Dương Thần

Chương 168: Đệ Nhất Nhân Dưới Quỷ Tiên



- Linh hồn qua toàn! Đây chẳng phải là độc môn của tông chủ Khí Hồn môn Đoạn Thiên Nhai sao? Sao ngươi lại biết? Không hay! Uy lực lại cường đại như vậy sao! Ngươi! Ngươi lại có thể thi triển không hề cố kỵ chút nào sao?

Trong nháy mắt khi Hồng Dịch thi triển linh hồn qua toàn, ánh mắt của Chu đại tiên sinh trở nên căng thẳng, dường như không hiểu gì cả, nhưng ngay sau đó, hắn liền nhận ra có cái gì đó không đúng!

Bởi lẽ thần hồn của hắn không thể tồn tại bên trong cơ thể được nữa, giống như gặp phải một trận gió lốc, nếu bị cuốn lên thì cho dù trấn hồn quy thần thế nào đi chăng nữa cũng không có chút tác dụng gì.

Hắn lúc này mới biết, Linh Hồn Qua Toàn Hồng Dịch thi triển mạnh gấp mười lần so với tưởng tượng của hắn.

Chu đại tiên sinh cũng biết đệ nhất quân sư của Tĩnh Hải Quân Đoạn Thiên Nhai, vị tông chủ Khí Hồn môn này tu luyện một bản tàn chương của thượng cổ huyền ma, có thể nhiếp hồn người, ngưng khí bạo phá.

Đối với Huyền Âm Trảm Quỷ Nhiếp Hồn hắn cũng hiểu rõ trong lòng. Loại đạo thuật này khi thi triển ra sẽ gây tổn thương rất lớn cho thần hồn, nếu chuẩn bị không tốt, thì ngay cả bản thân cũng bị hồn phi phách tán, cho nên tuyệt đối không thể thi triển ra toàn bộ mười thành uy lực, chỉ có thể thi triển khoảng ba, bốn thành mà thôi. Hơn nữa cũng không thể cùng lúc nhiếp nhiều thần hồn, nói cách khác, môn đạo thuật này chỉ có thể nhiếp thần hồn của người có tu vi thấp hơn mình mấy cảnh giới mà thôi.

Đối với loại đạo thuật vô bổ này, trong lòng Chu đại tiên sinh cũng không có cố kỵ.

Nhưng bây giờ hắn đã tính lầm, đạo thuật do Hồng Dịch thi triển ra đã vượt khỏi tưởng tượng của hắn, thậm chí thần hồn của hắn cũng có thể chớp mắt bị lôi ra ngoài.

- Chẳng lẽ hắn không muốn sống nữa, muốn cùng ta liều mạng.

Trong khoảnh khắc Chu đại tiên sinh đang nghi ngờ trong lòng thì thần hồn đã bị lôi ra ngoài cơ thể, xoáy tròn nhanh chóng, bị hút mạnh về phía lốc xoáy.

Một khi bị cuốn vào trung tâm của lốc xoáy, thần hồn của hắn lập tức bị nghiến nát.

- Trấn hồn quy thần! Định tâm tỏa hồn! Áp!

Đối mặt với tình thế như vậy, Chu đại tiên sinh đột nhiên tuôn ra rất mãnh liệt thần niệm trong đầu. Cả thần hồn biến hóa, bất thình lình biến thành bộ dáng một ụ núi. Ở trong thần niệm của Hồng Dịch, thần hồn của Chu đại tiên sinh hiện ra một hình một ụ núi (Sơn 山). Toàn thân hiện là màu vàng đen của đất đá, khổng lồ sừng sững, tựa như một cột đá cao ngút, hạ xuống vùng đất, giương thẳng lên cao chống bầu trời.

- Thiên Trụ Trấn Thần pháp.

Nhìn thấy Chu đại tiên sinh thi triển ra thủ đoạn trấn áp thần hồn của mình, Hồng Dịch bỗng nhiên nhớ tới trước đây khi mình đọc Đạo Kinh, trong đó cũng đề cập tới một môn đạo thuật gọi là Thiên Trụ Trấn Thần pháp.

Tây Vực Hỏa La quốc. Ở cực bắc Nguyên Đột Quốc, có một ngọn núi cực lớn, cao vút tầng mây, vô cùng vô tận, tựa như cột chống trời. Ngọn núi này tên là Thiên Trụ sơn, xung quanh chân núi là những người tôn thờ, cúng bái ngọn núi này. Có người sáng tạo ra đạo thuật, mang hình dạng ngọn núi này tồn tưởng trong lòng, lĩnh hội ý cảnh, có thể trấn áp thần hồn, khiến thần hồn yên vị bất động.

Đây chính là đạo thuật được sáng tạo ra từ sự lĩnh ngộ về thiên địa núi non.

Môn đạo thuật này gọi là Thiên Trụ Trấn Thần pháp, là một môn pháp thuật thuộc về Tinh Nguyên Thần Miếu của Hỏa La quốc.

Môn đạo thuật này, thần hồn học Thiên Trụ, giống như cột chống trời, hạ xuống trấn áp cả vùng đất, thần hồn lực vô cùng vô tận, bất cứ thứ gì cũng không thể dao động được.

Đỉnh thiên lập địa!

Linh Hồn Qua Toàn của Hồng Dịch không thể cuốn hắn vào trong lốc xoáy được. Chu đại tiên sinh trấn áp thần hồn, kìm chặt tại chính giữa, chĩa đỉnh đầu về phía lực hút.

- Cho dù ngươi liều mạng nhưng có thể làm gì được ta nào? Chờ lốc xoáy của ngươi biến mất, thần hồn của người hao tổn nhiều, ta sẽ dễ dàng thu thập ngươi, để người biết cái gì gọi là muốn sống cũng không được, muốn chết cũng không xong.

Sau khi hóa thành hình Thiên Trụ Sơn, chống đỡ được linh hồn qua toàn, một cỗ sóng thần niệm từ thần hồn hình ngọn núi truyền ra ngoài, đó chính là ý niệm châm chọc của Chu đại tiên sinh.

Hắn rất cao hứng.

- Được lắm, thì ra ngươi tu luyện đạo thuật của Tinh Nguyên Thần Miếu! Đáng tiếc, ngươi cũng không phải là quỷ tiên.

Hồng Dịch nhận được ý niệm châm chọc của Chu đại tiên sinh, thần niệm của mình cũng kịch liệt truyền ra. Sau đó lốc xoáy khổng lồ trong chớp mắt nổ tan ra! Âm ma bị nghiền nát toàn bộ, thần hồn ngưng tụ lại thành hình, thậm chí trong nháy mắt còn có một tia thuần dương.

- Đại Uy Thiên Long, thôi mễ thôi mễ hống!

Trong lúc lốc xoáy bị nghiền nát, một pho tượng bồ tát tràn ngập lực lượng, chân đứng trên kim long, bạch tượng xuất hiện! Chính là Đại Uy Thiên Long Bồ Tát, hóa thân của thần hồn Hồng Dịch ngay sau khi bạo toái âm ma.

Hóa thân Đại Uy Thiên Long Bồ Tát vừa xuất hiện liền mãnh liệt tung ra một quyền, không có chút hoa xảo nào, kích thẳng vào thiên trụ do thần hồn của Chu đại tiên sinh biến thành.

Rầm!

Thiên Trụ sơn bị đánh nát bấy! Thần hồn của Chu đại tiên sinh đồng dạng cũng bị đánh nát bấy! Thần niệm trong đầu bạo tán, bay loạn ra bốn phía.

Đại Uy Thiên Long bồ tát chính là vị bồ tát có sức mạnh lớn nhất trong Phật giáo. Trong kinh văn có miêu tả, sức mạnh của vị bồ tát này có thể làm rung chuyển Tu Di Sơn trong phật giáo.

Trong đạo thuật của Hồng Dịch, những thần linh mà Hồng Dịch quan tưởng ra được, ngoại trừ Hủy Diệt Minh Vương, thì Đại Uy Thiên Long Bồ Tát là cường đại nhất, vượt qua cả Dạ Xoa Vương, La Sát Vương, Tu La Vương, Kim Cương Vương. Hơn nữa thần niệm của pho bồ tát này không phải là ác niệm, cũng không phải là âm ma, mà là một loại lực lượng dương cương, cho nên đối với thần hồn không có chút thương tổn gì, khi vận dụng cũng cực kỳ cường đại.

Tu Di sơn trong truyền thuyết của phật giáo, cao vạn trượng giữa hư không, vô cùng vô tận, trấn áp mười phương thế giới, Đại Uy Thiên Long Bồ Tát còn có thể làm rung chuyển được, huống chi chỉ là một Thiên Trụ sơn.

Hơn nữa Hồng Dịch còn nghiền nát âm ma, lực lượng bộc phát ra tương đương với quỷ tiên trải qua một lần lôi kiếp. Kể cả là cao thủ mạnh mẽ khôn cùng như Ngô đại quản gia cũng phải cố kỵ, huống chi là Chu đại tiên sinh.

Chỉ một quyền, một quyền vô cùng đơn giản liền đánh vỡ vụn thần hồn của Chu đại tiên sinh. Thần hồn nát bấy, ý niệm cũng hoàn toàn tản mát!

- Đúng là nói khoác mà không biết ngượng!

Hồng Dịch sau khi một quyền chấn nát bấy thần hồn của Chu đại tiên sinh, liền lập tức vận chuyển Quá Khứ kinh, khôi phục thần hồn. Hắn ở trong đào thần kiếm, trải qua trăm ngàn lần phá vỡ thần hồn rồi khôi phục lại, sớm đã luyện rất thuần thục, bây giờ dùng cho thực chiến chẳng khác nào xe quen lối cũ.

- Muốn sống không được, muốn chết không xong! Lão tử ngay cả ngươi mà cũng không thu thập được, thì cũng uổng công tu luyện Quá Khứ kinh, uổng phí đào thần chi linh đã hấp thụ.

Hồng Dịch sau khi nói một câu "nói khoác mà không biết ngượng", trong lòng hung hăng nhớ lại.

Đúng là hắn tu luyện vô thượng bảo điển, hấp thu hồn của đào thần ngàn năm! Dùng lại là thủ đoạn mạnh nhất của phật môn, Đại Uy Thiên Long Bồ Tát kinh của Đại Thiện Tự.

Tổng cộng vận dụng ba loại tuyệt thế thần thông mà vẫn không thể thu thập được một cao thủ đạo thuật không phải là quỷ tiên, thì Hồng Dịch cảm thấy mình có thể đập đầu tự sát được rồi. Đây là những tuyệt thế điển tịch, không phải là thứ hàng hóa thông thường.

Rõ ràng là những tuyệt thế điển tịch, nếu sau khi đến tay mình lại biến thành thứ hàng hóa bình thường thì Hồng Dịch cảm thấy tư chất của mình kém cỏi ngu xuẩn chẳng khác gì giống heo.

- Kể cả là một con heo, sau khi hấp thụ đào thần chi linh, tu luyện Quá Khứ Kinh, chỉ sợ cũng giết được người! Huống chi là ta.

- Chu đại tiên sinh!

Hồng Dịch trong lòng vừa hung hăng nghĩ, vừa quát lên một tiếng.

- Tu La Vương!

Một quyền sau khi đánh ra, Hồng Dịch hiện ra bản thể thần hồn, thần niệm trong đầu vừa chuyển, một cỗ ác niệm phân ra, hóa thành một pho tượng ba đầu sáu tay, cầm khô lâu trượng, kiếm nanh sói, đao răng cưa, đó chính là ma thần Tu La Vương.

Pho tượng Tu La Vương phóng đi khắp không gian, thôn phệ phá nát thần niệm.

Giống như lần đó, sau khi giết chết Triệu Phi Dung, Hồng Dịch đề phòng nàng ta ban đêm ngưng tụ lại thần niệm thành hình, liền quan tưởng La Sát Vương thôn phệ hết.

Lần này, cảnh giới của Hồng Dịch so với lần chống lại Triệu Phi Dung thì lợi hại gấp trăm lần.

Bây giờ cho dù chống lại Triệu Phi Dung, Hồng Dịch cũng tự tin mình có thể chiến thắng được.

Ác niệm của Tu La Vương phân tán ra, tràn ngập khắp không gian, thôn phệ thần niệm tản mác.

- Đừng! Đừng để ta hồn phi phách tán.

Hiện giờ là đêm khuya, thần hồn dễ dàng ngưng tụ. Những thần niệm còn chưa bị thôn phệ nhanh chóng ngưng tụ lại, hóa thành thần hồn của Chu đại tiên sinh, nhưng thần hồn này rất suy yếu, lực lượng tản mát ra bên ngoài, hiện giờ ngay cả khu vật hắn cũng không làm nổi.

- Ồ! Đừng làm cho ngươi hồn phi phách tán? Ngươi vừa khu sử ngô công đến cắn ta, tại sao lúc đó không nghĩ như vậy?

Hồng Dịch nhìn thấy thần hồn của Chu đại tiên sinh ngưng tụ lại suy yếu đến mức không thể khu vật được, ý niệm vừa động, Tu La Vương hóa thành một cỗ ác niệm, thu hồi lại trong thần hồn mình.

Chu đại tiên sinh cho dù lợi hại, thủ đoạn có quỷ dị hơn chăng nữa, dưới sự công kích mãnh liệt của Hồng Dịch cũng bị đánh cho tàn phế, bây giờ đã không còn có bất cứ năng lực uy hiếp gì nữa.

Hồng Dịch tự phụ cho rằng mình chỉ cần búng ngón tay một cái là có thể đánh cho hắn tan thành mây khói, bây giờ nghe xem hắn muốn nói cái gì tất nhiên là không có vấn đề gì.

- Đáng tiếc, đáng tiếc, ta mới vừa rồi không thi triển ra thủ đoạn lợi hại nhất là Trừu Tủy Hóa Nguyên. Nếu như thi triển ra thì có thể đem khí huyết dương cương toàn thân tập trung lại, kích thích huyệt khiếu, tư dưỡng thần hồn, trong nháy mắt trở nên cường đại! Lấy sự hư nhược của cơ thể đổi lại sự cường đại của thần hồn, chỉ thoáng một cái là có được lực lượng của quỷ tiên, có được lực lượng quỷ tiên rồi thì chưa chắc ngươi đánh bại được ta!

Thần hồn của Chu đại tiên sinh trôi lơ lửng ở trong không trung, nhìn Hồng Dịch, đột nhiên chui vào trong cơ thể, mở mắt ra, con ngươi đảo đảo, nói với Hồng Dịch.

Hồng Dịch khanh khách cười hai tiếng:

- Chu đại tiên sinh, ngươi đang lảm nhảm gì thế, có lợi gì không? Ngươi không cần phải giở thủ đoạn gì cả. Hồng Dịch ta từng đọc qua lịch sử mấy ngàn năm, những trò giảo quyệt lừa bịp ta còn rõ hơn so với ngươi. Trừu Tủy Hóa Nguyên? Đây là thứ gì vậy? Nhưng vừa rồi ngươi mới thi triển Thiên Trụ Trấn Thần Pháp, là đạo thuật của Tinh Nguyên Thần Miếu, thánh địa Tây Vực đúng không? Tinh Nguyên Thần Miếu là thần bí nhất trong sáu đại thánh địa, khó trách ngươi lại đi theo Thái tử, chỉ sợ là gian tế của Hỏa La quốc thôi. Nhưng ta cũng không cùng ngươi nói nhảm nữa, vào trong đại doanh quân đội, ta tự nhiên thẩm vấn ngươi! Ta không tin rằng ngươi không nói, mười đại khốc hình trong quân đội, giáp côn (kẹp gỗ), kỵ mộc lư (cưỡi lừa gỗ), lão hổ đằng (ghế hổ)...ngươi sẽ được lần lượt nếm thử.

Hồng Dịch cũng không nói nhiều, liền hóa thành một trận âm phong, cuốn thân thể của Chu đại tiên sinh bay lên không, bay về phía đại doanh quân đội.

- Không biết Chu đại tiên sinh này ẩn núp chỗ nào? Hồng Dịch có thể tìm được hắn hay không? Nếu tìm được có thể đánh bại được hắn hay không? Làm sao bây giờ?

Ngay sau khi thần hồn Hồng Dịch xuất xác hóa thành âm phong phóng ra ngoài, Văn Phi Yên và Sơn Khâu ngây người nhìn nhau đợi kết quả, ai cũng thấy được trong lòng bọn họ đang thấp thỏm bất an.

Trong lúc bọn họ nhìn nhau, đột nhiên một trận âm phong cuốn đến phía trên khoảng sân.

Phịch!

Một người từ trong âm phong rơi xuống đất.

Văn Phi Yên, Sơn Khâu nhìn thấy người rơi xuống mặt đất, đồng loạt kinh ngạc kêu lên.

Âm phong trở về cơ thể, Hồng Dịch mở mắt, sau đó nhìn Chu đại tiên sinh, trong lòng bỗng dâng lên một loại cảm giác:

- Một mình ta đơn thương độc mã đánh bại được một cao thủ đạo thuật, một cao thủ phụ thể đạo thuật. Ta bây giờ rốt cuộc cũng trở thành cao thủ rồi! Bắt đầu từ hôm nay, ta không còn là một Hồng Dịch vô dụng ai cũng coi thường nữa, mà là một cao thủ đạo thuật Hồng Dịch, là một cao thủ tiến gần nhất dưới quỷ tiên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.