Hình dáng Trảm Mã Đao giống với đao của võ sĩ Nhật Bản. Nhưng đao của võ sĩ thì cong, còn Trảm Mã Đao thì như trường đao loại nhẹ, khác biệt rất lớn.
- Hệ thống đề nghị rằng nếu kí chủ lựa chọn vũ khí cận chiến, tốt nhất là hãy chọn một thứ để sử dụng vĩnh viễn. Một kẻ mạnh chỉ khi hoàn toàn quen thuộc với binh khí của mình thì mới phát huy thực lực tới mức lớn nhất được.
Hệ thống nói.
- Vĩnh viễn?
Đường Tăng thì thầm:
- Giờ không có nhiều điểm kinh nghiệm để đổi một thanh đủ tốt, lỡ như sau này tu vi tăng lên, cấp bậc vũ khí không theo kịp, chẳng lẽ phải dùng vũ khí cấp thấp?
- Có lẽ kí chủ không biết, có một loại vũ khí có thể sử dụng mãi, đó là pháp khí bản mệnh.
Hệ thống nói:
- Pháp khí bản mệnh này, sau khi tế luyện là có chung sinh mệnh với chủ nhân, có thể cùng trưởng thành. Sau khi tu vi kí chủ tăng lên, pháp khí bản mệnh cũng sẽ tăng cấp theo.
- Có thứ tốt như vậy ư?
Đường Tăng mắt sáng ngời.
- Nhưng pháp khí bản mệnh lại có một điểm thiếu hụt trí mạng, đó là một khi nó bị hư tổn, chủ nhân cũng có thể chết theo.
Hệ thống nói.
- Thế cũng quá bẫy người rồi!
Đường Tăng thầm oán, nhưng vẫn nói:
- Hãy đưa pháp khí bản mệnh ra cho ta xem, hình dáng Trảm Mã Đao ấy.
Ngay sau đó, số Trảm Mã Đao trên giao diện đạo cụ ít đi chín phần mười, nhưng số lượng vẫn còn nhiều.
Vừa nhìn giá của chúng, mặt Đường Tăng tái cả đi:
- Đắt quá vậy?
Cấp thấp nhất của pháp khí bản mệnh đều là linh cấp.
Tính ra pháp khí linh cấp cao nhất cũng cần một nghìn điểm kinh nghiệm. Đương nhiên loại linh khí cực phẩm thì khác, đắt hơn nhiều, phải mười nghìn điểm kinh nghiệm.
Nhưng một món pháp khí bản mệnh linh cấp thì cần chừng một trăm nghìn điểm kinh nghiệm.
Mà pháp khí bản mệnh tiên cấp thì còn khủng khiếp hơn, cần một triệu điểm kinh nghiệm.
- Pháp khí bản mệnh rất hiếm. Nó đắt là vì ngoài cái chức năng có thể thăng cấp ra, cũng bù lại chỗ thiếu hụt trí mạng. Cho nên loại pháp khí này khá chắc chắn, không dễ bị phá.
Hệ thống giải thích.
Sắc mặt Đường Tăng mới dễ nhìn hơn chút xíu. Hiện giờ hắn chỉ có hơn chín trăm nghìn điểm kinh nghiệm, cùng lắm cũng chỉ đổi được pháp khí bản mệnh linh cấp.
- Thu hồi Chuỷ thủ linh khí hạ phẩm đi.
Đường Tăng nói, không phải thèm cái mười điểm kinh nghiệm kia, mà cảm thấy thanh chuỷ thủ này đang chiếm diện tích.
Sau khi thu hồi Chuỷ thủ linh khí hạ phẩm, Đường Tăng lại hỏi hệ thống:
- Có thể đổi Cửu Hoàn Tích Trượng không?
- Có thể! Nhưng đề nghị không đổi, vì đó là do Quan Âm Bồ Tát ban cho kí chủ.
Hệ thống nói.
- Cũng phải, nhưng cầm nó chiếm diện tích quá.
Đường Tăng lập tức quyết định là không đổi Trảm Mã Đao vội, thăng cấp xong rồi tính.
Lúc này đám người Đường Tăng tiến vào một mảnh núi đá. Dưới ánh mặt trời gay gắt, đất đá nóng cả lên.
Bỗng nhiên Đường Tăng thấy mấy cây thông thưa thớt lá đen, hắn lập tức chấn hưng tinh thần:
- Ngừng!
Long quy vội vàng ngừng lại.
- Sao vậy sư phụ?
Tôn Ngộ Không hỏi.
- Sư phụ, chỗ này nóng lắm. Dù nghỉ ngơi thì cũng phải tìm chỗ mát mẻ chứ.
Trư Bát Giới oán.
Đường Tăng không để ý tới Trư Bát Giới. Hắn nhìn thật kỹ câu thông màu đen kia, rồi mới xác định nơi này chính là Hắc Tùng Lâm, cũng chính là nơi thứ hai mà Hoàng Phong Quái xuất hiện.