Ngày hôm sau, khi Draco rời giường không thấy Harry, bước chân cậu như trên mây.
Thật sự Harry qua đêm ở hầm rồi, ôi Merlin ơi! Quá khủng bố!
“Draco à, thật sự Harry không về sao?” Blaise nhìn chiếc giường trống rỗng, cứng đơ hỏi.
“Rõ mà, Blaise.” Draco trả lời cứng ngắc, “Được rồi, mình cảm thấy mình phải bình tĩnh lại một chút, thật sự đó không phải là mơ…”
Vì thứ bảy không cần lên lớp, Snape không gọi Harry rời giường, mặc cậu ngủ tiếp.
Nhưng vì thói quen được nuôi dưỡng lâu dài mà Harry rất ít khi ngủ nướng, tầm tám giờ đã là muộn nhất rồi.
“Chào buổi sáng, Sev” Harry không đứng lên, nghiêng đầu trên gối nhìn người đàn ông đứng cạnh mình, mỉm cười.
“Muốn đứng lên sao?” Snape ngồi cạnh giường hỏi.
“Ưm.” Harry nắm lấy khuỷu tay Snape ở bên cạnh, tuy đồng ý nhưng không có ý muốn đứng lên.
Snape hiểu ý, nhẹ nhàng kéo, khi mình đứng lên đồng thời kéo Harry dậy, “Chuẩn bị một lát rồi đi ra ăn bữa sáng.” Snape nói xong đi ra cửa phòng.
Harry thay xong quần áo – cậu phát hiện trong tủ quần áo của Snape có rất nhiều đồ phù hợp cho cậu, xem ra Snape cố ý chuẩn bị vì cậu rồi – ra cửa phòng, phát hiện Snape đang ngồi bên bàn và chuẩn bị bữa sáng, dường như không định mang Harry đi lễ đường.
“Hôm nay thứ bảy, em không cần dẫn bọn chúng tới lễ đường.” Snape giải thích, “Về phần tên của em…”
Harry nhún vai, “Đợi đến gần tiệc tối rồi đi cũng không sao, để người nào đó sốt ruột một lúc.” Barty con nhất định đang âm thầm canh gác Chiếc Cốc Lửa, nhìn xem Harry có quăng tên mình vào hay không rồi ấy chứ, nếu Harry vẫn không xuất hiện, có lẽ y sẽ thay Harry đi đầu cũng không chừng.
Harry bên này yên tĩnh mà ấm áp, Draco bên này cũng không thoải mái như vậy, cả ngày Harry không xuất hiện làm cho cậu bị kích thích, khi Hermione và Ron hỏi thậm chí cậu cũng không nói Harry đã ở trong hầm cả một ngày.
Rốt cuộc làm chuyện gì mới có thể khiến một người cả ngày không thấy chứ, nhất là khi ba đỡ đầu cũng không xuất hiện cả ngày nay!
“Draco, chẳng may là thật thì làm sao bây giờ?” Blaise rốt cuộc không biết bây giờ mình cảm thấy thế nào, cậu cứng đơ hỏi, dường như chỉ là một cỗ máy.
“Sao mình biết được, ôi Merlin ơi, hiện tại không cần thảo luận với mình chuyện này được không vậy? Mình phải cần bình tĩnh lại.” Draco nói, tuy những lời này cậu đã từng nói vào buổi sáng, nhưng rõ ràng chỉ buổi sáng thôi cũng không làm cậu có thể bình tĩnh lại được.
“Được rồi, mình nghĩ chúng ta đều cần.” Blaise vô cùng hiểu cảm xúc của Draco, nếu điều bọn họ nghĩ là thật…
Ban đêm, ngược lại Hogwarts còn náo nhiệt hơn cả ban ngày, hơn một ngàn quả bí đỏ được khắc thành mặt quỷ, bên trong châm nến trôi lơ lửng trên không, ‘thời tiết’ lễ đường rất âm u, ‘ánh trăng’ màu trắng bị những đám mây màu đen che khuất, đám ma còn bay lơ lửng xa xôi hơn thường ngày, không khí Halloween tràn ngập toàn bộ lễ đường.
Nhưng đêm nay không ai có tâm tư hóa trang cả, vì mỗi người đều đang chờ mong quán quân được công bố, thậm chí ngay cả bữa tối bọn họ cũng ăn không được bao nhiêu.
Rốt cuộc Harry xuất hiện tại lễ đường, khi cậu ngồi xuống Draco dùng ánh mắt lộ vẻ kỳ lạ đánh giá cậu, làm Harry khó hiểu.
“Sao vậy, Draco?” Harry hỏi.
“Không, không có gì.” Cũng muốn hỏi chút gì đó nhưng cuối cùng vẫn không hỏi, Draco lắc đầu, trở lại chỗ ngồi của mình.
Lúc này cụ Dumbledore đứng lên.
“Thầy nghĩ mọi người nhất định đều đang chờ quán quân được công bố,” Lời của cụ được lũ học sinh phụ họa, “Để thầy đoán nào, hiện tại Chiếc Cốc Lửa hầu như đã sẵn sàng để phán quyết, à, đúng vậy, sắp tới rồi.”
Cụ chậm rãi đi đến trước Chiếc Cốc Lửa, chăm chú nhìn.
Một chốc sau, ngọn lửa bên trong cốc hóa thành màu đỏ, những tia lửa tóe ra vung vãi. Tiếp theo, một lưỡi lửa búng ra một mẩu giấy da đã gần như hóa than – cả lễ đường đều ngừng thở.
Cụ Dumbledore nhặt mẩu giấy ra và cầm nó xa xa để có thể đọc nó nhờ ánh sáng từ ngọn lửa, lúc này đã trở lại màu trắng xanh.
“Quán quân của Durmstrang,” Cụ đọc, giọng rõ ràng, khỏe khoắn, “Victor Krum!”
Krum trở thành quán quân là chuyện bình thường, cụ Dumbledore vừa đọc xong,mọi người đều vỗ tay, Krum ngồi cạnh Harry bình tĩnh đứng lên, không có tia vui mừng vì được tuyển.
Tiếng vỗ tay và tiếng bàn tán tắt dần. Giờ đây sự chú ý của mọi người lại tập trung vào chiếc cốc, vài giây sau đó lại chuyển thành màu đỏ một lần nữa. Một mẩu giấy da thứ hai lại được ngọn lửa phun ra.
“Quán quân Beauxbatons,” Cụ Dumbledore nói, “Fleur Delacour!”
Rất nhiều người không biết Fleur là ai, nhưng khi thấy vẻ ngoài xinh đẹp của cô thì cũng được vỗ tay nhiệt liệt, Fleur đứng lên yêu kiều, hất mái tóc bạch kim ra sau, rời khỏi chỗ nhà Ravenclaw.
Kế tiếp cũng chỉ có quán quân của Hogwarts…
Lúc này Chiếc Cốc Lửa lại chuyển thành màu đỏ một lần nữa, những tia lửa bay ra rào rào, lưỡi lửa liếm cao lên không, và từ đầu của lưỡi lửa đỏ cụ Dumbledore kéo ra mẩu giấy da thứ ba.
“Quán quân của Hogwarts,” Cụ lớn tiếng nói, khóe miệng chậm rãi nở nụ cười, Harry biết trên tờ giấy đó chính là mình không hề sai.
“Harry Potter.” Cụ nói.
Tiếng vỗ tay dường như muốn nổ tung cả lễ đường, tất cả mọi người đều vỗ tay hoan hô, ngay cả nhóm Slytherin cũng hơi mất kiểm soát, dù sao thì quán quân lại là thủ tịch Nhà bọn họ cũng là một chuyện làm người ta vui vẻ.
Harry lịch sự đứng lên khẽ gật đầu với Snape rồi rời khỏi lễ đường.
Cậu ra khỏi lễ đường rồi vào một căn phòng nhỏ, Krum vừa thấy cậu liền nở nụ cười, “Vậy, Harry, lần này chúng ta thật sự trở thành đối thủ?”
“Em sẽ đấu thật sự đó.” Harry cười nói.
“Một thằng bé nhỏ như vậy có thể đấu được sao?” Fleur nhướng mắt nhìn cơ thể quá mức gầy yếu của Harry, trong giọng nói tràn đầy nghi vấn, thậm chí còn mang theo một chút khinh thường.
“Nhưng quả thật cậu bé là quán quân do Chiếc Cốc Lửa tuyển ra,” Ông Ludo Bagman đi vào phòng, dường như ông nghe được lời Fleur nói, ông vui vẻ tuyên bố, “Chiếc Cốc Lửa sẽ không nói dối, trừ khi các cháu cũng nghi ngờ nó tuyển ra các cháu.”
Đúng vậy, Chiếc Cốc Lửa nói không sai, chẳng qua nó sẽ bị ếm thần chú lẫn lộn, như năm thứ tư trước kia của Harry vậy, Barty con đã làm chuyện này.
“Nhưng thoạt nhìn thằng bé rất yếu đuối.” Fleur do dự nói.
“Có lẽ cô Delacour có thể đấu một trận giao hữu với cậu Potter để xem cậu Potter có yếu đuối hay không.” Snape đi theo Dumbledore vào lạnh lùng nói, Fleur nhìn mặt Snape không biết nên nói gì.
“Xong, chúng ta tiếp tục được chưa?” Ông Bagman nói, xoa hai tay vào nhau, cười tủm tỉm nhìn người trong phòng, “Phải hướng dẫn cho các vị quán quân của chúng ta chứ hả? Anh Barty, muốn làm cái vinh dự này không?”
Ông Crouch dường như vừa ra khỏi giấc mơ màng.
“Vâng,” Ông nói, “Chỉ dẫn… vâng… bài thi đầu tiên…”
Ông bước tới trước, đứng trong vùng sáng của lò sưởi. Nhìn sát, Harry nghĩ ông có vẻ bị bệnh. Một quầng thâm dưới mắt và làn da nhăn nheo trắng bệch như tờ giấy, Harry biết đây là biểu hiện trúng Lời nguyền Độc đoán đã rất lâu.
“Bài thi đầu tiên dành để thử sự can đảm của các trò,” Ông nói với Harry, Fleur và Krum, “Cho nên chúng tôi sẽ không nói cho các trò hay đó là cái gì. Can đảm trước điều mình không biết là một phẩm chất quan trọng của người phù thủy… rất quan trọng… Bài thi đầu tiên sẽ diễn ra vào ngày 24 tháng 11. Trước toàn thể các học trò và ban giám khảo.”
“Để hoàn tất được các bài thi của cuộc thi đấu, các vị quán quân sẽ không được phép yêu cầu hay chấp thuật sự giúp đỡ dưới bất kỳ hình thức nào từ phía các giáo viên. Để đương đầu cùng bài thi thứ nhất, các vị quán quân sẽ chỉ được trang bị đũa phép. Họ sẽ nhận tiếp thông tin về bài thi thứ hai khi bài thi thứ nhất kết thúc. Vì tính chất của cuộc đấu là đòi hỏi nhiều nỗ lực và tốn thời gian, các vị quán quân do đó sẽ được miễn các bài thi cuối năm.”
Không phải thi đối với Harry mà nói cũng không sao cả, nhưng không dự thi không thể nghi ngờ có ý nghĩa là cậu có thời gian nhiều hơn để chuẩn bị tất cả đối phó chủ hồn.
“Vậy Harry, anh chờ biểu hiện của em,” Krum thần thái sáng láng nói với Harry, bộ dáng hiện tại của anh với biểu hiện thường ngày làm người ta cứ ngỡ là hai người khác biệt.
“Anh cũng cố gắng.” Harry hiền hòa đáp lại.
“Trò Potter, có lẽ hiện tại trò có rất nhiều thời gian, vậy xin mời đến hầm một chuyến, ta có chút sự tình cần trò ‘giúp đỡ’.” Không biết khi nào xuất hiện Snape lạnh mặt đứng sau hai người, so sánh với hơi thở có thể làm người khác run rẩy của Snape thì Krum bình thường lạnh lùng dường như gặp được sư phụ.
“Dạ thưa chủ nhiệm.” Harry nghiêm trang trả lời, “Vậy gặp lại anh sau nhé!” Cậu chào Krum, không đợi Krum phản ứng lại rời khỏi theo Snape.
Krum đứng tại chỗ nhíu mày, không biết có phải ảo giác hay không, anh cảm thấy vị giáo sư này có địch ý khó hiểu với mình.
Là vì Harry sao?
Trong căn hầm tối tăm, môi Snape rời khỏi Harry, nhìn Harry vì thiếu khí trong thời gian dài mà khuôn mặt đã đỏ bừng, đôi mắt màu đen chợt lóe tia sáng nào đó.
“Sev,” Harry thở hổn hển, “Em nói rồi, đừng để ý Krum.”
“Ta không để ý.” Snape cứng đơ nói, nghe thấy Harry gọi Krum, trong lòng vẫn không thoải mái lắm.
“Vậy vừa nãy anh hôn em sắp chết là vì sao vậy?” Harry chỉ chỉ lồng ngực Snape.
“Vừa nãy biểu tình hưởng thụ kia là ai lộ ra vậy?” Snape khẽ nói mang theo ý cười thản nhiên.
“Tuyệt đối không phải em.” Harry dỗi nói.
“Vậy có muốn thử lại xem hay không.” Đôi môi dán bên tai Snape phun ra hơi thở nóng rực.
Đầu Harry ngày càng thấp, cuối cùng rõ ràng vùi vào ngực Snape.
“Tốt lắm, không nói này nữa.” Nhìn người luôn bình tĩnh trước người khác lại lộ ra biểu tình khác hẳn, Snape quyết định buông tha cậu, “Bài thi đầu tiên em chuẩn bị làm thế nào? Ta nhớ rõ năm đó em dùng chổi bị rồng chộp bị thương.”
“Đừng gấp, em có cách mà.” Harry trêu đùa cười cười, “Em cam đoan, sẽ không để mình bị thương.”
– Hết chương 97 –
Tác giả có lời muốn nói: không thể không nói, trực giác của Krum rất chuẩn nha. Cùng với, rồng nhỏ à, thật sự ba đỡ đầu không hề làm gì, chẳng qua nhóc lại có thêm một mẹ đỡ đầu thôi à~