Còn cả Linh Cát Bồ Tát, còn các vị Bồ Tát khác. Và cả các thần tiên bế quan hàng năm.
Nếu lúc Tôn Ngộ Không đại náo Thiên cung năm đó mà các vị thần tiên hùng mạnh ra tay, sợ rằng Tôn Ngộ Không chẳng dấy lên được chút sóng gió nào.
- Tiếp tục đi vòng!
Đường Tăng không chút do dự, quyết định luôn.
- Sư phụ, lại đi đường vòng nữa ạ?
Trư Bát Giới tỏ ra không tha.
Đường Tăng không quan tâm tới Trư Bát Giới, cho long quy tiếp tục đi đường vòng về phía tây, đồng thời hắn dùng Thiên Đạo Nhãn Kính mà nhìn Sa Tăng.
Sa Tăng đạt cấp ba mươi chín, thấp hơn Trư Bát Giới một chút, nhưng mạnh hơn thiên binh thông thường rất nhiều.
Sau khi đoàn người đi rất xa rồi, bốn cô gái trong trang viên ngừng tay, liếc nhìn nhau.
Không lâu sau, toà trang viên biến mất. Nơi này lại biến thành một vùng hoang dã, dường như tất cả chưa từng tồn tại.
- Sư phụ à, người xem trời nóng như vậy, chúng ta nên vào trang viên kia nghỉ ngơi. Cho dù là ở lại ăn một bát cơm, uống một cốc nước cũng được mà.
Trư Bát Giới thì không ngừng kêu ca. Mỹ nữ ở ngay trước mặt mà không thể tới cùng trò chuyện, thật quá buồn, quá tiếc.
- Bát Giới, ngươi đang nghĩ tới những nữ tử đó hả?
Tôn Ngộ Không cười hì hì, nói.
- Hầu ca nói gì thế, Lão Trư là loại người đó sao?
- Đúng là thế đó.
Tôn Ngộ Không nói.
Lúc này đã xế chiều, đoàn người đi ra rừng cây, lên sườn núi rồi lên tới đỉnh. Sau đó lại đi đường bằng, không có gì che chắn, cứ thế mà đi dưới ánh mặt trời gay gắt.
Ngay cả đám người Trư Bát Giới đều cảm thấy khó chịu. Nắng nóng hừng hực.
Đường Tăng cảm thấy không thích hợp, bởi mặt trời có vẻ hơi to:
- Chẳng lẽ đến Hoả Diệm Sơn trước rồi? Không đến mức ấy chứ?
Bỗng dưng địa thế phía trước thấp dần, không lâu thì thấy một dòng suối. Một ao nước cực lớn xuất hiện ở phía trước.
- A ha ha...
- Hi hi...
- Ôi chao! Đáng ghét! Đừng hắt ta mà...
Những tiếng cười đùa ngân vang như chuông bạc truyền đến. Ngay sau đó bọn họ thấy bảy, tám cô gái chơi đùa trong ao nước. Thậm chí một số còn mặc y phục không che hết thân thể.
Nơi đó nước văng tung toé, rất là náo nhiệt.
- Gái kìa... Nhiều gái quá...
Trư Bát Giới lập tức chảy nước miếng, mắt hiện lên vẻ tham lam.
Đường Tăng không nói gì, thật không hổ là Trư Ca, lĩnh giáo. Đồng thời Đường Tăng lại nhíu mày, đây không khỏi quá đúng dịp nhỉ?
Ngày hôm nay bọn họ gặp được hai toà trang viên, trong đó đều là mỹ nữ cả. Hiện giờ lại gặp một ao nước như thế, mà trong ao cũng toàn mỹ nữ.
Chủ yếu là quanh đây không có thành thị nào, những cô gái kia lại ăn mặc như là các ngôi sao, chẳng phải “giấu đầu lòi đuôi”?
Trong lúc nghi hoặc, Đường Tăng lại dùng Thiên Đạo Nhãn Kính để nhìn, thế mới phát hiện hiện rằng trong số tám cô gái kia, có bốn cô là không thể nhìn ra được cấp bậc, dường như không hề tồn tại, thật quá kỳ quái.
Còn bốn cô còn lại thì hai cô cấp năm mươi, một cô cấp năm mươi ba, cô cuối cấp năm mươi tám.
Tới đây, Đường Tăng sao không rõ rằng đó vẫn là Tứ Thánh, xem ra vẫn chưa từ bỏ đây mà.
Đột nhiên Đường Tăng nghĩ tới một khả năng:
- Thầy trò ta có bốn người, nơi đó lại có bốn cô, chẳng lẽ định tìm đàn bà cho bọn ta thật à?
Nhưng nghĩ tới đây, hắn lập tức gạt bỏ cái suy nghĩ ấy. Đường Tăng cảm thấy đây chính là thử thách. Nếu thật sự làm gì đó sợ là cách cái chết không xa, hơn nữa có làm được gì hay không.
- Tiếp tục đi.
Đường Tăng nói.
- Sư phụ, nơi đó có ao nước, mà trời thì nóng, chúng ta xuống tắm táp rồi hãng đi.