Đường Tăng Xông Tây Du

Chương 112: Biến Thành Tằng Tiểu Muội (2)



Đường Tăng cười ha ha.

- Thanh Dật tỷ tỷ, cho nè.

Tằng Tiểu Muội lại đưa một quả dại cho Thanh Dật, tiếp tục chia đồ ăn. Không biết là vô tình hay cố ý mà chia hết mọi người, chỉ chừa Bạch Cốt Tinh, có lẽ là vì sợ.

Thanh Dật tỷ tỷ? Nghe vậy, Đường Tăng đảo mắt:

Tiểu Muội có mối quan hệ không tệ lắm mới con nhóc điêu ngoa kia, chậc chậc!

Lúc này trời đã hoàn toàn tối om. Bạch Cốt Tinh đã biến lại thành bộ xương khoanh chân ngồi xuống, ánh trăng như hoá thành một loại hào quang thần bí rồi bị nàng hấp thu.

- Này, bỏ phong ấn pháp lực cho ta.

Thanh Dật đột nhiên đi tới, lạnh lùng nói với Đường Tăng.

- Vì sao?

Đường Tăng hỏi.

- Ngươi không phong ấn pháp lực của Bạch Cốt Tinh.

Thanh Dật nói.

- Được thôi! Nàng đã giao một tia tinh hồn cho ta, tương đương bị ta nắm sinh tử trong tay, không dám xằng bậy. Chỉ cần ngươi giao một tia tinh hồn cho ta, ta sẽ cởi phong ấn cho ngươi.

Đường Tăng cười nói.

- Đừng có hòng!

Thanh Dật nghiến răng, đây là chuyện không có khả năng.

Đường Tăng cười hì hì.

Thanh Dật hận mà trừng Đường Tăng một cái, xoay người bước đi.

Mọi người nhanh chóng ăn xong. Ba đồ đệ chia ra các góc cảnh giới. Long quy thì ngủ gật ở bên ngoài tường cách đó không xa. Chỉ còn Đường Tăng và ba cô gái ở lại trong vòng phòng ma.

- Bà xã Thuý Lan, Tiểu Muội, lại đây hầu hạ phu quân đi ngủ nào.

Đường Tăng cười ngoắc Cao Thuý Lan và Tằng Tiểu Muội.

Hai nàng ta mặt đỏ bừng, nhưng vẫn ngoan ngoãn bước tới.

- Hoà thượng dâm đãng!!

Thanh Dật đỏ mặt trừng Đường Tăng một cái, rồi quay người đi ra khỏi vòng phòng ma, vào rừng cây xa xa.

Đường Tăng cười khì khì, ôm lấy Cao Thuý Lan bắt đầu giở trò. Dù sao nơi đây có tường đất, tạm coi là một gian phòng, so với mấy nơi hoang vu kia thì tốt hơn nhiều.

Cao Thuý Lan quả thật khiến Đường Tăng muốn ngừng mà không được.

Bốn mươi phút sau, mạnh mẽ rót tinh hoa vào cho Cao Thuý Lan, Đường Tăng mới ngừng lại. Cao Thuý Lan cũng đạt tới thoả mãn.

Rồi sau đó Đường Tăng lại vỗ về Tằng Tiểu Muội. Hắn không muốn ăn Tằng Tiểu Muội ngay, chỉ dùng tay âu yếm nàng. Dù vậy Tằng Tiểu Muội cũng mê ly, rồi chìm sâu vào giấc ngủ.

Nếu không phải sợ Tằng Tiểu Muội quá nhỏ không chịu được, hắn sẽ không bỏ qua cho một cô bé đáng yêu như này.

Chờ Cao Thuý Lan và Tằng Tiểu Muội ngủ say rồi, Đường Tăng lấy chiếu cỏ đắp cho các nàng, rồi ra ngoài bức tường, nhìn vào rừng cây xa xa:

Con nhỏ Thanh Dật chắc không bỏ trốn chứ?

Hắn quay đầu nhìn Cao Thuý Lan và Tằng Tiểu Muội. Có vòng phòng ma này, các nàng sẽ không gặp nguy hiểm gì, chỉ cần không đi ra khỏi cái vòng đó thì nó sẽ không biến mất.

Mà xung quanh còn có đám người Tôn Ngộ Không cảnh giới, chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện được.

Vì vậy Đường Tăng cầm lấy Cửu Hoàn Tích Trượng thuấn di rời khỏi nơi này, ngay tức khắc xuất hiện trong rừng rậm cách đó năm trăm mét.

Ở noi đó, trên một bãi cỏ nhỏ, Thanh Dật ngồi ngẩng đầu nhìn mặt trăng trên bầu trời, trông rất là yếu ớt, khiến người ta muốn ôm vào ngực mà an ủi vỗ về.

Đường Tăng đảo con ngươi một vòng, bỗng nhiên biến thành Tằng Tiểu Muội. Đồng thời Cửu Hoàn Tích Trượng trong tay hắn biến thành một chiếc trâm gài tóc rất đẹp, được hắn cắm lên trên tóc.

Đường Tăng sờ phía dưới, nơi đó đã bằng phẳng, tức thì nhếch miệng cười đầy đáng khinh, thầm khen cái sự thần kỳ của Hạo Nhiên Chi Thuật.

Loại thuật biến hoá này tuy không thật sự khiến hắn thành nữ, nhưng bề ngoài thì thay đổi hoàn toàn.

- Ai ở đó?

Thanh Dật bỗng nghe được tiếng động, vội cảnh giác nhìn sang.

- Thanh Dật tỷ tỷ, là ta nè.

Đường Tăng, lúc này biến thành Tằng Tiểu Muội, vội vàng đi tới. Dưới ánh trăng, bóng nàng trông càng nhu nhược, yếu đuối.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.