Đương Sinh Mệnh Trọng Tân Khai Thủy

Chương 77: Giật mình



—o0o—

Harry đưa Snape về hầm, tìm Dược bổ máu trong ngăn tủ của Snape, cho Snape uống hết. Cậu dám cá vừa nãy quá trình đưa Snape gần như là ‘lôi’ về hầm trên đường nhất định sẽ xuất hiện vết máu, cậu còn phải đi xử lý vết máu này một lúc, nếu không chỉ sợ sau khi nhóm động vật nhỏ nhìn thấy lại suy đoán lung tung.

Harry kiểm tra miệng vết thương trên người Snape, đều là do pháp thuật Hắc ám tạo thành, có một số miệng vết thương dùng thần chú là có thể chữa khỏi, nhưng có một số thì cần phải kết hợp cả thần chú lẫn độc dược mới có thể khỏi được.

Harry nghĩ nghĩ, gọi Phượng Hoàng của mình.

Eleanors đã trưởng thành, bóng dáng màu đỏ vàng vừa xuất hiện đã khiến cho căn hầm vốn âm u mờ mờ thoáng sáng hẳn lên, nó ghé lên trên lưng của Harry – hiện tại nó đã lớn quá rồi, không thể đứng trên vai Harry được nữa – thân mật kêu to bên tai Harry.

“Cô bé ngoan à.” Harry cười nói, Eleanors và Hedwigs của cậu đều có điểm giống như nhân cách hóa cả, “Tao cần sự giúp đỡ của mày đấy.”

Phượng Hoàng vỗ cánh bay lên, không cần chủ nhân phân nhó, tự bay đến bên cạnh Snape rồi ngừng lại.

Harry cười cầm một ít quả tùy thân cho Eleanors, đây là loại quả mà gia tộc Potter đào tạo riêng cho Phượng Hoàng trưởng thành. Từ sau khi Phượng Hoàng không hề xuất hiện mấy cây đó héo rũ, sau rồi Harry thành công để trứng Phượng Hoàng nở ra, mấy cây kia mới nhú mầm mới. Mấy năm trước khi Eleanors đang ấp trứng, Harry vẫn dùng pháp lực của mình để tưới mấy cây đó, cho đến khi Eleanors nở ra thì mấy cây kia trong một đêm ra hoa kết quả, từ đó về sau Harry chỉ cần nửa năm cho chúng nó tưới một lần pháp lực là được.

“Máu bên ngoài này mày có biện pháp xóa được không?” Harry dò hỏi.

Eleanors yêu thương mổ mổ ngón tay Harry, mở cánh bay ra ngoài.

Eleanors đi rồi, Harry giơ đũa phép của mình bắt đầu niệm một dòng văn tự thần chú dài.

Nước mắt Phượng Hoàng chỉ chữa khỏi miệng vết thương của Snape, nhưng vết thương do pháp thuật Hắc ám không phải trong nháy mắt là có thể xóa tan, cái này cần phải có pháp thuật và độc dược phụ giúp nữa, cũng may thần chú dùng để trị thương thì không phải là vấn đề khó với Harry. Kẻ Được Chọn không chỉ am hiểu thần chú tấn công, dưới chính sách khủng bố của Hermione thì thần chú trị thương không học cũng phải học, không chỉ là học không thôi mà còn phải học tốt hơn bất kỳ ai nữa kìa. Bởi trong chiến tranh thì trị thương kịp thời cứu lấy mạng sống là giai đoạn quan trọng nhất, thân là Kẻ Được Chọn, trên chiến trường cậu chính là đối tượng mà một đám Tử thần Thực tử đều nhắm vào.

Bellatrix sử dụng pháp thuật hắc ám đều cực kỳ độc ác, nhưng vì khi đó mụ đã không còn bao nhiêu pháp lực, lại ếm ra nhiều thần chú như vậy, cho nên nói tuy rằng Snape trúng rất nhiều thần chú nhưng may mắn phần lớn những thần chú này đều không phát huy hiệu quả. Vết thương ngoài da đã được nước mắt của Eleanors chữa khỏi, mà vết thương do pháp thuật hắc ám tạo thành cũng không phải vấn đề gì lớn với Harry đang có pháp lực khổng lồ. Nửa tiếng sau, Harry dừng niệm thần chú.

Sắc mặt Snape rõ ràng tốt lên nhiều, tuy cơ thể anh vẫn lạnh nhưng Harry đoán có lẽ nguyên nhân do nhiệt độ thực sự của cơ thể anh trời sinh đã thấp rồi.

Harry đi đến ngăn tủ đựng độc dược của Snape, cảm tạ Merlin, lúc Snape rảnh rỗi có thói quen điều chế các loại độc dược dự phòng, khiến Harry bây giờ cũng không đến mức hoảng tay chân. Sau khi dùng thần chú trị liệu rồi ngay lập tức uống độc dược là tốt nhất, nếu trong ngăn tủ của Snape không có gì, Harry chỉ sợ sẽ khó khăn hơn nhiều, vì nếu cậu tự tay đi điều chế độc dược có khi lại phải chờ đến rạng sáng mất.

Trình độ điều chế độc dược của Harry không được tốt lắm, nhưng trình độ phân biệt độc dược của cậu lại là bậc nhất, tuy đây cũng chẳng phải là một chuyện đáng để khoe khoang làm gì.

Ngẫm lại, sở dĩ cậu có thể phân biệt được độc dược là vì khi còn là học sinh cậu là khách quen của bệnh thất, mà thời chiến, St Mungo gần như đã trở thành nhà của cậu. Cậu dám cá độc dược cậu từng uống còn nhiều hơn tổng lượng độc dược mà bệnh nhân trong St Mungo uống trong một năm nữa kìa.

Cái này làm cho Harry dường như chỉ cần xem màu sắc và mùi đã có thể phân biệt được một số độc dược đơn giản thường dùng, còn một số độc dược hiếm thấy thì cậu chỉ cần thử một chút là có thể phân biệt.

Nhưng chuyện này nói thật cũng chẳng phải cái gì đáng khoe ra cả.

Harry tìm được độc dược mình cần lại nhớ tới Snape đang nằm trên giường.

Snape bắt đầu vã mồ hôi, theo thói quen anh nhíu mày lại.

Harry sắp xếp độc dược đặt bên cạnh, một tay nâng Snape dậy, tay kia thì cầm lấy một lọ độc dược đưa tới bên môi Snape.

Snape đang hôn mê mím chặt môi không cho độc dược vào, tính cảnh giác rất mạnh khiến anh cho dù đang hôn mê cũng theo bản năng từ chối bất cứ thứ gì trôi qua cổ họng vào cơ thể mình. Vì đó có thể là độc, hoặc có thể là cái khác có thể khống chế cơ thể anh gì gì đó, cho nên mặc Harry có cậy thế nào thì môi anh cũng không chịu mở ra.

“Lão dơi già cảnh giác mười phần kia.” Harry bất mãn mắng.

Snape nhăn mày, dường như rất khó chịu.

Harry bất đắc dĩ, không còn cách nào.

Harry uống một ngụm độc dược, cái mùi vị tồi tệ kia làm cậu nhíu nhíu mày, cho dù trước đó cậu đã từng có một đoạn thời gian coi độc dược trở thành nước uống mỗi ngày nhưng không có nghĩa cậu quen với loại mùi vị này cả.

Chần chờ giây lát, sau khi nhìn đến Snape nhíu chặt mày Harry nhẹ nhàng hôn lên môi Snape, Snape đang hôn mê không hề phòng bị với hơi thở của Harry, hô hấp của anh vẫn ổn định như cũ, không theo bản năng bắt ép mình tỉnh lại.

Harry cố cạy mở hàm răng Snape đang cắn chặt, đẩy độc dược trong miệng mình sang, lúc này đây, Snape ngoan ngoãn nuốt độc dược xuống, cho dù ngay sau đó ngay cả anh cũng phải nhíu mày vì cái mùi vị khác lạ này.

Harry bĩu môi, hiện tại anh cũng biết khó uống đó hả, độc dược không phải anh uống cũng không biết đau khổ thế nào, cho nên lần sau vẫn nên điều chế độc dược dễ uống thì hơn đó.

Lần đầu tiên thành công, tiếp theo cũng dễ dàng hơn nhiều, Harry vẫn sử dụng biện pháp cũ cho Snape uống độc dược. Sau khi uống nước loại trừ hương vị độc dược tràn ngập trong miệng, rồi gọi gia tinh để nó giúp đi lấy một ít đồ ăn, gia tinh vui mừng kêu lên rồi biến mất trong hầm, sau đó chưa đến một phút nó đãbưng tới hai khay đồ ăn đơn giản nhưng ngon lành.

Harry đặt đồ ăn trên bàn học của Snape, ếm thần chú giữ ấm, rồi lấy khăn mặt lau mồ hôi cho Snape, vì dường như bây giờ mồ hôi vã ra của Snape đã làm ướt hết cả gối đầu.

Harry do dự trong chốc lát, cậu xốc lên cái chăn dính máu ném xuống giường, lại ếm một thần chú khô ráo cho cái gối. Harry nghĩ nghĩ dùng khăn mặt lau khô mái tóc đầy dầu của Snape mới để anh nằm xuống, nhưng lập tức Harry chú ý tới toàn thân Snape cũng đã ướt đẫm vì mồ hôi.

Harry bất đắc dĩ thở dài, cậu nhanh chóng cởi khuy áo nhiều kinh dị ra, cởi áo chùng và áo sơ mi đã ướt đẫm. Cậu dùng khăn mặt nhúng qua nước ấm, vắt khô, rồi mới giúp Snape lau cơ thể dinh dính vì mồ hôi.

Khăn mặt mềm mại lau, xuyên qua nó rất dễ dàng để miêu tả được cơ thể của Snape, tuy gầy nhưng không mảnh mai, cân xứng mà hoàn hảo, cơ bụng sáu múi hoàn hảo khiến Harry nhìn tới giây tiếp theo liền đỏ mặt. Cậu hơi ngượng ngùng cúi đầu, âm thầm buồn bực chính mình là Tầm thủ lại còn thường xuyên vận động, vì sao mình lại không có… chứ?

Harry không dám nhìn Snape nữa, cậu gần như cúi đầu lau xong cơ thể Snape, cậu mở tủ quần áo của Snape ra, tìm một chiếc áo ngủ màu đen rồi nhắm mắt lại thay cho đối phương.

Sau đó là…, nhưng lại là…

Harrry giơ khăn mặt nhìn quần ở dưới thân Snape mà ngây ngốc, cậu không biết làm sao.

Đầu Snape run rẩy, sau khi vã mồ hôi nhiệt độ cơ thể anh lại nhanh chóng giảm xuống, mà Harry lại rút chăn ra, hơn nữa vì chưa mặc lại áo, anh bắt đầu cảm thấy lạnh.

Harry hít sâu một hơi, nắm tay đặt lên trên cạp quần của Snape, nhắm mắt kéo ống quần xuống.

Sau khi Harry cởi xong quần Snape, cầm lấy khăn mặt bên cạnh, một tay nâng chân Snape, một tay thì chậm rãi lau ở phía sau. Động tác Harry hơi chậm, vì cậu sợ nếu nhanh hơn sẽ đụng phải cái nơi không nên đụng vào kia. Người bình thường khi lau cơ thể đều lau từ trên xuống, nhưng Harry lại không thể lau từ dưới lên trên vì lúc cậu vừa mới cởi quần Snape tay lại đặt lên trên bắp chân của Snape, nếu lau như vậy thì sẽ hơi rắc rối, nên rõ ràng Harry lau từ dưới lên trên.

Sau khi lau đến đùi Snape, Harry sờ soạng lên đến đùi gốc Snape, cậu dừng lại một chút, hạ tay xuống lau, cậu cần chuyển từ bụng Snape sang bên chân còn lại.

Nhưng rõ ràng Harry đã tính sai nơi đặt tay, cậu đụng tới không phải là vật liệu may mặc mà là một vật mềm mềm…

Harry dừng một chút, giật mình dời tay đi – cậu vẫn đụng phải nơi không nên đụng rồi nha, cho dù chưa đến hai giây.

Harry hít sâu mấy hơi, lúc này đây tay cậu hướng lên thân trên nhiều hơn, dường như là từ lồng ngực Snape rồi xuống chân kia sau vậy, tay phải Harry lướt dọc theo tay trái rồi lau chân Snape.

Cho đến khi đụng chạm đến bắp chân của Snape, Harry mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, cậu cầm lấy quần Snape rồi ngẩng đầu lên.

Làm xong rồi Harry! Cậu khích lệ mình trong lòng.

Harry cười mở mắt, rồi một giây sau đối diện với đôi mắt màu đen lóe ra một cảm xúc nào đó.

Snape không biết khi nào đã tỉnh lại, trong mắt anh không hề buồn ngủ, không có bất cứ tia mê man nào, anh chỉ trợn tròn mắt, chớp cũng không chớp nhìn Harry.

“Ss..Snape…” Harry hoảng sợ, cậu mạnh mẽ vứt đi cái quần đang trong tay mình, lại vì kích động mà không cẩn thận đụng phải nơi không nên đụng trước đó.

Gần như Harry nhảy dựng lên, phản xạ nhìn xuống, vì cậu nhận ra mình đụng tới nơi không giống như lúc trước mình đã đụng.

Sự thật chứng minh Harry đúng, quả thật không giống, vì thứ trước đó còn mềm mềm giờ đây đã đứng lên khi Snape mở mắt…

– Hết chương 77 –

Tác giả có lời muốn nói: Tiểu Har giúp giáo sư lau cơ thể thật gian nan mà, haizzzz, vốn giáo sư cũng không có phản ứng lớn như vậy đâu, nhưng Harry lại đụng vào nơi không nên đụng kia…Mọi người biết đấy, thật ra giáo sư là sói…khụ khụ…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.