Đương Sinh Mệnh Trọng Tân Khai Thủy

Chương 29: Hòn đá Phù thủy





—o0o—
“Thật sự đấy, các cậu không nhìn thấy con quái vật kia thôi chứ, đã cao lại còn to lớn, còn có ba cái đầu, thật sự rất khủng bố.” Sau khai giảng vì rất bận, mọi người gần như không có thời gian tụ cùng một chỗ. Cho đến một ngày sau khi mọi người đều hoàn thành bài tập, bọn họ mới không hẹn trước mà cùng đi vào thư viện để Ron kể lại chuyện mình đã trải qua.
Nghe Ron miêu tả, Harry không thể không run rẩy khóe miệng, bội phục năng lực của bác Hagrid.
Cậu nhớ rõ, con chó ba đầu lần trước chắc đã bị Lời nguyền Chết choc vốn bắn về phía thầy Snape đáp trúng, chết rồi chứ? Không nghĩ được bác Hagrid còn có thể tìm một con chó ba đầu khác – cậu vốn tưởng sẽ thay thế bằng con nào khác cơ – không nghĩ ra, bọn họ vẫn phải đối mặt với con chó ba đầu, không biết con chó này có thích âm nhạc hay không nữa.
“Rốt cuộc hiệu trưởng nghĩ gì? Lại có thể đem động vật nguy hiểm như vậy vào trường học!” Hermione bất mãn nói.
Hiệu trưởng nghĩ gì ư? Lúc trước hiệu trưởng vốn định huấn luyện chúng ta nhưng hiện tại đoán rằng hiệu trưởng đang có ý định xem kịch rồi! Harry ở trong lòng oán thầm.
“Rất rõ ràng, lần trước là quỷ khổng lồ, lần này chỉ là một con chó lớn thôi, thật sự cũng không tính là nguy hiểm.” Pansy giũa móng tay, châm chọc nói.
“Anh George nói, nó đứng trên một ván cửa sàn, bọn họ còn đang thương lượng sẽ xử lý con chó đó rồi trộm đi xuống nhìn xem bên trong cất giấu thứ quý giá gì.” Ron buồn rầu nói.
“Ầy, cả hai người ngu ngốc kia nữa!” Hermione phiền toái nói.
“Hì hì, mấy cậu bình tĩnh một chút.” Harry cười nói, “Có lẽ mình biết nơi đó có cái gì.”
Trong nháy mắt, năm người mười con mắt đều nhìn về phía Harry, không ai nói chuyện, nhưng Harry cảm thấy còn khủng bố hơn.
Lúc này vô thanh thắng có thanh, chính là loại tình huống bây giờ sao?
“Ừm… Mấy cậu đừng vội tức giận, đây chỉ ngoài ý muốn mà thôi,” Harry khoát tay, có ý đánh tan bất mãn, “Mọi người cũng biết đấy, Halloween ngày đó, mình không phải đã chạy đến tầng bốn sao? Mình chỉ không cẩn thận nghe được giáo sư Quirrel cùng giáo sư Snape nói chuyện, sau đó bởi vì mình hoảng sợ nên quên mất không nói cho các cậu chuyện này.”
Tiệc tối Halloween quả thật rất hỗn loạn, mọi người gật đầu, quyết định tha thứ cho Harry.
“Như vậy, cậu đã nghe được cái gì?” Pansy hỏi.
“Giáo sư Snape hỏi giáo sư Quirrel vì sao lại ở đó, giáo sư Quirrel nói chính mình không yên lòng về Hòn đá Phù thủy nên đi nhìn xem. Cho nên mình đoán thứ mà con quái vật kia – [ từ này tuyệt đối không thể nói trước mặt bác Hagrid! Harry nói cho chính mình ] – trông coi, chính là Hòn đá Phù thủy.”
“Hòn đá Phù thủy?” Ron chớp chớp mắt, “Đó là cái gì?”
“Ngu ngốc,” Hermione chụp một quyển sách lên đầu Ron – Draco cùng Blaise nuốt nuốt nước miếng, quyển sách kia rất dày – sau đó rời chỗ ngồi.
Không rõ cô muốn làm gì, mọi người nhìn nhau nhưng không lâu sau, Hermione đưa cho bọn họ đáp án.
Cô ôm đến một quyển sách rất rất dày – Harry dám cá, quyển sách này còn dày hơn so với quyển ‘Hogwarts – một lịch sử’– Ron nhìn quyển sách, rụt đầu
“Sao cậu có thể tìm được nó?” Draco khó hiểu hỏi, quyển sách này thoạt nhìn đã rất cũ, người bình thường cũng sẽ không chú ý tới quyển sách này.
“Sách đã xem qua đương nhiên nhớ rõ rồi, khi mới tiến vào thư viện, quyển đầu tiên mình xem chính là quyển này,” Hermione nhún nhún vai vừa nhanh tay lật sách.
“Sao cậu lại không tiến vào Ravenclaw nhỉ?” Blaise khóe miệng run rẩy nhìn Hermione. Khi mới đến trường học mọi người còn cảm thấy mới mẻ, cô gái nhỏ này đã tới thư viện, hơn nữa lựa chọn đọc quyển sách dày nhất, học sinh năm nhất Ravenclaw cũng không như cô.
Hermione từ chối cho ý kiến, lật đến giữa quyển sách, sau đó dừng lại tại một trang, “Xem nơi này.”
Cô chỉ vào một đoạn nói, ý bảo mọi người đọc.
Mọi người nhìn qua, trên đó viết:
Thời cổ đại thuật luyện kim là một kỹ thuật thần kỳ, chế tác nó thậm chí còn phức tạp hơn so với chế tác đũa phép. Lúc đầu thuật luyện kim được dùng để chế tạo vật phẩm pháp thuật cùng với rèn kim loại. Mọi người cố gắng dùng thuật luyện kim rèn ra những kim loại còn tốt hơn so với Muggle chế tạo.
Cho tới cận đại, nhóm phù thủy mới dần dần nghĩ đến cách dùng thuật luyện kim đẻ chế tạo Hòn đá Phù thủy.
Hòn đá Phù thủy có thể đem bất cứ kim loại nào biến thành vàng ròng, cũng là nguyên liệu cần thiết để chế tạo thuốc Trường sinh, nghe nói người uống thuốc Trường sinh có thể vĩnh viễn bất tử, nhưng theo lịch sử ghi lại không có bao nhiêu người có thể thành công.
Rất nhiều thế kỷ cho tới nay, những thông tin có liên quan tới Hòn đá Phù thủy rất nhiều nhưng đều là giả. Trước mắt chỉ có thể chứng thực là ngài Nicolas Flamel đã thành công chế tạo ra Hòn đá Phù thủy.
Ngài Nicolas Flamel tuy rằng là phù thủy do Muggle sinh ra nhưng trong phương diện thuật luyện kim ông có giải thích độc đáo. Ông cùng vợ ông thích đi du lịch khắp nơi, cho tới khi quyển sách này xuất bản, ông đang đặt chân tới Đức, ông thích ca kịch hơn nữa nơi đó phong cảnh rất đẹp.
“Mình nhớ rõ, trên một tấm thẻ có giới thiệu vắn tắt về cụ Dumbledore, hiệu trưởng cùng cụ Flamel là bạn tốt, bọn họ thường xuyên hợp tác trên phương diện thuật luyện kim.” Harry xem xong tư liệu này, chậm rãi nói.
“Cho nên nói thứ mà con quái vật kia đang bảo vệ chính là Hòn đá Phù thủy?” Draco hỏi.
“Rất có khả năng, nhưng vì sao cụ Flamel không tự mình bảo quản mà lại giao cho hiệu trưởng?” Hermione khó hiểu hỏi, “Chẳng lẽ khi hiệu trưởng già đi sẽ dùng nó làm dược Trường sinh để sử dụng?”
Hermione, cậu thật sự giống hơn đó, hiệu trưởng làm tất cả những điều này hoàn toàn chỉ vì tôi luyện Kẻ Được Chọn mà thôi. Harry ở trong lòng bất đắc dĩ nói.
Khi cậu thẳng thắn một chút với cụ Dumbledore, cụ cũng nói cho cậu biết dùng Hòn đá Phù thủy vì dụ dỗ Voldemort xuất hiện cũng như huấn luyện Harry. Mặc dù sau khi Harry thẳng thắn, cụ Dumbledore có nghĩ tới việc trả lại Hòn đá Phù thủy cho cụ Flamel nhưng lại bị Harry ngăn trở.
“Con cần nó vẫn ở Hogwarts,” Harry nói với cụ Dumbledore, “Có lẽ con có thể mời thầy bàng quan đứng một bên.”
“Ôi, thật sự rất tốt, Harry à,” Khi đó cụ Dumbledore hướng cậu chớp mắt, “Nên biết, một lão già cả ngày không có chuyện gì để làm thực nhàm chán, thầy nghĩ thầy cần chút lạc thú.”
“Dạ đúng, thưa hiệu trưởng, con dám cam đoan ở một bên nhìn sẽ thú vị hơn nhiều so với tham gia.”
“Hì hì, bác Hagrid, cháu chào bác.” Lúc mọi người đang trầm mặc, Harry chú ý tới bác Hagrid, “Bác tới tìm sách ạ?”
“A, Harry, bác không thấy được các cháu ở trong này,” Bác Hagrid thoạt nhìn  chân tay hơi bị luống cuống, “Bác muốn nói, ừ, bác đến tìm mấy quyển, nhìn xem mà thôi.”
“Bác tìm cái gì ạ?” Harry biết chắc, thừa dịp bác Hagrid chưa kịp đem sách thu hồi lại, cậu nhanh chóng đọc tên, “’Phương pháp nuôi rồng, ‘Quá trình rồng nở’, ‘Tập tính của rồng’, ‘Chủng loại rồng’? Bác Hagrid, bác tìm nhiều sách về rồng để làm gì ạ? Bác có nuôi rồng đâu.”
“Bác…… Bác……” Bác Hagrid có vẻ có chút kích động, “Bác…… Không phải……”
“Bác không biết thật sự có được trứng rồng chứ?” Harry kinh ngạc hỏi, lập tức nghĩ tới Norbert đã từng mang rất nhiều phiền toái cho mình, không ngừng ở trong lòng kêu rên, không phải đâu, lại một lần nữa? Quirrel, ông thật sự là đáng giận!
Có cần phải hủy ngay cái trứng rồng kia không?
“Oa, thật sao? Bác Hagrid, cháu có thể nhìn được không ạ?” Không đợi bác Hagrid thừa nhận, Draco vốn cực kỳ si mê rồng đã không để ý tới việc mình không hề muốn bước vào căn lều của bác Hagrid, hai mắt sáng lên hỏi bác Hagrid.
“Ừm…… Được rồi……” Bác Hagrid hình như rất vui khi có người cũng thích rồng như ông, thoáng do dự trong chốc lát, liền đồng ý, “Mấy đứa đi theo bác.”
Harry bất đắc dĩ thở dài một hơi, đuổi kịp Draco đang khẩn cấp.
Căn lều bác Hagrid rất nóng, cửa sổ bốn phía đóng chặt chẽ, nhưng lại đốt bếp lò, bọn họ mới đi vào không lâu đã toát mồ hôi.
“Oa ~~” Draco cũng không để ý nhiều như vậy, cậu ta si mê nhìn ở giữa bếp lò, dưới cái nồi là một quả trứng đen nhánh, dù giờ phút này còn rất xấu, nhưng Draco vẫn không khỏi phát ra tiếng tán thưởng.
“Bác Hagrid, bác không nghĩ nếu như con rồng này bị phát hiện sẽ thế nào sao?” Harry chậm rãi nói, “Bác có nghĩ tới nếu như bị người khác phát hiện nơi này có một cái trứng rồng, người trong Bộ Pháp thuật có thể sẽ lập tức tới đây mang rồng đi hoặc trực tiếp giết nó không?”
“Không,” Bác Hagrid hít một hơi lạnh, “Bác không biết, Norbert sẽ rất ngoan, nó sẽ nghe lời bác.”
“Nhưng nhóm phụ huynh học sinh sẽ nghĩ như thế nào ạ?” Hermione thoạt nhìn thực tán thành cái nhìn của Harry, “Bọn họ cảm thấy rồng rất tàn bạo, bọn họ sẽ nghĩ biện pháp yêu cầu Bộ Pháp thuật đem con rồng này đi, khi đó bác nói như thế nào cũng không có tác dụng.”
Harry nhìn về phía Draco, phát hiện sắc mặt cậu ta cũng trắng bệch, Harry không đành lòng thở dài, đề nghị nói, “Như vậy đi, để lại cho Draco, sản nghiệp gia tộc Malfoy rất lớn, nuôi thêm một con rồng chắc sẽ không có vấn đề gì. Người Bộ Pháp thuật ít nhiều sẽ cho gia tộc Malfoy mặt mũi, như vậy, có thể nuôi dưỡng… Norbert, có thể tùy thời gian nhìn thấy nó, bác cảm thấy như thế nào?”
“Ừm… Có thể chứ?” Bác Hagrid thật cẩn thận hỏi Draco.
Draco thật rõ ràng gật  đầu, “Nhưng cháu nghĩ đợi ấp xong mới mang đi.”
“Ngay sau ngày ấp xong.” Harry định ra thời gian, bởi vì Norbert trưởng thành rất nhanh – Harry cùng Ron từng vì con rồng đó nếm qua bao nhiêu vất vả – nên vẫn là thừa dịp Norbert còn chưa có năng lực nháo ra chuyện gì, tống nó đi là tốt nhất.
“Được, cháu sẽ viết thư cho ba cháu, để ông an bài nơi nuôi rồng,” Cậu ta nhìn nhìn bác Hagrid, “Sau khi sắp xếp ổn thỏa cho Norbert, cháu sẽ đưa cho bác Khóa Cảng để khi nào nhớ thì bác đi tìm nó.”
Bác Hagrid khóc nói Draco là người tốt, nói lúc trước ông không nên dùng thành kiến đối đãi Slytherin. Điều này làm cho Harry cảm thấy thực bất đắc dĩ, trong mắt bác Hagrid, người thích động vật giống ông, chính là người tốt?
Haizzz, có lẽ đời trước cậu không thể sửa lại cho đúng quan điểm của bác Hagrid, đời này cũng không thể nào.
Cho dù ra sao, chỉ cần tống Norbert đi sẽ cực kỳ tốt rồi!
Harry nghĩ như vậy, nhưng Harry không nghĩ tới, lúc này đây tuy không có Draco mật báo, nhưng vẫn không tránh được việc tiến vào Rừng Cấm.
– Hết chương 29 –


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.