Đường Tâm Mật Ý

Chương 16: Mẫu Bánh Mới



Ba Úc ít nhiều gì cũng thấy bất mãn trước thái độ của anh, nhưng cũng không nói gì, chào hỏi Bạch Tiêu rồi đi vào phòng ăn dùng bữa.

Trên bàn ăn đều là những món mà bố mẹ Úc Ý cho rằng anh thích ăn, mẹ Úc gắp một miếng cá tuyết hấp cho vào trong bát Úc Ý, bảo: “Con thích ăn nhất món này mà, hôm nay cá tươi lắm đấy.”

Úc Ý gật gật đầu không nói gì, ba Úc liếc anh: “Lão Tạ tặng ba mẹ hai vé xem nhạc kịch, ba với mẹ con không có thời gian đi xem, chiều con cùng Tiêu Tiêu đi xem đi nhé.”

Đôi tay đang bưng bát của Bạch Tiêu hơi ngừng lại, vô thức nhìn về phía Úc Ý. Úc Ý nuốt miếng cá tuyết trong miệng xuống mới đáp: “Buổi chiều con có hẹn với người khác rồi, không đi được.”

Ba Úc rốt cuộc cũng nhíu chặt mày: “Hẹn người nào, không thể hủy bỏ được sao? Khó có dịp hôm nay Tiêu Tiêu đến.”

Úc Ý đáp: “Chiều nay phải thử sản phẩm mới, nếu con không đi thì thợ làm bánh coi như làm mất công rồi.”

Ba Úc còn định nói gì đó, Bạch Tiêu liền chen nói trước: “Chú Úc, buổi chiều cháu cũng có cuộc họp, không thể đi nghe nhạc kịch được mất rồi.”

Bạch Tiêu đã nói như thế, ba Úc chỉ có thể khép miệng. Cả bữa ăn đều im lặng đến dị thường, hay phải nói là ngột ngạt, chỉ có mẹ Úc thỉnh thoảng gắp thức ăn cho mọi người, điều hòa bầu không khí.

Ăn xong bữa trưa, Bạch Tiêu liền đứng dậy xin phép ra về, ba mẹ Úc Ý không giữ cô thêm nữa, chỉ là khi cô ấy đi xong, sắc mặt họ đều không lấy gì làm tốt.

Úc Ý tỏ như chẳng nghĩ gì, cũng đứng dậy chào tạm biệt bọn họ: “Ba, mẹ, con về công ty trước đây ạ.”

Ba Úc cuối cùng không nhịn được bảo: “Con ngày nào cũng chỉ biết mỗi công ty, năm nay đã 27 tuổi rồi, cũng nên suy nghĩ chuyện tình cảm đi, chẳng lẽ con định độc thân cả đời chắc?”

Úc Ý quay người lại, nhìn ông đáp: “Vấn đề của con ba mẹ có phải không biết đâu, ba mẹ cho rằng Bạch Tiêu có thể chấp nhận được à?”

Lời này khiến ba Úc mẹ Úc đồng thời trầm mặc hẳn, một lát sau mẹ Úc mới mở miệng nói: “Tiêu Tiêu cô bé này tính cách tốt, nội tâm cũng rất kiên cường, mẹ nghĩ chắc con bé có thể chấp nhận được con, huống hồ con bé còn có thể giúp đỡ con trong công việc nữa.”

“Chuyện này con tự có suy nghĩ riêng, bố mẹ không cần lo đâu ạ.”

Úc Ý nói xong liền chuẩn bị đi, mẹ Úc nhíu nhíu lông mày, kêu lên như người loạn trí: “Mẹ không lo cho con thì lo cho ai? Bây giờ mẹ chỉ có mỗi con mà thôi!”

Bước chân Úc Ý hơi ngừng, sau cùng vẫn mở cửa bước đi.

La Hạo đang đợi ở bên ngoài, vừa rồi còn nhìn thấy Bạch Tiêu đi ra từ nhà họ Úc. Sau khi Úc Ý lên xe liền bảo tài xế: “Về công ty.”

Xe hơi chầm chậm khởi động, La Hạo liếc nhìn anh qua gương chiếu hậu, vốn định hỏi anh chuyện Bạch Tiêu nhưng phát hiện sắc mặt anh không tốt lắm liền biết điều ngậm miệng không nói gì nữa.

Có điều từ lúc nào anh đã bắt đầu có thể nhìn ra sắc mặt của Úc tổng rồi?

Anh chàng nghĩ đến Đường Mật, khẽ nhoẻn miệng cười.

bạn đang đọc truyện ĐƯỜNG TÂM MẬT Ý – BẢN LẬT TỬ Viio dịch

Lúc Đường Mật đem bánh kem đến tòa nhà Úc thị là 3 giờ kém 5 phút. Thư kí trước cửa phòng làm việc của Tổng giám đốc vẫn là Tang Lan, cô liền đi qua đó chào hỏi.

Tang Lan nhìn thấy cô, đứng lên khỏi ghế ngồi: “Cô Đường, cô mang mẫu bánh mới đến cho Úc tổng ăn thử đúng không?”

Đường Mật gật gật đầu đáp: “Đúng ạ.”

“Úc tổng đang ở bên trong, anh ấy dặn trước là nếu cô đến có thể trực tiếp đi vào.”

“Vâng ạ, cảm ơn.”

Vừa đi được hai bước lại bị Tang Lan đằng sau gọi: “Cô Đường.”

“Sao ạ?” Đường Mật không biết gì đứng lại quay đầu nhìn cô ấy.

Tang Lan sáp lại gần, nhỏ giọng nhắc nhở cô: “Tâm trạng Úc tổng đang không tốt lắm.”

Đường Mật kinh ngạc mở to mắt, Úc tổng đã có thể có tâm trạng không tốt rồi??

Tựa hồ như nhìn ra nghi hoặc của cô, Tang Lan cười nói: “Lúc trước đúng thật là Úc tổng vui buồn không thể hiện ra, giống hệt một người máy vậy, nhưng gần đây đã dần dần bắt đầu có cảm xúc rồi, mặc dù rất nhỏ thôi nhưng chúng tôi đi theo anh ấy nhiều năm như vậy nên vẫn phát hiện ra chút chút.”

Đường Mật ngây người ra, sau đó gật gật đầu bảo: “Cảm ơn.”

Cô bước đến cửa văn phòng, thành thật gõ hai tiếng lên cánh cửa đầy khí khái, giọng Úc Ý truyền ra từ bên trong: “Mời vào.”

Chỉ là hai chữ đơn giản thôi, lại có thể thần kì khiến tốc độ tim đập của Đường Mật tăng vọt lên.

Cô mở cửa ra bước vào, Úc Ý đang ngồi sau bàn làm việc ngẩng đầu nhìn cô.Đường Mật vừa thấy khuôn mặt anh liền nhớ ra, hôm qua Úc Tâm vừa dùng khuôn mặt này nói với cô, bảo cô hôn anh.

May mà Úc Ý không có trí nhớ của Úc Tâm, nếu không thực không biết nên dùng biểu cảm như thế nào đối mặt với Úc Ý đây!

“Ngồi đi.”

Đường Mật nghe lười bước đến trước mặt anh ngồi xuống, cười với anh: “Ngại quá, đột nhiên lại bảo có sản phẩm mới…” Chắc Úc tổng sẽ thấy khó hiểu nhỉ.

Úc Ý đáp: “Chuyện hôm qua tôi đã nghe La Hạo nói rồi, là gây thêm phiền phức cho cô mới đúng.”

Đường Mật nghĩ đến cuộc điện thoại hôm qua Úc Tâm bắt máy, lẽ nào là La Hạo gọi đến? Cô lắc lắc đầu với Úc Ý, đưa bánh ra: “Chiếc bánh kem Bavarian dâu tây này tôi đã muốn làm thử từ rất lâu trước đây rồi, nhưng lười quá nên mãi chưa làm, nhân cơ hội này làm thử cũng tốt mà.”

Ánh mắt của Úc Ý thuận thế chiếu vào chiếc bánh trên bàn, chỉ tính riêng bề ngoài đã vô cùng đẹp, sẽ khiến người ta không nhịn được muốn ăn một miếng.

“Giới thiệu qua chút đi.”

“Ờmm…” Đường Mật nhanh chóng sắp xếp lại lời nói, “Chiếc bánh này cốt là bánh kem dâu Bavarian, vị của Bavarian nồng hơn mousse một chút, nhưng vì có thêm trứng gà nên trơn mềm hơn mousse. Lúc tôi làm không dùng siro dâu tây trộn lẫn với lòng trứng đã điều chế sẵn mà trực tiếp đem dâu tây tươi với lòng trứng đổ vào máy xay trộn đến mức nhuyễn mềm ra, đồng thời giữ lại cảm giác hạt nhỏ nhỏ của hạt dâu tây. Hai tầng cốt bánh trên dưới Bavarian là chiffon vani, tôi thử dùng nước dâu tây ngâm qua, làm vậy khiến cho cả chiếc bánh ăn vào sẽ có cảm giác mềm mướt. Để tăng thêm nhiều lớp cảm giác cho bánh, tôi còn đặt thêm một tầng pudding dâu tây trên cùng.”

Đường Mật nói một hơi giới thiệu hết các lớp của bánh kem, sau cùng bắt đầu giới thiệu cách trang trí: “Vì tôi vẫn luôn thấy cảm giác phối giữa dâu tây và kem vô cùng ngon nên lần này tôi thử dùng cách cắt dâu tây xong thì khoét rỗng phần trên rồi cho kem vào. Ngoài ra tôi còn cho thêm việt quất với hạt dẻ cười xay vụn, không chỉ có thể tăng hương vị cho bánh mà còn làm cho màu sắc của nó càng thêm phong phú.

Cô vừa nói vừa lấy trong túi ra một lọ chứa nước cốt hoa quả: “Nếu bán trong nhà hàng, khi sắp ra đĩa tôi còn chuẩn bị dùng nước cốt dâu, trong đó nguyên liệu chủ yếu là nước dâu tây, nước cốt chanh và rượu quả mâm xôi.”

Úc Ý nghe cô nói xong chậm rãi gật nhẹ đầu: “Nghe có vẻ rất tuyệt.” Anh cắt một miếng bánh đưa vào trong miệng từ từ thưởng thức.

Đường Mật hơi hồi hộp nhìn đôi môi anh khi mở khi đóng, đầu lưỡi còn thỉnh thoảng lướt qua khiến trái tim cô cũng theo đó mà đập nhanh hơn.

Úc Ý ăn xong một miếng, buông thìa xuống: “Vị rất ngon, tôi sẽ thông báo cho bộ phận PR tiến hành tuyên truyền sản phẩm mới.”

Trái tim Đường Mật ngay lập tức được thả lỏng, cô hưng phấn đến mức trong lòng gào khóc. Chẳng phải Úc tổng chỉ biết nói câu “cũng được” sao! Lại có thể khen cô vị rất ngon! Rất ngon!

Cô đứng bật dậy từ trên ghế ngồi, cong mình một góc 90 độ cúi người trước Úc Ý: “Cảm ơn Úc tổng, tôi sẽ tiếp tục cố gắng!”

Úc Ý im lặng nhìn cô một lát mới đáp: “Ừ.”

Đường Mật: “…”

Cô ngẩng đầu dậy, thấy bản thân mình hình như hơi ngốc ngếch.

“Lúc sản phẩm mới bán ra tôi sẽ bảo bộ phận PR thương lượng với cô, nếu không còn chuyện gì khác cô có thể về nhà hàng trước.” Úc Ý nói xong, nghĩ ngợi rồi lại bảo: “Để tôi nhắc tài xế đưa cô về.”

Bên ngoài phòng làm việc, Bạch Tiêu tay xách một túi hoa quả nhỏ đi vào. Tang Lan nhìn thấy cô ấy, vội vàng đứng dậy khỏi ghế: “Cô Bạch, cô đến tìm Úc tổng sao?”

Bạch Tiêu cười cười với cô nàng: “Tôi đến xác nhận với bộ phận mua hàng việc hợp tcas của quý sau, thuận tiện hái chút rau quả tươi mang đến cho các cô.”

Cô ấy nói xong đưa chiếc túi trong tay qua, bên trong có cà chua, dưa chuột và cả dâu tây. Tang Lan cầm chiếc túi, vui vẻ nói: “Cảm ơn cô Bạch, rau quả trong vườn các cô ngon tuyệt luôn, lần trước hoa quả cô tặng tôi mang về nhà, mẹ tôi ăn đến nghiện luôn rồi.”

Bạch Tiêu cười cười đáp: “Nếu muốn ăn bọn tôi cũng có bán lẻ đấy, cơ mà giá hơi đắt chút. Còn cả dâu tây sắp bán hết vụ rồi, sắp tới chỉ có dâu tây trồng trong nhà kính, sản lượng không nhiều mà giá thì cao, đồ ăn dùng đến dâu tây trong nhà hàng chắc sẽ tăng giá hết lượt, cô muốn ăn gì phải nhanh tay lên đó.”

“Á, cô nói vậy tôi phải nhanh chóng đi Dream ăn bánh kem thôi, Lô Vũ bên bộ phận tuyên truyền với cả La trợ lý đều đánh giá rất cao thợ làm bánh của bên đó, ngay đến Úc tổng cũng chưa đến một tháng mà đã chuyển cô ấy lên nhân viên chính thức rồi.”

Lông mày Bạch Tiêu khẽ động, sau đó giống như nghĩ ra chuyện gì, hỏi Tang Lan: “Tôi nghe nói chiều nay có thợ làm bánh đem mẫu mới đến thử?”

Tang Lan gật gật đầu: “Vâng, chính là người bên Dream đó, đang ở trong phòng làm việc của úc tổng. À đúng rồi, tên cô ấy là Đường Mật, nghe đã thấy ngọt nhỉ?”

Đang nói, Đường Mật mở cửa bước ra. Thấy bên ngoài có một cô gái xinh đẹp cao gầy đang trò chuyện cùng Tang Lan, bèn chào hỏi với bọn họ.

Tang Lan hỏi: “Sản phẩm mới được thông qua chưa?”

Đường Mật cười trả lời: “Thông qua rồi, Úc tổng nói phối hợp bên phòng PR xếp thời gian ra mắt là xong.”

“Chúc mừng cô nha!”

Đường Mật cười ha ha xong chào từ biệt, lúc đi qua bên người Bạch Tiêu còn gật gật đầu với cô ấy. Sau khi Đường Mật đi vào thang máy, Bạch Tiêu hỏi: “Cô ấy chính là Đường Mật?”

“Vâng ạ.”

“Trên người cô ấy hình như có vị kem bơ, tôi cũng muốn ăn bánh kem cô ấy làm.”

Tang Lan khẽ cười bảo: “Chắc trong văn phòng Úc tổng vẫn còn bánh thừa đấy, chị có muốn vào không?”

Bạch Tiêu nhìn cánh cửa phòng đóng chặt, suy nghĩ chốc lát rồi nói: “Thôi vậy, để hôm khác tôi lại đến.”

Cô ấy đi chưa được bao lâu La Hạo liền quay lại. Đi qua trước bàn làm việc của Tang Lan liền cố ý hỏi một câu: “Đường Mật đến chưa?”

Tang Lan đáp: “Đến rồi, bánh mới cũng thông qua rồi ạ.”

“Vậy thì tốt.” La Hạo cười cười bước vào phòng làm việc của Úc Ý.

Chiếc bánh kem dâu tây Bavarian trên bàn vô cùng nổi bật, chỉ là còn thừa có một nửa, La Hạo bước lên, hỏi hơi ngạc nhiên: “Đây là sản phẩm mới của Đường Mật ạ? Em có thể thử không sếp?”

Úc Ý đáp: “Chỉ được ăn một miếng.”

La Hạo ngây người, Úc tổng từ bao giờ cũng biết giữ đồ ăn?

Anh chàng lòng trăm mối ngổn ngang cắt một miếng bánh ăn, sau đó vừa hưng phấn vừa đau khổ nói: “Sao sếp lại nỡ để em ăn một miếng, ăn một miếng xong căn bản là không dừng lại được!”

Úc Ý thờ ơ vô cảm trước lời kêu la của anh chàng, chỉ đem bánh kem đến trước mặt mình tiếp tục ăn.

La Hạo khẽ nháy nháy đôi lông mày, sau khi gặp Đường Mật xong hình như tâm trạng Úc tổng tốt lên không ít nha.

♥ Hết chương 16 ♥

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.