Trước khi rời đi Snape cũng không nói lớp học đã tan rồi hay không nên dù nhóm sư tử có gan lớn thế nào cũng không dám rời khỏi phòng học khi không có mệnh lệnh của Snape. Ai biết lão dơi già tâm tình không tốt khi trở về nhìn thấy bọn họ đã rời đi có thể lấy chuyện này mà trừ điểm Gryffindor hay không nữa?
Từ việc kinh sợ ‘Lão dơi già lại có thể trừ điểm Slytherin’ mà phục hồi tinh thần, mọi người bắt đầu thu dọn mặt bàn, nếu có độc dược làm xong thì đổ vào chai chờ nộp lên.
Ron vẻ mặt đau khổ cúi đầu, Scabber của cậu… A, đợi đã…
Ron trừng cái vạc, mở to hai mắt.
Độc dược bên trong không biết khi nào thì đã tràn ra ngoài, con chuột Scabber của cậu nằm ở trong vạc, lăn lộn run rẩy thân mình. Ron há miệng không phát ra được tiếng nào, cậu chỉ có thể nhìn vật nuôi của mình càng không ngừng quay cuồng, rồi lớn dần, vạc nứt vỡ, biến thành một… người.
“A!” Ron vẫn còn đang kinh ngạc, Seamus đã sợ hãi kêu lên, “Đây là cái gì hả!”
Nhất thời phòng học độc dược hỗn loạn.
Bên bệnh thất, Snape cau mày, biểu tình âm trầm nhìn bà Pomfrey không ngừng bận rộn.
“Không thể tin được, Severus à, độc dược này lại không cướp đi mạng của Harry.” Đưa một lọ độc dược cuối cùng đổ vào miệng Harry, bà Pomfrey thở dài nhẹ nhõm một hơn, “Tình huống của trò ấy mặc dù có chút khó hiểu nhưng so với việc không còn mạng thì bộ dáng hiện tại quả thực tốt hơn nhiều lắm, đúng không, cho nên thầy cũng đừng như vậy nữa.”
“Tốt hơn nhiều lắm? Bà nhìn xem bộ dáng tên ngu ngốc kia là tốt hơn nhiều lắm?” Snape chỉ vào Harry nằm trên giường, giận dữ hét.
Lúc này anh cảm thấy ngón tay mình bị cái gì bắt được, đồng thời một tiếng kêu nhỏ truyền vào màng tai anh, “Meo!”
Snape cứng ngắc một lúc, rồi mới nghiêng đầu, chỉ thấy trên giường bệnh một con mèo màu đen nhỏ đang dùng bàn chân bé xíu cào cào ngón tay mình, đồng thời phát ra tiếng kêu nghi hoặc. Lập tức mèo đen nhỏ cứng ngắc rồi ngẩng đầu về phía Snape, ánh mắt xanh biếc vì bộ lông đen tuyền mà phá lệ trong suốt xinh đẹp.
“Rất tốt, thoạt nhìn Kẻ Được Chọn của chúng ta đã khôi phục lý trí rồi.” Snape rút tay mình lại.
Mèo nhỏ ngây ra một lúc, lập tức thê thảm kêu lên, “Meo!”
Tiếng kêu không giống của phù thủy làm bà Pomfrey không hiểu ra sao, nhưng rõ ràng Snape biết Harry – phiên bản mèo đen – Potter muốn hỏi là gì, anh hừ một tiếng, lập tức nói, “Vì trò không đúng lúc né tránh làm độc dược kia bắn lên trên người, độc dược kia vốn là làm suy yếu mạng của trò nhưng rõ ràng Cậu bé sống sót mạng rất lớn, trò chỉ bị bắt buộc vào trạng thái hóa thú, cũng chưa chết, tuy rằng tình huống này chỉ có Merlin tài giỏi mới có thể giải thích tại sao nhưng ta nghĩ trò hiện tại không thể nhìn thấy người.”
Có lẽ vì Harry chưa chết khiến Snape tâm tình rất tốt nên phá lệ không dùng nọc độc công kích Harrry đang trong trạng thái hỗn loạn, chỉ đơn giản giải thích vì sao cậu ta lại biến thành một chú mèo nhỏ mà thôi.
“Meo meo meo!” Chú mèo nhỏ cúi đầu nhìn bàn chân bé xíu, lập tức lăn lộn trên giường, ngay cả Snape xem cũng buồn bực, anh không biết tiếng kêu này thể hiện điều gì.
“Câm miệng!” Snape quát.
Mèo nhỏ dừng kêu, ủy khuất nhìn anh.
“Poppy, chuyện gì thế này?” Snape nhăn trán nhìn bà Pomfrey, có lẽ những người khác sau khi hôn mê tỉnh lại phát hiện mình biến thành động vật sẽ kêu không ngừng. Nhưng Snape biết Harry không giống, vì Kẻ Được Chọn với số tuổi thực đã hơn hai trăm không thể nào vì chuyện này xảy ra mà làm hành động ngu xuẩn như vậy.
“Ưm, Severus, chỉ sợ việc này còn rắc rối hơn so với chúng ta nghĩ.” Bà Pomfrey cau mày nhìn kỹ mèo đen nhỏ, nhưng mèo đen nhỏ tránh thoát khỏi đũa phép của bà, lưu loát nhảy từ trên giường xuống, nhưng nháy mắt cậu lại cảm thấy chân mình không ở trên mặt đất.
“Meo meo meo meo!” Harry giãy dụa.
“Câm miệng!” Snape nhấc cổ Harry tới trước mặt, trừng cặp mắt xanh biếc đối diện, “Thành thật cho ta, không được chạy lung tung!”
“Meo…” Harry ủy khuất kêu, Snape đôi mắt ám ám, ôm Harry ở trong lòng.
Harry co rúm trong lòng Snape, đem đầu dụi dụi vào bàn tay anh.
“Ưm, Severus, có lẽ không ổn lắm.” Bà Pomfrey cau mày, “Có lẽ vì Harry bị bắt buộc hóa thú, hình như cả ý thức của trò ấy cũng bị đồng hóa.”
Snape lập tức cương thân mình, không tin nói, “Ý bà là, hiện tại trong óc người này chỉ biết mình là một con mèo?”
“Không, bây giờ còn chưa rõ,” Bà Pomfrey lắc đầu, “Harry hẳn là còn ý thức của mình nhưng nếu không nhanh chóng cho trò ấy biến trở về, có lẽ không lâu sau trò ấy sẽ nhớ rõ mình chỉ là một con mèo, hành vi trò ấy dần dần giống như một con mèo thực sự. Nếu chúng ta không nhanh chóng để Harry biến trở về, có lẽ dù trò ấy khôi phục, hành vi và thói quen trò ấy sẽ bị ảnh hưởng lúc còn là mèo.”
Nghe bà Pomfrey nói như vậy, Snape mặt càng đen.
Harry lại trong lòng Snape trốn trốn, Snape gắt gao bắt được cậu, “Nghe, ta biết trò có ý thức,” Snape nói, “Nên nếu trò còn dám lộn xộn, ta không thể cam đoan ta sẽ dùng thủ đoạn nào để trò yên tĩnh lại đâu.”
Harry lập tức bất động, ủy khuất nhìn Snape.
Snape bị ánh mắt xanh biếc nhìn vào không được tự nhiên, anh lại dùng tay giữ chặt Harry, rồi nói với bà Pomfrey, “Trò ấy giao cho ta, ta sẽ dẫn trò ấy đến hầm tùy lúc kiểm tra, về phía cụ Dumbledore ta sẽ tự mình báo cho cụ.” Từ lúc Harry gặp chuyện không may anh liền thông báo cho cụ Dumbledore, nhưng không biết vì sao mà cho tới tận khi Harry tỉnh lại cụ Dumbledore cũng không đến đây.
Snape biết nhất định đã xảy ra chuyện gì, nếu không cụ Dumbledore sẽ không mặc kệ Kẻ Được Chọn.
Trở lại hầm không bao lâu, Phượng Hoàng cụ Dumbledore liền truyền tin tức bảo Snape lập tức đến phòng hiệu trưởng.
“Nghe, em ngoan ngoãn ở đây cho ta, nếu để ta trở về biết em chạy loạn, ta sẽ tìm lồng sắt nhốt em lại.” Snape đặt Harry lên trên sô pha, nhìn Harry quay mình không để ý tới anh, có chút bất đắc dĩ lắc đầu, đứng vào lò sưởi, “Phòng hiệu trưởng Hogwarts.”
Sau khi ánh sáng xanh chợt lóe, Snape biến mất, lúc này Harry mới từ trong sô pha ló đầu ra, nhìn hầm không có ai rồi lại rối rắm nhìn bàn chân của mình.
Haizzz, chỉ không chú ý một chút lại biến thành như vậy, cậu sao có thể không may đến thế chứ!
Hơn nữa quan trọng là vì sao trạng thái hóa thú của cậu lại là một con mèo chứ, lại là một con mèo nhỏ nữa! Rõ ràng cậu là một con sư tử oai phong hoành tráng, lại là một giống hiếm thấy, nếu để Snape biết được chắc chắn sẽ nghĩ biện pháp bắt cậu làm sư tử thực nghiệm độc dược mới đúng, vì sao hiện tại cậu lại biến thành một con mèo nhỏ chứ hả?
Hóa thú cậu đã học xong từ lâu, dựa theo lý thuyết chỉ cần sức mạnh cậu đủ lớn thì sau khi bị người bắt biến hình vẫn có thể biến trở về, nhưng hiện tại thì, cậu căn bản không có biện pháp. Cũng không biết nguyên nhân gì khi cậu thử điều động pháp lực trong cơ thể để trở về, tinh thần sẽ xuất hiện một trận hoảng hốt, thoạt nhìn như có người ngăn cản cậu biến trở về.
Chỉ là ai có sức mạnh lớn như vậy khiến cậu không có biện pháp biến trở về? Dựa theo tình huống hiện tại hẳn là không có mấy người là đối thủ của cậu mới đúng.
Chỉ là một độc dược thất bại bắn vào mà làm cậu có hậu quả như vậy? Rõ ràng là chuyện không thể, dù Kurt có tâm nhưng một đứa nhỏ mới mười hai tuổi không thể nào làm cậu có rắc rối lớn như vậy, đến tột cùng là ai đã ở sau lưng giở trò quỷ chứ?
“Ba!” trong không khí truyền đến một tiếng vang, Harry cảnh giác ngẩng đầu lên, tiếng vang này rất quen thuộc. Đáng chết, cậu đã quên tai họa ngầm này.
Harry ngẩng đầu, vừa lúc nhìn thấy một đôi mắt to, Dobby hai mắt đẫm lệ nhìn cậu, xin lỗi kêu, “Hic, cậu Harry Potter, Dobby rất tiếc, Dobby không cố ý.”
“Meo!” Harry ủ rũ kêu lên, Dobby, ngươi mỗi lần không cố ý đều có thể mang rắc rối rất lớn đến cho ta đấy.
“Độc dược người kia sẽ làm cậu mất đi ý thức, ngủ say rồi tử vong. Dobby không thể để cho cậu ta làm được, Dobby cần phải bảo vệ Harry Potter.” Giọng Dobby vang lên.
“Meo!” Vậy hóa ra đầu sỏ biến ta thành một con mèo chính là ngươi?
“Trước đó Dobby đã ếm thần chú, vốn tưởng bảo vệ cậu nhưng không nghĩ tới thần chú và độc dược kết hợp đã xảy ra hậu quả không tưởng tượng được. Dobby… Dobby hiện tại cũng không có cách nào.” Dobby xin lỗi nói, nhưng lập tức mắt nó tràn ngập sáng rọi, “Nhưng nếu cậu vẫn ở trạng thái này mà không thể học tập, vậy cậu chắc sẽ bị đưa trở về. Dobby đã cảnh cáo cậu, Hogwarts rất nguy hiểm, cậu không nên trở về.”
Cho dù thật lâu về trước Dobby đã từng cứu cậu, cho dù biết Dobby chỉ đang lo lắng cho cậu nhưng lúc này Harry vẫn vô cùng muốn mắng cho Dobby một trận. Quần của Merlin, cậu tình nguyện bị độc dược kia bắn vào mà chậm rãi mất ý thức còn hơn duy trì bộ dáng này, một con mèo nhỏ, hơn nữa tùy lúc mình có thể phát triển như mèo nữa, hic, Merlin, cậu hiện tại thực sự rất muốn đánh người.
“Cậu không nên trở về đây, nơi này rất nguy hiểm.” Dobby nhìn Harry, buồn rầu nói.
“Meo……” Harry ủ rũ kêu lên.
Dobby, làm thế nào để ta có thể nói cho ngươi ta đã biết nguy hiểm theo lời ngươi nói là cái gì, làm thế nào để ta có thể nói cho ngươi ta đã thu phục Tử Xà gây khủng hoảng cho Hogwarts rồi, làm thế nào để ta có thể nói cho ngươi ta thật sự không cần lo lắng? Ôi, mỗi lần nhìn thấy Dobby cậu đều không có cơ hội nói ra hết những lời kia, Merlin, cậu chán ghét hình thái này.
“Chỉ cần bọn họ không cách nào biến cậu trở về, bọn họ nhất định sẽ đưa cậu vào St Mungo, đến lúc đó cậu sẽ không có nguy hiểm gì nữa.” Dobby cực kỳ tin tưởng suy nghĩ của mình, nó nắm tay kiên định nói.
Harry vùi đầu vào móng vuốt, cậu hiện tại thật sự không muốn nhìn thấy Dobby, cậu sợ mình không khống chế được mà cào Dobby một cái mất.
Lúc này ngọn lửa lò sưởi bùng lên, Dobby hình như bị kinh hách mà lập tức biến mất.
Ngay sau đó Snape đi ra từ lò sưởi, “Vừa nãy ai đã tiến vào?” Anh vừa ra đã hỏi. Anh đã bố trí rất nhiều hệ thống phòng ngự trong này, Dobby vừa xuất hiện anh đã biết có người tự tiện xông vào hầm, nếu không có chuyện bên Dumbledore làm anh đau đầu, chắc chắn ngay lúc có người xuất hiện cảnh báo thì anh lập tức trở về bắt người rồi.
Harry quay đầu vào trong sô pha, hạ quyết tâm không để ý tới anh.
Snape nheo lại ánh mắt, kéo đuôi lôi Harry ra, đặt trên bàn tay, “Nói.”
– Hết chương 52 –
Tác giả có lời muốn nói: Vì thế về dạng hóa thú của con trai nhà ta, ta tính toán khai bàn tay vàng, để nhóc có được hai cái hình thái, này không xem như quá phận đi?