Harry tìm một chiếc áo choàng màu đen, bọc kỹ từ đầu tới chân, cố gắng che mờ vết sẹo trên trán, trực tiếp độn thổ rời khỏi biệt thự Potter – cậu đã là gia chủ, tất nhiên có thể độn thổ trong nhà của chính mình.
Harry rơi xuống một nơi rồi ngay lập tức rời đi, đây là nơi chuyên để các phù thủy độn thổ đến. Nhưng rõ ràng thân hình nhỏ bé của Harry rất dễ gây chú ý, ngay khi Harry xuất hiện, không khí đang huyên náo lập tức trầm xuống, nhìn cậu đầy cảnh giác. Bọn họ nhận ra chỉ có phù thủy hắc ám đi Hẻm Xéo mới có thể ăn mặc kín kẽ như vậy. Mà hiện tại không thể nghi ngờ trong mắt bọn họ Harry chính là phù thủy hắc ám – nhưng sao lại nhỏ thế chứ.
“Hửm, các người chưa bao giờ nhìn thấy phù thủy uống nhầm Dược giảm tuổi hay sao?” Harry đè thấp giọng nói, khiến cho nó có vẻ giống như của người trưởng thành.
Harry vừa nói, không khí nhất thời thoải mái, tuy phù thủy uống nhầm Dược giảm tuổi khiến mình nhỏ đi lại không muốn đi bệnh viện St Mungo mà lựa chọn đến Hẻm Xéo mua Dược tăng tuổi không nhiều nhưng cũng không ít. Mà đối với một phù thủy mà nói, uống lầm Dược giảm tuổi làm thân thể nhỏ đi giống một đứa trẻ quả thật hơi đáng sợ, bao kỹ bản thân như vậy cũng không có gì kỳ lạ.
“Ôi, người anh em, về sau nên cẩn thận, đừng có uống nhầm Tình Dược đấy, điều đó thực sự không tốt đâu.” Thậm chí có người bắt đầu trêu đùa Harry.
“Cám ơn, tôi nghĩ sai lầm này chỉ phạm phải một lần mà thôi.” Sau khi mua được đũa phép, trước lúc tiến vào Hogwarts, đoán rằng cũng không biết lúc nào cậu lại đi đến hẻm Knockturn, cho nên một lần là đủ rồi.
Harry rời khỏi trong tiếng cười của một đám người, mở thông đạo đến Hẻm Xéo. Cậu cũng không đi mua Dược tăng tuổi mà trực tiếp đi về phía hẻm Knockturn. Dọc theo đường đi, dáng người nhỏ nhắn của Harry thu hút sự chú ý của nhóm phù thủy hắc ám, Harry có thể cảm giác được đủ loại ánh mắt trên người hắn, có tò mò, có ý xấu, chính là không có xíu ý tốt nào.
Harry muốn đi tới cửa hàng trung tâm hẻm Knockturn, nhóm phù thủy hắc ám thường nói là “ở sâu trong hẻm Knockturn”, cửa hàng này rất nhiều năm ở Knockturn không đóng cửa cũng không bị chèn ép liền chứng minh nó thực sự có bản lĩnh.
Cửa hàng Borgin – Burke chính là mục tiêu của Harry. Nhưng đi tới đó cũng không dễ dàng. Cậu nhìn một vài người ngăn trước mặt, nhớ mang máng có một người là Tử thần thực tử (Tác giả: này, đó là chuyện bao nhiêu năm về trước rồi, cậu vẫn còn nhớ rõ được sao?), cậu bình tĩnh hỏi “Có chuyện gì?”
“Mới tới?” Mấy người kiêu ngạo nhìn cậu.
“Vậy thì sao?”
“Như vậy nên quen thuộc luật lệ của nơi này.”
“Luật lệ?” Giọng Harry có vài phần nghi hoặc, sau đó không đợi mấy người ngăn trước mặt trả lời, cậu khinh thường nói, “Tôi biết.”
“Ồ?” Phù thủy này rõ ràng không tin, “Như vậy nếu muốn vào liền theo luật lệ tiến lên đi.”
“Được.” Harry sảng khoái đáp ứng, trong một khắc, không ai có thể nhìn được Harry ra tay như thế nào, chỉ thấy vài tia sáng từ trong tay Harry bắn ra nhưng cũng tách biệt đánh trúng từng người.
“A!” Bởi vì Harry dùng thần chú hắc ám, cho nên làn da những người đó nháy mắt bị cắt ra, nếu là lúc trước Harry tuyệt đối không ra tay ác độc như vậy nhưng sau khi tận mắt nhìn thấy ba mẹ mất, đối với những người đi theo Voldemort, Harry quyết định không cần phải nương tay.
“Luật lệ của hẻm Knockturn không phải sức mạnh là nhất sao?” Harry khinh miệt nói, không nhìn mấy người còn đang lăn lộn, trong tầm mắt những người nguyên bản muốn xem náo nhiệt đang sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, đi tới tiệm Borgin Burke.
“Ngài nói đúng, thưa quý khách.” Sớm nhìn thấy tất cả, ông Borgin Burke cúi đầu trước Harry, “Xin hỏi, ngài cần mua gì?”
“Đũa phép,” Harry lạnh lùng nói, “Tôi cần một cây đũa phép đầy sức mạnh.” Không phải một đũa phép phù hợp mà là đầy sức mạnh. Nếu muốn tìm đũa phép thích hợp với mình, hẻm Knockturn không phải là lựa chọn tốt nhất. Cái mà Harry đang cần chẳng qua là một đũa phép có thể luyện tập mà thôi.
“Như vậy, xin hỏi, ngài muốn dùng tay thường sử dụng đũa phép phù hợp của mình sao?”
“Tay phải của tôi cần phải lưu cho đũa phép phù hợp với tôi.” Tiến vào hẻm Knockturn không cần ăn nói rõ ràng, chỉ cần nói tin tức mập mờ là được. Mà lời nói Harry lộ ra rõ ràng cậu muốn dùng tay trái với đũa phép này, hơn nữa cậu cũng không sợ người này biết mình còn chưa đủ tuổi đến trường. Nhưng cậu tin với tin tức này ông chủ Borgin sẽ càng kiêng kị cậu, chưa đến mười một tuổi đã có thể sử dụng pháp thuật không đũa phép, thậm chí còn là một đứa nhỏ liên tục sử dụng pháp thuật hắc ám, có thể không kiêng kị hay sao?
Quả nhiên, nghe xong những lời này, trong mắt ông Borgin chợt lóe một tia kinh ngạc, sau đó đối với Harry càng thêm lễ phép. Ông nhanh chóng lấy ra một cái hộp nhỏ, đưa cho Harry: “Thưa quý khách, có lẽ cây đũa phép này sẽ phù hợp với ngài.”
Harry mở chiếc hộp ra, bên trong là một cây đũa phép thoạt nhìn rất bình thường, Harry bình tĩnh cầm nó trong tay, rồi lập tức thi triển vài câu thần chú, cậu đặt nó vào trong hộp,”Rất tốt, như vậy tôi sẽ lấy cây này.”
Nói xong câu đó, Harry rõ ràng nhận ra trên mặt ông Borgin chợt lóe một tia hoảng sợ, nhưng sau đó chuyển thành tôn kính: “Vâng, thưa quý khách, nếu ngài muốn thì cây đũa phép lõi Phượng Hoàng mười một tấc Anh này chính là của ngài.”
“Phượng Hoàng?” Harry hơi kinh ngạc, “Khó thấy được, đũa phép Phượng Hoàng lại được sử dụng là đũa phép chuyên thi triển nghệ thuật hắc ám.”
“Không phải mọi người đều nói pháp thuật không phân biệt tốt xấu, chỉ là xem người đó sử dụng như thế nào sao, đũa phép cũng giống như vậy.”
“Ông nói đúng.” Harry nói, “Như vậy, cây đũa phép này bao nhiêu tiền?”
Harry thanh toán xong, xoay người đi ra ngoài, thấy cậu rời đi, ở bên ngoài mọi người vốn đang dừng lại quan sát hành động của hai người lập tức tiếp tục xôn xao, Harry cười lạnh lùng, đi ra khỏi cửa hàng Borgin Burke.
“Lucius, động tác của anh tốt nhất nhanh lên.” Một giọng nói không kiên nhẫn truyền đến tai, Harry phản xạ nhìn lại nơi phát ra giọng nói đó.
Là thầy Snape! Thầy đang cùng gia chủ Malfoy sóng vai đi tới, hình như là đi tới nơi này.
“Haiz, Severus thân mến,” Giọng nói đặc chất gia tộc Malfoy vang lên, Harry lại nhớ lại một người bạn tốt – đúng vậy, sau khi chiến tranh chấm dứt, Harry cùng Draco kết bạn với nhau, chuyện này khiến Ron biết lúc tuổi già còn cảm thấy không thể tin được – thật sự là giống nhau như đúc, hơn nữa khi đó Draco kiêu ngạo cũng không khác gì với chú Lucius, “Tôi biết cậu sốt ruột đi tìm Kẻ Được Chọn của chúng ta, nhưng cậu không biết cậu cần phải dành chút thời gian cho người bạn tốt của mình hay sao?”
“Hừ.” Thầy Snape lạnh lùng, nhưng không nói gì nữa, có vẻ cam chịu lời nói của Lucius.
Hai vị phù thủy thoạt nhìn đi rất chậm, nhưng ngay khi Harry còn chưa phản ứng tiến lại đây, đi tới trước mặt Harry – xem ra bọn họ đã là khách quen của hẻm Knockturn, thậm chí bọn họ chỉ khoác áo choàng cũng không che mặt như Harry.
“Ồ, vị này… quý ngài nhỏ tuổi?” Lucius cực kỳ kinh ngạc khi thấy đứng trước cửa hàng Borgin là một đứa nhỏ, “Cậu lạc đường sao?”
“Tôi không nghĩ một phù thủy nhỏ có thể lạc đường tiến tới nơi này, ngài nói xem, ngài Malfoy?” Harry đè thấp giọng nói.
“Cậu biết tôi?”
“Mái tóc bạch kim là tượng trưng của gia tộc Malfoy.”
“Rất thú vị.” Người nói chuyện là thầy Snape, cho dù cúi đầu nhưng Harry cũng có thể cảm giác được tầm mắt nghiền ngẫm của người này, “Cậu là ai?”
“Tôi cho rằng, câu hỏi này của ngài rất không lễ phép.” Harry giật mình kinh ngạc, sợ người này phát hiện ra cái gì, “Chẳng qua là ngẫu nhiên gặp được mà thôi, không phải sao?”
“Ồ, cậu nói đúng.” Cho dù không thấy được, Harry cũng xác định người này theo thói quen nhướng lông mày, trong mắt càng thêm nghi ngờ, “Như vậy, tại sao ngài cần phải đứng ở trước cửa? Chẳng lẽ phong cảnh ở đây rất đẹp?”
“Không, tôi chỉ là muốn nghỉ ngơi một chút mà thôi.” Harry nói xong đứng tránh ra, “Có lẽ tôi không nên quấy rầy hai vị trong thời gian ‘mua sắm’,” Harry nói, “Như vậy chúc hai vị mua sắm vui vẻ.”
“Sev, sao thế?” Harry nghe được câu hỏi nghi vấn của Lucius cũng như cảm nhận được tầm mắt lợi hại theo sau lưng cậu.
“Không, tôi chỉ là cảm thấy, cậu ta thoạt nhìn khá quen mắt.”
“Thôi đi, người anh em, tôi cũng không biết rằng cậu lại quen được một người bạn nhỏ có can đảm đi vào tận chỗ sâu trong hẻm Knockturn đâu.”
“Hừ, nếu là một Gryffindor, cũng không phải là không thể…” Tiếng hai người nói chuyện dần dần nhỏ đi, Harry vẫn cảm thấy mình đi quá chậm, thậm chí cậu còn muốn chạy trốn.
Khi rốt cuộc đã rời khỏi hẻm Knockturn, cậu tựa vào một cửa tiệm trong Hẻm Xéo, thở ra một hơi Merlin, cậu gần như cảm thấy thầy Snape sẽ nhận ra mình, bước chân cậu đi cũng không ổn định.
Vì an ủi chính mình, Harry quyết định đi ăn một ít đồ lạnh, sau đó về Hẻm Xéo trở về nhà. Cậu cởi áo choàng màu đen, theo trí nhớ đi đến một cửa hàng bán đồ uống lạnh.