“Được rồi đám nhóc, không cần lo nhiều chuyện bao đồng, đó không phải là chuyện của các cháu.” Bác Hagrid thu lại tờ báo.

Ôi, tất chân Merlin, Harry gần như đập đầu mình.

Ngân hàng Gringotts, Hòn đá Phù thủy, Quirrel, Voldemort ở mặt sau Quirel, cùng với… quỷ khổng lồ tại lễ Halloween! Cậu gần như đã quên khuấy mất.

Không được, cậu nhất định phải giải quyết mấy chuyện sắp sửa xảy ra này, không thể không làm từng bước, giải quyết chuyện này xong mới nghĩ biện pháp giải quyết chuyện của ba đỡ đầu.

Nhưng theo góc độ này mà xem xét, giáo sư nhận xét về Harry không phải không có căn cứ, một khi Harry nhìn nhận cái gì sẽ kiên trì quan điểm của mình đến cùng.

Nhưng cho dù Harry định giải quyết Hòn đá Phù thủy cùng Quirrel như thế nào, giải quyết chuyện ba đỡ đầu như thế nào, bây giờ cậu cần phải nghĩ cách giải quyết chuyện tối nay bị thầy Snape cấm túc trước đã!

– Hết chương 20 –

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.