Đương Sinh Mệnh Trọng Tân Khai Thủy

Chương 68: Ông Kẹ



Ngày hôm sau, khi Harry ngồi ở vị trí tượng trưng cho thủ tịch Nhà Slytherin thì nhóm giáo sư trên dãy bàn đều mở to hai mắt nhìn, động tác dùng cơm của Snape cũng dừng lại một lát. Tối hôm qua anh không xem tranh đấu thủ tịch nên anh căn bản không biết tên nhóc này lại đi khiêu chiến thủ tịch Nhà.

Harry nhìn về phía cụ Dumbledore, cụ cũng đang nhìn cậu, trong mắt ánh lên sự khó hiểu và ngưng trọng nhưng khi Harry nhìn thẳng rồi cũng làm cho cụ thản nhiên nở một nụ cười. Cụ giơ cái ly của mình với Harry, Harry nhẹ nhàng gật gật đầu. Cậu biết ý tứ vừa nãy của cụ Dumbledore, cụ vẫn tin tưởng cậu giống như hồi năm nhất cam đoan với Harry, nhưng Harry biết cụ cũng sẽ đề phòng cậu, dù sao thì cụ Dumbledore không hề quen với việc mọi chuyện lại nằm ngoài tầm kiểm soát của mình.

Tình huống này đã rất tốt rồi, bởi Harry không thể ép cụ Dumbledore lập tức buông sự nghi vấn của mình được, có lẽ chính cậu thật sự nên tìm biện pháp để dời đi sự chú ý của cụ Dumbledore chăng?

Đương nhiên Harry cũng thấy được vẻ mặt khó hiểu của ba đỡ đầu nhà mình.

Chú Sirius tuy vào Nhà Gryffindor nhưng với xuất thân từ gia tộc Black chú vẫn hiểu được chế độ thủ tịch trong nhà Slytherin. Harry biết giờ đây chú nhất định đang khó hiểu tại sao con đỡ đầu nhà mình lại ngồi trên vị trí cao nhất như vậy, Harry cảm thấy cậu nên suy nghĩ xem trả lời chú Sirius thế nào. Dù sao thì Salazar bọn họ không muốn người nào khác ngoài Harry biết bọn họ đang tồn tại, ngay cả Snape hiểu rõ về Harry cũng chỉ biết được Harry thu phục được Tử Xà mà không biết được Harry đã trở thành người thừa kế của Hogwarts.

Tuần thứ hai sau khai giảng là tuần mà nhóm học sinh thích nhất, sau khi nộp xong bài tập nghỉ hè nhóm giáo sư không giao bài tập mới nữa, cho nên một tuần này là khoảng thời gian mà bọn họ tương đối nhàn rỗi. Mà vì kỳ này có thêm hai vị giáo sư mới nên trong vòng một tuần nay thì đề tài tự nhiên vẫn vây quanh chú Sirius và chú Remus.

“Thầy ấy còn giỏi hơn nhiều so với cả Quirrel và Lockhart á,” Đây là lời đánh giá về chú Lupin, “Rốt cuộc thì chúng ta cũng có được một giáo sư có học thức chân chính, đây là chuyện mà từ khi vào trường mình vẫn luôn chờ đợi và mong mỏi.”

“Thầy ấy tìm được những sinh vật huyền bí rất thú vị.” Đây là lời đánh giá về chú Sirius, “Có một số sinh vật chỉ sống trong Rừng Cấm, thật không biết vì sao thầy ấy lại có thể đưa tới mà không bị nhóm sinh vật này đuổi giết nữa.”

Đương nhiên Harry biết làm sao chú Sirius lại tìm ra một số sinh vật hiếm thấy. Hình thái hóa thú của chú Sirius giúp chú nhiều lắm, nói chuyện với một số sinh vật tương đối hiền lành thì không có vấn đề gì. Cho dù là khác về chủng loại nhưng cùng là động vật thì dễ dàng có ấn tượng tốt cho nên dạng hóa thú của chú Sirius thật ra rất tiện. Chú sẽ không đi tiếp xúc với những động vật quá lớn, dù sao thì nghĩ đến chuyện nhóm phù thủy nhỏ có thể bị thương, chú Sirius vẫn chu đáo hơn bác Hagrid một chút.

Chú Sirius và chú Remus được nhóm phù thủy Hogwarts hoan nghênh chào đón là chuyện khiến Harry rất vui vẻ, chẳng qua Harry buồn bực vì, từ khi khai giảng bắt đầu mỗi lần gặp Snape thì đối phương luôn dùng ánh mắt rất kỳ lạ nhìn cậu. Harry không biết rốt cuộc tận sâu trong đôi mắt đen huyền kia ẩn giấu cảm xúc gì, một số cái nhìn của Snape mang theo ý nghĩa đánh giá làm cậu cực kỳ mất tự nhiên. Ngay trên lớp độc dược đầu tiên từ khai giảng cậu suýt nữa làm nổ vạc của mình, may mà Draco phát hiện sớm, kịp thời thay thế Harry, chỉ huy Harry đi xử lý nguyên liệu. Nếu không Harry rất có khả năng sẽ trở thành học sinh đầu tiên trong SLytherin làm nổ vạc của mình mất.

“Harry, gần đây cậu hơi hoảng hốt đó.” Sau khi tan học lớp độc dược, Draco và Blaise lo lắng nhìn Harry.

Còn không phải là do ba đỡ đầu nhà cậu gây nên hả! Harry cúi đầu che dấu động tác trợn trắng mắt của mình, bĩu môi lắc đầu với Draco, “Không sao, chỉ là mình đang nghĩ về một chuyện thôi. Chúng ta đi ăn cơm trưa đi, tiết đầu tiên của buổi chiều còn có lớp đấy.” Có một số việc cậu cũng chưa suy nghĩ cẩn thận, vốn không cần làm nhóm bạn tốt phải lo lắng.

Sau khi xác định Harry thật sự không nói ra, Draco chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu, mang theo nhóm Slytherin năm thứ ba tới lễ đường.

Tiết đầu tiên của buổi chiều là Phòng ngự Pháp thuật Hắc ám. Nhóm Gryffindor học sớm hơn một ngày với Slytherin nên bọn họ đã biết mình cần phải đối mặt với Ông Kẹ. Không ít người bên Slytherin đã lén thực hành qua, Harry tin tưởng biểu hiện của nhóm học sinh Nhà mình sẽ tốt hơn nhiều so với Gryffindor không chuẩn bị gì hết.

Khiến Harry khó hiểu là cậu không biết rốt cuộc thì mình sợ hãi điều gì thôi.

Cậu đã từng rất sợ Giám ngục vì Giám ngục có thể gợi lên những cảm xúc ẩn sâu tận đáy lòng. Rồi sau đó mỗi lần nhìn thấy Ông Kẹ lại hiện ra những cảnh tượng khác nhau nhưng đều là cảnh mà một người nào đó chết trước mặt cậu.

Đúng vậy, trong khi đấu tranh với Voldemort vài năm đó, khi Tử thần Thực tử tấn công vài năm đó, cậu sợ hãi người thân bên cạnh mình chết đi, cho nên mỗi lần Ông Kẹ sẽ biến thành một bộ dáng người thân bên cạnh cậu mất đi. Từng có một lần Harry vừa mới dẫn Hội Phượng Hoàng đánh lui một đám Tử thần Thực tử, khi trở về gặp một Ông Kẹ, nó hiện ra cảnh tượng Ron và Hermione chết, làm cho lúc ấy Harry đang trong tình trạng kiệt sức thần trí mơ hồ tin là thật gần như đã xung đột pháp lực, may mà lúc đó bác Arthur kịp thời ếm cho cậu một thần chú hôn mê.

Vậy hiện tại thì sao, điều cậu sợ hãi nhất là gì chứ?

Hiện tại cậu tin tưởng chắc chắn mình sẽ bảo vệ được bạn bè của mình không để bọn họ bị thương, nên Harry không sợ bạn mình chết đi nữa, vậy cậu sẽ sợ hãi cái gì đây?

“Ông Kẹ,” Bên cạnh, Draco than thở nói, “Làm cho người ta lộ ra phần yếu đuối trước mặt người khác, thật sự là một sinh vật không hề tốt lành gì.”

Harry cảm thấy cậu đồng ý với lời nhận định của Draco, có lẽ còn phải bổ sung một ít – để người ta không thể không đối mặt với sự yếu đuối của mình!

Cho nên nói, thật sự thì Ông Kẹ là một sinh vật khiến người khác phải chán ghét!

Cho dù chán ghét thế nào thì lớp học vẫn cần phải tiến hành. Tiết đầu tiên của buổi chiều, mọi người đi tới văn phòng giáo sư – sau khi nhóm Gryffindor học xong thì Ron nói cho Harry thì học lớp của chú Remus không cần sách giáo khoa mà trực tiếp thực hành, nên Harry cũng không mang sách của chú Remus, trực tiếp dẫn theo nhóm rắn nhỏ đi vào văn phòng của chú – khiến bọn họ ngạc nhiên là, trong đó ngoài giáo sư Remus thì chủ nhiệm Nhà của bọn họ cũng ở đó.

“Tốt lắm các trò, lớp chúng ta hiện tại bắt đầu,” Chú Remus dường như không có thắc mắc gì khi Snape đứng ở một bên dự giảng, chú vẫn bình thường cười nói với nhóm học sinh.

Harry hơi khó hiểu liếc Snape một cái, sao Snape lại ở đây nhỉ? Là muốn xem biểu hiện của nhóm Slytherin sao?

“Thần chú rất đơn giản, chính là ‘Riddikulus’. Tốt lắm, thầy hy vọng các trò khi đối mặt với việc mình sợ hãi thì có thể tìm được tiếng lòng bình thường.” Chú Remus nói xong cầm một danh sách, mở cửa tủ ra.

Chuyện mà đứa nhỏ quý tộc sợ hãi thật sự khác xa với sự muôn hình vạn trạng của nhóm Gryffindor, Harry nhìn thấy vài người thừa kế gia tộc thì Ông Kẹ đều biến ra là trưởng bối của bọn họ, trưởng bối bọn họ nghiêm mặt nói bọn họ không hợp quy cách làm cho bọn họ xanh mét. Ngay cả Draco, khi nhìn thấy ‘ba’ cậu lắc đầu nói với mình, “Draco, gần đây con thật là làm mất thể diện gia tộc Malfoy.” cũng có thể khiến máu trên mặt của cậu ta hoàn toàn biến mất, nhìn qua thì dường như thật sự cậu đã làm một chuyện không thể tha thứ.

“Harry, đến lượt trò.” Nửa tiếng sau, học sinh cơ bản đã thực hành hết, chú Remus kêu tên của Harry.

Harry nắm thật chặt đũa phép của mình, đứng trước ngăn tủ, Remus mở cửa tủ ra.

Ông Kẹ không lao ra ngay lập tức mà thoáng dừng lại vài giây, rồi sau đó nó hóa thành một mảnh mây đen, mà trong đám mây đen đó dường như có mấy bóng người.

Không kể đến người đang đứng xem, cho dù là Harry cũng không thể hiểu được Ông Kẹ đang biến ra cái gì, hay là cậu sợ bóng tối, không thể nào. Cho dù là kiếp trước hay kiếp này thì lúc cậu còn nhỏ đều sống trong tủ bát, cậu không hề xa lạ gì với bóng tối cả, sao lại có thể sợ hãi nó được chứ.

Nhưng ngay sau đó, cơ thể Harry cứng đơ.

Cậu rốt cuộc cũng biết mình sợ hãi điều gì.

“Harry, cháu rất giống với ba của cháu.” Trong đám mây đen có một người cười hì hì lên tiếng.

“Nhưng ánh mắt lại không giống…”

“Đôi mắt của Lily…”

“Potter, trò giống như ba của trò vậy, kiêu căng ngu ngốc, thật sự không thể chịu được!”

“Thầy còn tưởng thầy lại được nhìn thấy James lúc còn niên thiếu chứ!”

“Chú suýt nữa coi cháu trở thành bạn học cũ của chú rồi.”

“Harry, cháu rất dũng cảm giống ba của mình!”

“Hãy…nhìn…ta…”

“Không!” Harry mất khống chế lui vài bước về sau, “Tôi không phải là thế thân của bọn họ! Riddikulus! Riddikulus!”

“Ầm!” một tiếng, Harry không thể khống chế được pháp lực đánh Ông Kẹ vào sâu trong tủ phát ra một tiếng vang cực lớn, rồi Harry không đợi bất kỳ ai phản ứng quay người chạy đi.

“Các trò tiếp tục.” Snape lập tức đứng lên nói với mọi người chưa kịp phản ứng, chính mình đuổi theo Harry rời khỏi văn phòng.

“Vừa nãy Harry là…” Pansy thì thào tự nói, cô cảm thấy mình vẫn còn cứng ngắc.

“Dường như mình nghe được giọng nói của ba đỡ đầu, còn không chỉ một lần.” Draco cũng không thể lấy lại tinh thần.

“Không phải dường như, mình cũng nghe thấy.” Blaise vẻ mặt ngạc nhiên nói.

Merlin, rốt cuộc chuyện này là gì vậy!

***

Không chỉ một lần cậu nghe người khác nói mình giống ba, đương nhiên cậu rất vui vẻ, nhưng cậu không thích bọn họ áp đặt tính cách của ba lên người mình. Sau khi chiến tranh chấm dứt, cậu gặp được rất nhiều các trưởng bối cùng bạn của ba, mỗi khi nhìn thấy cậu, bọn họ đều nói cậu giống với ba thế nào, mỗi khi cậu làm việc bọn họ cũng sẽ nói, “Nếu là James thì cậu ấy sẽ…”

Thật sự quá đủ rồi, cậu rất vui vì mình giống ba nhưng không có nghĩa cậu bắt buộc phải bắt chước hành vi cử chỉ của ba mình.

Sau khi không còn lo lắng bạn tốt của mình phải chết nữa, Harry sợ hãi nhất chính là bị trở thành thế thân của người khác. Không, thay vì sợ hãi thì không bằng nói là tức giận nhiều hơn. Dù sao thì nếu luôn bị người khác áp đặt tiêu chuẩn hành vi cử chỉ của một người lên mình thì bạn không thể không tức giận được.

“Thầy cũng là một người trong đó, đúng không?” Thật lâu sau, Harry thì thào mở miệng, cậu biết Snape đang nghe, “Thầy luôn áp đặt hình ảnh ba trong trí nhớ của thầy lên trên người tôi.” Nhiều người như vậy dường như hoàn toàn không nhìn tới cậu, nhưng Snape, nói đến cùng, cậu đang sợ hãi mình không nhận được sự thấu hiểu của Snape sao? Thật sự là đáng cười.

“Đã từng.” Snape trả lời.

“Đã từng, thầy tìm kiếm hình bóng của ba trên người tôi để thầy có thể tiếp tục hận thù, thầy cũng tìm kiếm hình bóng của mẹ trên người tôi cho thầy năng lượng tình yêu để thầy tiếp tục. Vậy giờ thì sao, thầy lại đang tìm kiếm ai trên người tôi chứ?” Harry đặt cái chén nặng nề lên trên bàn, cậu sợ nếu cứ tiếp tục như vậy mình sẽ bóp nát cái chén mất.

“Chỉ có em thôi.” Snape trầm thấp nói.

“Vậy, vì sao kiếp này thầy lại vẫn cứ tiếp tục ‘bảo vệ’ tôi chứ?” Có lẽ lúc đầu Snape biết chỉ có cậu mới có thể đánh thắng Voldemort, nhưng sau khi biết rõ về cậu, Snape căn bản không cần phải bảo vệ cậu nữa, vì chính cậu cũng đã có đủ sức mạnh, không cần anh ta bảo vệ cậu, “Tôi thật sự không thể nào nghĩ ra được lý do để thầy có thể tiếp tục, tôi thật sự không thể không nghi ngờ thầy vẫn còn tìm kiếm hình bóng của mẹ trên người tôi.”

“Ta không hề coi em trở thành mẹ của em, ít nhất thì kiếp này không phải.” Snape chậm rãi nói. Lily là tia sáng trong đời anh, anh yêu Lily nhưng anh cũng biết mình không phù hợp với Lily. Anh đã giãy dụa trong bóng tối quá lâu, chỉ có thể giương mắt nhìn tia sáng đó, nếu tiếp xúc quá gần sẽ làm đau chính mình. Tuy anh chán ghét James Potter nhưng không thể phủ nhận cậu ta rất phù hợp với Lily, cậu ta có thể mang đến cho Lily những điều mà anh không làm được.

Anh càng hiểu được sự yêu thương của mình với Lily không phải là tình yêu thuần túy.

“Tôi không thể tin thầy không hề tìm bóng hình người khác ở trên người tôi.” Harry gần như thét lên hỏi.

“Ta không hề đem em trở thành thế thân của Lily, bởi ta sẽ không làm chuyện này với Lily.”

“Cái gì…” Harry ngẩng đầu lên nhìn Snape không biết khi nào đã đến gần cậu, chưa nói xong đã bị chặn lại bởi cánh môi của Snape.

Harry cứ thế cứng đơ mặc Snape hôn nhẹ cậu.

Sau khi thử chạm vào mà Harry không hề đẩy ra, biến thành mưa rền gió dữ, Snape cầm gáy của Harry, đầu lưỡi khiêu mở hàm răng vì Harry kinh ngạc mà khẽ nhếch, thành công xâm thành lược trì, đầu lưỡi đảo qua khoang miệng của cậu, đùa giỡn cái lưỡi đang run nhẹ.

Khi Harry phản ứng được thì toàn thân đã mềm nhũn, mà tay cậu không biết khi nào đã đặt lên vai của Snape, hành động gần như mời chào này lại đổi lấy một nụ hôn càng thêm cuồng nhiệt.

Đây là nụ hôn thứ hai của bọn họ, nếu là lần đầu tiên Harry còn có thể đó là ngoài ý muốn, vậy lúc này đây cậu không thể nào lừa mình dối người được nữa. Nụ hôn làm cho người ta hô hấp khó khăn khiến toàn bộ cơ thể cậu dường như đều đang run rẩy, lại đang run rẩy trong hưng phấn, Harry không biết vì sao chính mình lại có phản ứng như vậy.

“Ưm…” Khi Snape rốt cuộc cũng buông lỏng Harry ra, Harry chỉ có thể mềm nhũn trong lòng Snape, cố gắng hít lấy hít để không khí, không thể nhúc nhích, “Vì sao chứ…” Cậu khó hiểu hỏi.

“Ta không biết, ta dùng cả thời gian một năm hỏi đi hỏi lại mình một vấn đề nhưng cuối cùng ta vẫn không có đáp án.” Snape trả lời.

Anh không biết nên trả lời thế nào với nhóc này, bởi vì một năm trước anh cũng đang không ngừng tự hỏi bản thân, hỏi bản thân tại sao lại đặt nhóc trong lòng mình, hơn nữa không thể nào buông ra được. Bắt đầu từ khi nào anh không còn tìm kiếm hình bóng của Lily qua đôi mắt kia nữa, cũng bắt đầu từ khi nào anh sẽ lơ đãng nghĩ về cậu, nghĩ đến khi cậu biến thành mèo làm nũng trong lòng bàn tay anh, nghĩ đến khi cậu đối mặt với nhóm rắn nhỏ Slytherin mang phong cách của một người đứng đầu. Cho đến khi lời nói của bạn tốt đánh thức chính anh, chính anh mới hiểu được mình đã không thể tự kiềm chế được nữa.

Anh đã giãy dụa, đã do dự nhưng cuối cùng anh vẫn không thể buông cậu, anh không thể mất đi Harry, anh rất hiểu điều này.

“Harry…” Snape thở dài tự nói, thì thầm khe khẽ khiến Harry không tự giác lại bắt đầu run rẩy, “Một khi Slytherin đã nhận định thì sẽ không buông tha.”

Ừm, đương nhiên cậu biết, đây là hành vi thủ tục đầu tiên của Nhà Slytherin, nhưng Harry chán ghét vào ngày nào đó mình sẽ trở thành mục tiêu của một Slytherin, thật sự rất chán ghét!

“Không phải Lily, chỉ là em thôi.” Snape cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên đôi mắt của Harry, rồi buông cậu ra, “Về đi.” Hôm nay làm Harry hoảng sợ đã đủ rồi, tạm thời dừng ở đây thì tốt hơn.

– Hết chương 68 –

Tác giả có lời muốn nói: có liên quan đến Ông Kẹ của Harry, ta rối rắm cả buổi thật sự không biết để Ông Kẹ biến ra cái gì thì tốt, cuối cùng chỉ có thể dùng một lý do không phải là lý do này, xem ra để nó thúc đẩy tình tiết phát triển một ít, mọi người liền miễn miễn cưỡng cưỡng chấp nhận vậy. Ta biết tình cảm của giáo sư thay đổi quá đột ngột, ta sẽ nhanh chóng tìm thời gian viết ngoại truyện để nó hợp lý hơn, tuy rằng ngoại truyện không chắc chắn viết đã tốt. [nhìn trời]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.